Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.3/10 từ 3 lượt Editor bản anh : Atlas Studios editor bản việt : Little Jasmine Tần Tiểu Quả, đầu bếp trứ danh của năm 3024, trong một lần ngoài ý muốn đã xuyên về tận năm 42 trước Công nguyên. Vừa mở mắt, cô bàng hoàng phát hiện trước mặt mình là một cậu bé gầy yếu đang gọi mình bằng hai chữ “mẹ ơi”. Từ một nữ đầu bếp hiện đại, cô bất đắc dĩ trở thành người mẹ đơn thân giữa thời đại đói kém, khổ cực. May thay, chiếc nhẫn không gian bí ẩn đã đồng hành cùng cô, mang đến lương thực và vật dụng để mẹ con cô có thể chống chọi với cảnh khốn cùng. Nhiều năm sau, khi cuộc sống dần ổn định, một người đàn ông xa lạ lại bất ngờ xuất hiện, tự nhận mình là chồng cô, là cha của đứa trẻ. Một khởi đầu mới, hay một biến cố khác đang chờ đợi phía trước Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 57: Người đẹp và quái vật Chương 56: Làm xà phòng Chương 55: Là nàng sao? Chương 54: Tiểu Quả tỷ Chương 53: Dẫn con vào trấn

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 26

Chương 26: Trồng ngô

“Con thấy mẹ đẹp như nào?” – Tiểu Quả tò mò hỏi, muốn biết bản thân trong mắt Tiểu Tráng thế nào.

Tiểu Tráng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

“Ừm… thì là rất đẹp. Mắt mẹ to tròn, da lại trắng trẻo, nhìn khác hẳn mọi người. Khi mẹ cười còn có cái lỗ nhỏ giống y con.”

Thằng bé không biết gọi “lúm đồng tiền” là gì, chỉ biết rằng mẹ và mình đều có hai cái lúm như nhau mỗi khi cười.

Nghe con nói vậy, Tiểu Quả vừa buồn cười vừa thấy ấm áp. Nàng cúi xuống nhìn mặt nước trong sông, soi rõ bóng mình. Thành thật mà nói, chính nàng cũng giật mình khi thấy dung mạo hiện tại.

Diện mạo giữa nàng và nguyên chủ giống nhau một cách đáng kinh ngạc — ngay cả vóc dáng, chiều cao, cân nặng cũng chẳng khác là bao. Vì trước kia ăn uống kham khổ, thân thể hơi gầy gò, lúc đầu còn không nhận ra. Nhưng sau mấy ngày được ăn uống đầy đủ, da thịt bắt đầu có sức sống trở lại, trông lại càng giống hơn nữa.

Ngay cả khi tắm rửa, Tiểu Quả cũng phát hiện nốt ruồi nhỏ dưới ngực mình, trùng khớp vị trí với nốt ruồi của cơ thể cũ của nàng ở thế kỉ 31. Quả thật là giống nhau đến lạ lùng.

Một lát sau, Tiểu Tráng lại lon ton chạy đi tìm bê con. Tiểu Quả nghỉ ngơi chốc lát rồi đứng dậy cắt cỏ. Lần này nàng gánh về cả một gùi lớn, nhiều hơn hẳn lần trước. Tuy chỉ có hai con bê nhỏ, nhưng sức ăn của chúng thì chẳng hề ít chút nào.

Đợi khi gùi đầy, nàng ước chừng chỗ cỏ đủ cho hôm nay và sáng mai. Trời cũng đã xế chiều, nàng liền gọi Tiểu Tráng cùng về nấu cơm.

Thằng bé vui vẻ buộc dây dắt hai con bê, vừa đi vừa hát mấy câu đồng dao ngây ngô. Khi đi ngang qua cổng làng thì mọi người đã về nhà cả rồi.

Vừa tới đầu làng, một người phụ nữ mập mạp từ xa vội vàng gọi với theo nàng. Tiểu Quả ngạc nhiên, nhìn kỹ mới nhận ra là vợ của trưởng thôn. Nàng liền hỏi:

“Thẩm, có chuyện gì vậy?”

