Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.3/10 từ 3 lượt Editor bản anh : Atlas Studios editor bản việt : Little Jasmine Tần Tiểu Quả, đầu bếp trứ danh của năm 3024, trong một lần ngoài ý muốn đã xuyên về tận năm 42 trước Công nguyên. Vừa mở mắt, cô bàng hoàng phát hiện trước mặt mình là một cậu bé gầy yếu đang gọi mình bằng hai chữ “mẹ ơi”. Từ một nữ đầu bếp hiện đại, cô bất đắc dĩ trở thành người mẹ đơn thân giữa thời đại đói kém, khổ cực. May thay, chiếc nhẫn không gian bí ẩn đã đồng hành cùng cô, mang đến lương thực và vật dụng để mẹ con cô có thể chống chọi với cảnh khốn cùng. Nhiều năm sau, khi cuộc sống dần ổn định, một người đàn ông xa lạ lại bất ngờ xuất hiện, tự nhận mình là chồng cô, là cha của đứa trẻ. Một khởi đầu mới, hay một biến cố khác đang chờ đợi phía trước Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 57: Người đẹp và quái vật Chương 56: Làm xà phòng Chương 55: Là nàng sao? Chương 54: Tiểu Quả tỷ Chương 53: Dẫn con vào trấn

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 19

Chương 19: Gieo hạt

Tiểu Hổ cũng bị cú hích bất ngờ của con bê làm giật mình, vội lùi mấy bước. Cảnh tượng ấy khiến Tiểu Hoa ôm bụng cười khanh khách không dứt.

“Haha, đây là bò đó, là bò hoa nhỏ.”

Dương thị vừa cười vừa giải thích cho lũ nhỏ. Ba đứa gật đầu ngơ ngác. Trong thôn xưa nay chưa ai nuôi bò, nên chúng chẳng biết con vật này trông ra sao.

Tiểu Quả nghe vậy cũng không đính chính, chỉ thầm nghĩ: ‘Thôi thì gọi là bò hoa, sau này sẽ giải thích kỹ sau vậy.’

Về đến nhà, nàng để Tráng Tráng tha hồ chơi với đôi bê con, còn mình thì lấy hạt giống trong giỏ ra. Ăn cơm xong, nàng dự định bắt tay gieo trồng ngay.

Một giỏ lớn mà số hạt chỉ vỏn vẹn ít ỏi, thật chẳng dễ dàng có được.

Chuyến đi xe ngựa gập ghềnh khiến nàng mệt rũ. Chiếc xe làm toàn bằng ván gỗ thô sơ, không hề có đệm. Mỗi lần xóc, nàng như cảm thấy toàn thân rệu rã, xương cốt như muốn vỡ vụn.

Tiểu Quả lại bước vào bếp, ngẫm xem hôm nay nên nấu gì. Lục giỏ rau, chỉ còn hai trái cà tím với một quả dưa leo. Nàng nghĩ bụng: ‘Thôi thì làm mì ăn cho gọn.’

Cơm xong, Tráng Tráng không chịu ngủ trưa, cứ quanh quẩn ngoài sân, lo lắng cho đôi bê. Bé con nhìn thấy trời xám xịt, nó hỏi mẹ:

“Mẹ ơi, bò ở đâu bây giờ?”

Trong sân chưa có chuồng, nhưng bê còn nhỏ, để tạm ở ngoài cũng không sao. Tiểu Quả liền gợi ý:

“Chúng ta dựng chuồng cho chúng nhé?”

“Vâng ạ!” – Tráng Tráng reo lên, rồi lại chạy ra chơi với bò.

Nàng ngước nhìn trời. Mây vần vũ, e rằng sắp mưa lớn. Nàng phải tranh thủ chuẩn bị cỏ khô cho bò, kẻo trời mưa bất ngờ. Trong núi còn mấy cái bẫy nàng giăng, chẳng biết có dính con gì không.

Nghĩ thế, nàng liền vội vàng. Ăn xong, nàng mang hạt giống ra, tính toán diện tích đất rồi quyết định gieo khoảng hai mươi hạt cho mỗi loại. Chủ quầy đã bảo đây là hạt giống đã qua xử lý, có thể gieo thẳng mà không cần ngâm.

Nàng vác cuốc ra xới đất. Miếng vườn bỏ hoang lâu ngày, mặt đất trắng bệch, khô cứng nứt nẻ, chẳng thể mọc rau. Nàng cố sức lật đất, xới đến lớp ẩm mềm bên dưới. Khi mặt đất đã tơi xốp, mới bắt đầu đào lỗ nhỏ.

Tráng Tráng thấy mẹ làm, liền chạy tới giúp. Nàng đào lỗ, nó thả hạt.

“Mẹ ơi, hạt này là hạt gì?”

“Đây là cà tím. Chúng ta còn trồng đậu, khoai, cải, mướp và hẹ nữa.” – Tiểu Quả kiên nhẫn chỉ cho con từng chỗ, dạy nó phân biệt.

Mẹ con cùng nhau gieo xong cà, đậu, khoai, cải. Mướp thì gieo cạnh bờ tường, để mai sau dây leo bám lên mà vươn cao.

Còn hạt hẹ thì phải rải, không thể gieo từng hạt. Nàng kẻ năm rãnh nhỏ, sâu chừng hai phân, cách nhau năm phân, rồi rắc hạt đều tay.

Gieo xong, việc quan trọng nhất là tưới nước. Phải tưới thật nhiều, để đất mềm và ẩm. Tráng Tráng còn nhỏ, không kham nổi, nên Tiểu Quả một mình gánh bảy tám gầu nước từ giếng lên, dội xuống ruộng.

Đất khô háo nước, ngấm nhanh đến mức không thấy đọng. Nàng lại gánh thêm năm sáu gầu nữa. Tới khi dội xong gầu cuối, mặt đất mới bắt đầu loáng ướt.

Ngắm miếng đất, lòng nàng tràn đầy mãn nguyện. Không bao lâu nữa, từng luống rau xanh mướt sẽ nhú lên.

Trời oi ẩm và nóng, mây vẫn dày đặc. Tiểu Quả chưa kịp nghỉ ngơi, đã dặn con:

“Ở nhà chờ mẹ, đừng đi đâu nhé. Mẹ vào núi cắt cỏ cho bò.”

Tráng Tráng nằng nặc muốn theo, nhưng nàng kiên nhẫn dỗ dành. Nếu chỉ cắt cỏ thì được, nhưng còn phải vào núi kiểm bẫy, chẳng thể dẫn con đi. Nàng dặn đi dặn lại rồi khoác giỏ lên vai, cầm dao, một mình đi về hướng núi.