Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.8/10 từ 18 lượt Trên chuyến tàu về quê nghỉ phép, Lục Tiến Dương bất ngờ gặp một cô gái bị người ta hạ dược mưu toan lừa bán. Nữ nhân kia dung mạo tuyệt diễm, ánh mắt ngấn lệ, mềm mại như nước, ôm chặt lấy eo anh, giọng run rẩy gọi một câu: “Lão công, cứu em…” Sau khi giải cứu cô khỏi đám buôn người, anh tưởng chỉ là gặp thoáng qua, ai ngờ đêm nào cũng mộng thấy nàng. Nữ nhân kiều diễm kia giống như một bóng ma trong tâm trí, khiến đội trưởng đại đội phi hành vốn luôn lạnh nhạt như anh, mỗi ngày đều âm thầm giặt chăn gối, y như bị trúng tà. Cho đến một ngày, anh mới phát hiện… Nữ nhân đó, cư nhiên lại là người mà anh luôn cố tránh mặt suốt bốn năm qua — dưỡng muội Ôn Ninh, người mà anh vẫn cho là hư vinh, toan tính trèo cao, lợi dụng thân phận Lục gia để gả vào nhà quyền quý. Mà lúc này, cô gái đó đang đứng trong buổi xem mắt, gương mặt nghiêm túc, định nhờ người đàn ông khác gắn bó cả đời. Lục Tiến Dương hoàn toàn phát điên!!! — Ôn Ninh xuyên thư, trở thành nữ phụ bị ghét bỏ trong một cuốn tiểu thuyết niên đại. Thân phận: dưỡng nữ Lục gia, từ nhỏ sống nương nhờ người khác, bị nam chính hiểu lầm là giả tạo, thích trèo cao, muốn gả vào quyền thế. Trước khi cô kịp gọi cửa, Lục Tiến Dương đã dọn khỏi nhà chính, dọn thẳng vào ký túc xá của phi hành đại đội, tránh mặt cô như tránh tà. Ôn Ninh hiểu rõ bản thân không được chào đón, cũng chẳng có ý làm phiền, càng không muốn dây dưa với vị dưỡng ca lạnh lùng ấy. Cho đến khi cô bắt đầu đi xem mắt, định chọn một người đàn ông bình thường cùng sống quãng đời còn lại. Trên đường từ chối đối tượng xem mắt, Lục Tiến Dương – người xưa nay luôn xa cách – đột nhiên chắn trước mặt cô, đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn run nhẹ: “Ninh Ninh… Em nhìn anh một chút, được không?” * Không beta nên sẽ gặp lỗi trong xưng hô Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 811

Chương 811

Không khí ngọt ngào lập tức bị cắt ngang, Lục Tiến Dương đành phải buông Ôn Ninh ra.

Lục Diệu a ! 

Lục Diệu chỉ nghĩ anh cả và chị dâu đang đi dạo công viên thôi, không hề tưởng tượng ra chuyện gì khác. Cậu hớn hở giơ hộp cơm trong tay lên: “Anh cả, chị dâu, chúng ta về nhà ăn cơm đi!”

Cậu đã không thể chờ đợi được nữa, muốn xem bất ngờ Ôn Ninh nói là gì!

Về đến nhà, vừa bước vào cửa sân, Lục Diệu đã nghe thấy tiếng cười không dứt từ trong phòng. Nghe kỹ thì hóa ra là giọng của mẹ cậu và thím Trương!

Kể từ khi lo xong tang lễ của anh cả, cậu đã lâu lắm rồi không nghe thấy tiếng cười như vậy trong nhà, thậm chí còn chưa từng thấy mẹ có biểu cảm vui vẻ. Cả gia đình đều chìm trong một bầu không khí đau buồn.

À, trừ ba cậu ra. Ba vẫn luôn nghiêm nghị và thâm trầm như mọi khi. Có lẽ tính cách đàn ông là vậy, nước mắt không dễ rơi, chuyện gì cũng chôn chặt trong lòng, không thể hiện ra ngoài, ngay cả nỗi buồn.

“Có chuyện gì mà vui thế nhỉ?” Lục Diệu trong lòng đầy thắc mắc. Nếu nói là vì chuyện anh cả trở về, nhưng anh ấy đâu có ở nhà đâu, mẹ và thím Trương đang cười cái gì vậy?

Thấy vẻ mặt hoang mang của cậu, Ôn Ninh và Lục Tiến Dương nhìn nhau rồi quyết định không nói cho cậu biết.

“Em vào xem đi,” Ôn Ninh mỉm cười nói.