Xưa nay họ ít qua lại, Tiểu Quả không rõ vì sao hôm nay bà ta tìm mình.

Vợ của trưởng thôn thở hổn hển chạy lại, cười nói:

“Ôi chao, thật may quá, gặp cô ở đây, đỡ phải chạy tận đến nhà. Nhà cô xa quá, đi một chuyến cũng mệt lắm…”

Bà ta còn chưa dứt lời, Tiểu Quả đã khẽ cắt ngang:

“Thẩm có chuyện gì cần nói thẳng đi ạ.”

Bà ta bật cười:

“Là thế này, trước đây cha chồng cô còn sống, ông ấy có mua một mảnh đất của làng. Nhưng hồi ấy chẳng còn đất trống, nên vẫn để đó. Giờ thì vừa có một thửa đất bỏ trống, đúng lúc giao cho nhà cô.”

Thì ra lúc sinh thời, cha chồng nàng đã dùng số tiền dành dụm cuối cùng để mua đất, bởi một mảnh ruộng khi ấy không đủ nuôi ba miệng ăn. Tiếc là khi ấy trong làng không có đất trống, nên việc đó vẫn treo mãi. Đến nay mới có một thửa đất trống.

Tiểu Quả nhận lấy khế ước đất, xem qua thì thấy vị trí cũng gần, thuận tiện cho đi lại. Nàng mừng rỡ chào tạm biệt vợ của trưởng thôn rồi cùng Tiểu Tráng về nhà. Trên đường, nàng cẩn thận cất khế ước. Mảnh đất này quả là đúng lúc, vừa hay giải quyết được nỗi lo không có chỗ gieo ngô. Trưa nay có thể ra đó cấy trồng ngay.

Về đến nhà, hai mẹ con vội vàng chuẩn bị bữa cơm trưa. Ăn xong, Tiểu Quả thay bộ quần áo lao động chưa kịp giặt. Ban đầu nàng định để Tiểu Tráng ở nhà, nhưng vừa nhìn ánh mắt mong chờ của con, nàng không nỡ từ chối:

“Được rồi, chúng ta cùng đi.”

Tiểu Tráng sung sướng thay bộ đồ bẩn, vai khoác cái cuốc nhỏ, trước khi đi còn chu đáo cho bê ăn một bó cỏ để chúng không bị đói.

Theo địa chỉ ghi trong khế ước, hai mẹ con tìm đến thửa đất. Quả nhiên đúng như nàng mong ước: rộng chừng hai mẫu, đất màu mỡ, ẩm mềm, rất thích hợp canh tác.

Cũng giống lần trước, Tiểu Quả đi trước cày xới đất, Tiểu Tráng theo sau rải hạt giống. Hai mẹ con hăng hái làm việc từ trưa cho đến tận chiều muộn. Mặt trời sắp lặn thì cũng vừa gieo xong hạt cuối cùng. Tiểu Quả phủ lớp đất mỏng lên, duỗi lưng, cả người mỏi nhừ.

May mà ánh nắng khi ấy đã dịu, hai mẹ con ngồi xuống đất th* d*c. Tiểu Tráng mệt đến mức chẳng nhấc nổi chân. Đợi nghỉ ngơi một lát, Tiểu Quả cõng con trên lưng, chậm rãi đi về.

Dọc đường chẳng gặp ai, đi ngang qua mảnh ruộng khác, nàng ngẩng đầu nhìn thấy những luống lúa mì đã bắt đầu nhú mầm dưới ánh hoàng hôn. Thêm chừng trăm ngày nữa là lúa sẽ chín, mà khi ấy ngô cũng vừa vặn kịp mùa. Nghĩ đến đó, lòng nàng nhẹ nhõm hẳn. Tiểu Quả vừa cõng Tiểu Tráng, vừa khấp khởi niềm vui, bước chân trở về nhà.