Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.3/10 từ 3 lượt Editor bản anh : Atlas Studios editor bản việt : Little Jasmine Tần Tiểu Quả, đầu bếp trứ danh của năm 3024, trong một lần ngoài ý muốn đã xuyên về tận năm 42 trước Công nguyên. Vừa mở mắt, cô bàng hoàng phát hiện trước mặt mình là một cậu bé gầy yếu đang gọi mình bằng hai chữ “mẹ ơi”. Từ một nữ đầu bếp hiện đại, cô bất đắc dĩ trở thành người mẹ đơn thân giữa thời đại đói kém, khổ cực. May thay, chiếc nhẫn không gian bí ẩn đã đồng hành cùng cô, mang đến lương thực và vật dụng để mẹ con cô có thể chống chọi với cảnh khốn cùng. Nhiều năm sau, khi cuộc sống dần ổn định, một người đàn ông xa lạ lại bất ngờ xuất hiện, tự nhận mình là chồng cô, là cha của đứa trẻ. Một khởi đầu mới, hay một biến cố khác đang chờ đợi phía trước Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 57: Người đẹp và quái vật Chương 56: Làm xà phòng Chương 55: Là nàng sao? Chương 54: Tiểu Quả tỷ Chương 53: Dẫn con vào trấn

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 32

Chương 32: Tích góp tiền bạc

Ăn cơm xong, Tiểu Tráng nhất quyết không cho mẹ động vào chén đũa. Nó tự mình bưng tất cả vào bếp rửa. Tiểu Quả ngồi nhìn, trong lòng thấy ấm áp vô cùng. Dù chưa từng làm mẹ trước kia, nhưng nàng đã xem nhiều đoạn video nuôi dạy trẻ nhỏ trên mạng. Người ta vẫn bảo, không nên nuông chiều trẻ con quá mức. Cần tập cho chúng tham gia việc nhà, rèn luyện những kỹ năng cơ bản trong cuộc sống. Huống chi, Tiểu Tráng lại là con trai, càng không thể để con ỷ lại.

Ngồi được một lúc, Tiểu Quả ra ngoài xem thử chậu nước lọc khoai. Nước đã trong hơn lúc ban đầu, chỉ cần để thêm một lúc nữa là có thể bỏ đi phần nước.

Tiểu Tráng rửa xong bát đũa cũng lon ton chạy ra, đứng cạnh mẹ cùng ngó xuống. Quả nhiên, so với trước bữa cơm, nước đục đã lắng lại nhiều. Nhìn kỹ còn thấy có lớp bột trắng bám dưới đáy chậu. Nó lập tức chỉ cho mẹ:

“Mẹ ơi, cái kia là bột khoai phải không?”

Tiểu Quả gật đầu:

“Đúng rồi, đó chính là bột khoai. Nhưng nó vẫn chưa lắng hết đâu. Phải đợi đến khi nước trong vắt, bột mới thật sự kết lại.”

Trời hôm ấy nắng vàng chan hòa. Tiểu Quả ngồi lên chiếc ghế thấp ngoài sân, vừa hong nắng vừa tận hưởng khoảnh khắc yên bình. Thấy thế, Tiểu Tráng cũng bắt chước, lôi một cái ghế con ra, bắt chước dáng điệu của mẹ: hai tay gác sau đầu, chân vắt chéo, mắt lim dim. Cảnh tượng ấy khiến Tiểu Quả không nhịn được, bật cười khúc khích. Thằng bé này đúng là…

Đột nhiên, Tiểu Tráng nhớ ra điều gì:

“Mẹ ơi, con cho Đại Hắc và Tiểu Bạch ra ngoài có được không?”

“Được chứ.”

Tiểu Quả cũng suýt quên mất. Bê con cần ra nắng, như thế mới mau lớn, sau này lại sắp có chuồng rồi, sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Nghe mẹ đồng ý, Tiểu Tráng hí hửng chạy vội vào trong phòng. Vừa mở cửa, hai con bê đã lon ton phóng ra, như thể bị giam lâu ngày. Tiểu Quả đứng dậy đóng cổng lại, rồi bứt một nắm cỏ tươi rải xuống sân cho chúng gặm.

Lúc này nàng chợt nhớ, vẫn chưa dọn phân trong phòng. Bèn lấy cuốc xẻng đi vào, may mà chúng còn nhỏ nên lượng phân không nhiều. Dọn dẹp xong, nàng quan sát thấy phân không quá loãng cũng chẳng khô cứng – dấu hiệu cho thấy chúng khỏe mạnh, lớn nhanh.

Tiểu Tráng tò mò nhìn mẹ xúc phân ra vườn rau, liền hỏi:

“Mẹ ơi, sao không vứt đi mà lại đem bón ruộng?”

Tiểu Quả đặt cuốc xuống, rửa sạch tay, rồi giải thích:

“Bởi vì đây chính là phân bón. Dùng để nuôi đất, rau cỏ sẽ lớn nhanh hơn, xanh mướt hơn.”

Rồi nàng lại ngồi xuống bên con, nói tiếp:

“Con biết không, phân là phần thức ăn dư thừa trong cơ thể người hay động vật. Sau khi tiêu hóa, nó lại sinh ra những chất dinh dưỡng rất tốt cho cây trồng. Vì thế con người thường dùng phân để bón ruộng, giúp đất màu mỡ. Đất tốt thì cây cối cũng sẽ khỏe mạnh.”

Tiểu Tráng nghe mà cảm thấy kỳ diệu. Thì ra, ngay cả thứ tưởng chừng vô dụng nhất cũng có ích.

Nhìn ánh mắt háo hức của con, Tiểu Quả bất giác nghĩ, lần sau ra chợ sẽ tìm vài quyển sách mang về cho nó. Vừa nghĩ vậy, nàng lại chợt nảy câu hỏi:

“Tráng nhi, con biết đọc chữ không?”

Nói xong, chính nàng cũng thấy mình hỏi thừa rồi. Một đứa trẻ ở nơi này, lấy đâu ra cơ hội biết chữ? Huống chi, nguyên chủ cũng chưa từng đi học, thì làm sao có thể dạy con.

Quả nhiên, Tiểu Tráng ngơ ngác lắc đầu:

“Tiểu Hổ ca và Tiểu Hoa tỷ cũng không biết đọc đâu.”

Thời buổi ấy, cái ăn cái mặc còn chưa đủ. Nói chi đến chuyện học hành. Ai muốn cho con đi học phải bỏ ra một số tiền không nhỏ. Nông dân thường thà để con ở nhà, giúp đỡ cày cấy còn hơn. Đợi lớn, lấy vợ gả chồng, ấy mới là việc thực tế. Trong mắt họ, học hành chẳng qua phí sức, phí thời gian.

Những đứa trẻ được đi học, phần lớn đều là con cháu nhà giàu, có quyền có thế. Trường học vốn dĩ không mở cửa cho dân thường, nếu không có tiền bạc hay địa vị thì chẳng thể chen chân vào. Vì thế, hầu hết nông hộ đều từ bỏ ý định, giữ con ở nhà làm việc đồng áng.

Nhưng Tiểu Quả lại nghĩ khác. Nàng không muốn Tiểu Tráng lớn lên trong mờ mịt và tầm thường. Sau này, khi con đủ tuổi, nàng nhất định phải cho nó đi học, dù vất vả đến đâu cũng cam lòng. Vì vậy, từ giờ nàng càng phải chăm chỉ kiếm tiền, chắt chiu từng đồng, để dành cho tương lai của con trai mình.