Lục Diệu vừa phấn khích, vừa mong chờ, vừa tò mò. Cậu bước nhanh đến, đẩy cửa phòng khách ra…

Thấy Tần Lan và thím Trương đang bế một em bé! Hơn nữa còn là một em bé bụ bẫm, trắng trẻo, đáng yêu như búp bê Tây Dương.

“Trời ơi, em bé đáng yêu quá!” Lục Diệu kinh ngạc kêu lên. “Mẹ, thím Trương, con nhà ai vậy ạ?”

Tần Lan thấy con trai xách hộp cơm đứng ngây người, bà mỉm cười vẫy tay: “Mau lại đây xem cháu gái của con này!”

Cái gì? Cháu gái?

Lục Diệu đột nhiên hiểu ra, vậy chẳng phải là con của anh cả và chị dâu sao?

Trời ạ, anh cả và chị dâu có con!

Tôi có cháu gái, lại còn là một cô cháu gái đáng yêu như thế!

Lục Diệu như bị một niềm vui lớn ập đến, cậu “vèo” một cái ném hộp cơm xuống, chạy nhanh đến, phấn khích cúi xuống nhìn em bé thật kỹ: “Wow, cục bông nhà ai thế này? Mềm mềm, đáng yêu quá, thật muốn cắn một miếng!”

“Nó tên là Lục Niệm An, tên ở nhà là An An.” Tần Lan giới thiệu với con trai, sau đó v**t v* bàn tay nhỏ bé của An An, dịu dàng nói: “Tiểu Niệm An, đây là nhị thúc của con.”

Tiểu Niệm An chơi với hai bà nội nửa ngày, đã quen thuộc lắm rồi. Nghe bà nội giới thiệu, tuy không hiểu nhưng bé vẫn cố mở to đôi mắt đen láy nhìn người chú đẹp trai trước mặt, rồi chớp chớp mắt, nhoẻn miệng nở một nụ cười ngọt ngào.

Dù bé không nói được, Lục Diệu vẫn cảm nhận được Tiểu Niệm An rất thích mình qua ánh mắt và biểu cảm của bé.

“Tiểu Niệm An, nhị thúc ôm con được không?” Lục Diệu không kìm được dang rộng vòng tay.

Tiểu Niệm An dường như hiểu được, bé cười càng tươi hơn.

Vậy là bé đồng ý cho cậu ôm rồi!

Lục Diệu cẩn thận vươn tay bế Tiểu Niệm An lên. Em bé mềm mại trong tay, trọng lượng không nặng, nhưng khoảnh khắc đó, Lục Diệu cảm thấy cả cơ thể, đặc biệt là trái tim, trở nên mềm mại vô cùng. Đây là bảo bối của anh cả và chị dâu, cũng là bảo bối của cậu. Cậu muốn kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, mang tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới về cho Tiểu Niệm An, để bé trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời!

Cậu muốn bảo vệ Tiểu Niệm An cả đời.

Tiểu Niệm An dường như cảm nhận được người chú trước mắt rất yêu thương mình, vì khi ôm bé, chú ấy rất dịu dàng, trong ánh mắt như có những vì sao lấp lánh.

Đặc biệt là hàm răng trắng của chú ấy, khi cười lên lấp lánh như mặt trời.

Bảo sao nhị thúc tên là Lục Diệu (ý chỉ sáng chói, rực rỡ).

Tiểu Niệm An khúc khích cười lên.

Thím Trương và Tần Lan nhìn nhau, kinh ngạc nói: “Ôi chao, con bé này thông minh quá, nó có thể hiểu lời người lớn!”

“Đây là con của Tiến Dương và Ninh Ninh, sao có thể không thông minh được chứ?” Thím Trương nói một cách hiển nhiên.

Tần Lan gật đầu: “An An nhà chúng ta thừa hưởng mọi ưu điểm của ba mẹ, sau này lớn lên nhất định sẽ thông minh và giỏi giang hơn ba mẹ nữa!”

“Ôi chao, đến lượt mẹ bế, đến lượt mẹ bế! Con ôm lâu rồi đấy!” Tần Lan thấy con trai ôm Niệm An không chịu buông tay, sốt ruột đẩy cậu.

Tiểu Niệm An lại trở về vòng tay bà nội.

Thím Trương xoa xoa tay, bà cũng chưa ôm đủ đâu! Tần Lan cứ ôm mãi không buông, bà chẳng có cơ hội nào cả!

Nhưng mà không vội, dù sao sau này còn nhiều thời gian, Tiểu Niệm An còn cần bà chăm sóc, sẽ có rất nhiều cơ hội để ôm bế!