Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.3/10 từ 3 lượt Editor bản anh : Atlas Studios editor bản việt : Little Jasmine Tần Tiểu Quả, đầu bếp trứ danh của năm 3024, trong một lần ngoài ý muốn đã xuyên về tận năm 42 trước Công nguyên. Vừa mở mắt, cô bàng hoàng phát hiện trước mặt mình là một cậu bé gầy yếu đang gọi mình bằng hai chữ “mẹ ơi”. Từ một nữ đầu bếp hiện đại, cô bất đắc dĩ trở thành người mẹ đơn thân giữa thời đại đói kém, khổ cực. May thay, chiếc nhẫn không gian bí ẩn đã đồng hành cùng cô, mang đến lương thực và vật dụng để mẹ con cô có thể chống chọi với cảnh khốn cùng. Nhiều năm sau, khi cuộc sống dần ổn định, một người đàn ông xa lạ lại bất ngờ xuất hiện, tự nhận mình là chồng cô, là cha của đứa trẻ. Một khởi đầu mới, hay một biến cố khác đang chờ đợi phía trước Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 57: Người đẹp và quái vật Chương 56: Làm xà phòng Chương 55: Là nàng sao? Chương 54: Tiểu Quả tỷ Chương 53: Dẫn con vào trấn

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 9

Chương 9: Cùng nhau làm ruộng nào!

Nghe mẹ nói vậy, Tiểu Tráng vui sướng nhảy cẫng lên. Thằng bé hớn hở vô cùng, vì cuối cùng cũng có thể giúp đỡ mẹ.

Tiểu Quả ngẩng đầu nhìn trời. Nàng không chắc bây giờ là mấy giờ, chỉ thấy mặt trời đã lên khá cao. Quay sang con, nàng thuận miệng hỏi:

“Tiểu Tráng, con có biết bây giờ là mấy giờ không?”

Vốn chỉ là câu hỏi vu vơ, nàng chẳng ngờ con trai lại trả lời ngay lập tức. Thằng bé ngẩng đầu nhìn mặt trời rồi đáp chắc nịch:

“Khoảng chín giờ rưỡi.”

Tiểu Quả thoáng sững người.

“Sao con biết chính xác thế?”

Tiểu Tráng chớp mắt, giọng nói non nớt nhưng kiên định:

“Trước kia, mỗi lần mẹ ra ngoài, con ở nhà một mình rất sợ. Thế là con tập nhìn bóng nắng để biết bao giờ mẹ quay về.”

Lời nói đơn giản, nhưng lại khiến lòng Tiểu Quả nhói lên. Trong ký ức của nguyên chủ, nàng thường dậy từ lúc trời chưa sáng, tranh thủ lúc người khác còn ngủ mà đi tìm thức ăn. Hóa ra, trong khoảng thời gian ấy, đứa nhỏ vẫn thường lặng lẽ đếm từng canh giờ, một mình chờ đợi trong lo lắng.

Tiểu Quả ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt con.

“Sau này, mẹ đi đâu cũng sẽ đưa con theo.”

Đôi mắt Tiểu Tráng sáng rỡ lên:

“Thật không ạ?”

“Ừ, thật.”

“Mẹ ơi, con yêu mẹ nhất trên đời!” Thằng bé nhào vào lòng mẹ, vui sướng đến mức lắc lư cả người.

Tiểu Quả ôm chặt lấy con. Nàng càng thêm xác nhận suy đoán của mình—thằng bé vốn thiếu cảm giác an toàn. Tưởng tượng cảnh nó thức giấc, không thấy mẹ bên cạnh, phải một mình chờ đợi trong căn nhà trống vắng, trái tim nàng chợt se thắt lại. Có lẽ việc nó luôn miệng đòi làm việc nhà, kỳ thực chỉ là một cách để níu mẹ ở lại, mong được đi cùng mẹ mọi nơi, và chứng minh rằng nó đủ sức chia sẻ gánh nặng.

Ánh nắng ban mai trải vàng khắp sân, Tiểu Quả đưa mắt nhìn mảnh vườn bỏ hoang mà trong lòng thoáng dấy lên suy nghĩ: có lẽ đã đến lúc gieo trồng. Nàng không thể mãi dựa vào những thứ trong không gian để sống. Gia vị, đồ khô thì nhiều, nhưng lương thực tươi lại chẳng còn bao nhiêu.

Nghĩ tới chuyện tiền bạc, Tiểu Quả bất giác thở dài. Toàn bộ số tiền tích cóp trước đó đã dùng để lo liệu tang sự cho mẹ chồng, giờ trong tay nàng không còn một đồng nào. Không biết trong nhà còn hạt giống nào có thể gieo được không nữa?

Đang mải suy tư, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa cùng giọng nói quen thuộc:

“Có ai ở nhà không?”

Tiểu Quả vội bước ra mở cửa.

 “Ra là Dương tỷ!”

Thì ra là con dâu nhà họ Dương cạnh vách.

“May quá, muội ở nhà! Hôm qua không thấy muội ra ngoài, ta còn lo có chuyện gì.”

Ánh mắt Dương thị đầy quan tâm. Trong cảnh thôn làng vắng bóng đàn ông, phụ nhân đều phải dựa vào nhau mà sống, hôm nay không thấy Tiểu Quả xuất hiện, nàng thấy lo nên mới qua xem thử.

Tiểu Quả cảm động, khẽ mỉm cười:

“Ta không sao, hôm qua chỉ mệt mỏi, nằm nghỉ cả ngày thôi. Giờ thì khỏe rồi.”

“Thế thì tốt.” Dương thị thở phào nhẹ nhõm, rồi chợt vỗ trán, giọng hồ hởi:

“À, quên mất, hôm qua trong thôn vừa được phát mỗi nhà một bao hạt giống lúa mì. Ta mang sang cho muội đây.”

Nói rồi, nàng ta mở giỏ, lấy ra một túi vải nhỏ.

“Nghe trưởng thôn bảo, đây là cứu tế của triều đình. Nạn thiên tai vừa qua, giờ dân ai cũng phải lo cấy cày lại. Có những hạt giống này, muội không lo thiếu lương thực nữa.”

Chưa dừng lại ở đó, Dương thị còn lấy thêm từ giỏ ra một bọc khác:

“Cái này ta mua ở huyện về, còn đây là mấy thứ trong vườn nhà trồng được. Không nhiều, nhưng chắc đủ cho hai mẹ con ăn vài bữa.”

Bên trong là một ít gạo trắng, mấy quả dưa chuột, vài trái cà chua và hai quả trứng gà.

Tiểu Quả vội xua tay, lắc đầu:

“Không, thế này nhiều quá, ta không thể nhận. Nhà tỷ còn có Tiểu Hoa với Tiểu Hổ, ta sao nỡ lấy phần của tỷ được?”

Nói rồi, nàng định nhét lại túi rau quả vào giỏ. Trong cảnh thiếu thốn lương thực thế này, từng hạt gạo, từng cọng rau đều quý như vàng. Nhà Dương thị lại đông miệng ăn, nàng làm sao nỡ lấy thêm.

Nhưng nàng giữ chặt tay Tiểu Quả, kiên quyết nói:

“Nhận đi! Nhà ta còn có hai người đang đi lính, mỗi tháng đều lĩnh được hai lượng bạc, so với muội cũng dư dả hơn. Lại còn có thêm hạt giống để trồng trọt, chẳng mấy chốc sẽ ổn thôi. Muội đừng khách khí với ta.”