Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.8/10 từ 18 lượt Trên chuyến tàu về quê nghỉ phép, Lục Tiến Dương bất ngờ gặp một cô gái bị người ta hạ dược mưu toan lừa bán. Nữ nhân kia dung mạo tuyệt diễm, ánh mắt ngấn lệ, mềm mại như nước, ôm chặt lấy eo anh, giọng run rẩy gọi một câu: “Lão công, cứu em…” Sau khi giải cứu cô khỏi đám buôn người, anh tưởng chỉ là gặp thoáng qua, ai ngờ đêm nào cũng mộng thấy nàng. Nữ nhân kiều diễm kia giống như một bóng ma trong tâm trí, khiến đội trưởng đại đội phi hành vốn luôn lạnh nhạt như anh, mỗi ngày đều âm thầm giặt chăn gối, y như bị trúng tà. Cho đến một ngày, anh mới phát hiện… Nữ nhân đó, cư nhiên lại là người mà anh luôn cố tránh mặt suốt bốn năm qua — dưỡng muội Ôn Ninh, người mà anh vẫn cho là hư vinh, toan tính trèo cao, lợi dụng thân phận Lục gia để gả vào nhà quyền quý. Mà lúc này, cô gái đó đang đứng trong buổi xem mắt, gương mặt nghiêm túc, định nhờ người đàn ông khác gắn bó cả đời. Lục Tiến Dương hoàn toàn phát điên!!! — Ôn Ninh xuyên thư, trở thành nữ phụ bị ghét bỏ trong một cuốn tiểu thuyết niên đại. Thân phận: dưỡng nữ Lục gia, từ nhỏ sống nương nhờ người khác, bị nam chính hiểu lầm là giả tạo, thích trèo cao, muốn gả vào quyền thế. Trước khi cô kịp gọi cửa, Lục Tiến Dương đã dọn khỏi nhà chính, dọn thẳng vào ký túc xá của phi hành đại đội, tránh mặt cô như tránh tà. Ôn Ninh hiểu rõ bản thân không được chào đón, cũng chẳng có ý làm phiền, càng không muốn dây dưa với vị dưỡng ca lạnh lùng ấy. Cho đến khi cô bắt đầu đi xem mắt, định chọn một người đàn ông bình thường cùng sống quãng đời còn lại. Trên đường từ chối đối tượng xem mắt, Lục Tiến Dương – người xưa nay luôn xa cách – đột nhiên chắn trước mặt cô, đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn run nhẹ: “Ninh Ninh… Em nhìn anh một chút, được không?” * Không beta nên sẽ gặp lỗi trong xưng hô Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 291

Chương 291

Diệp Xảo nói với bạn học một tiếng rồi vội vã nhảy xuống xe, đuổi theo bóng lưng Ninh Tuyết Cầm.

Tiếc là Ninh Tuyết Cầm đã đi vào cổng Viện Nghiên cứu Quân sự trước một bước. Diệp Xảo muốn đi theo, nhưng bị người lính gác chặn lại.

Diệp Xảo mới nhận ra, đơn vị như thế này không thể tùy tiện vào được. Cô ta đi đến phòng trực ban hỏi: “Chào đồng chí, tôi muốn tìm đồng chí Ninh Tuyết Cầm.”

Đồng chí trực ban quét mắt nhìn cô ta: “Cô là?”

Diệp Xảo nói bừa: “Tôi là họ hàng của cô ấy, đến thủ đô giải quyết chút việc, tiện đường ghé qua thăm. Cô ấy cho tôi địa chỉ ở đây, cô ấy làm việc ở đây đúng không?”

Đồng chí trực ban gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy làm ở Phòng Thí nghiệm. Cô đợi chút nhé, tôi sẽ gọi điện cho bên Phòng Thí nghiệm, bảo họ nhắn đồng chí Ninh ra đón cô.”

Cái gì?

Ninh Tuyết Cầm lại làm việc ở Phòng Thí nghiệm của Viện Nghiên cứu Quân sự ư?!

Tim Diệp Xảo đập mạnh, cô ta nghĩ lại. Người có năng lực đưa Ninh Tuyết Cầm ra thủ đô, còn sắp xếp cho bà công việc, trừ Lục Tiến Dương ra thì còn có ai nữa?

Cô ta thật sự không ngờ Lục Tiến Dương lại làm nhiều việc vì Ôn Ninh đến thế.

Diệp Xảo lúc này như rơi vào nồi canh chua, lục phủ ngũ tạng đều chua loét.

Không chỉ chua mà còn hận!

Sự hận thù trong lòng như hàng ngàn con kiến đang cắn xé.

“Thôi, không cần đâu. Hôm nay tôi cũng vội, để mai tôi đến tìm cô ấy vậy.”

Diệp Xảo đã có được thông tin mình muốn, bèn kiếm cớ bỏ đi.

Trên đường về, cô ta không còn kiểm soát được biểu cảm trên mặt nữa, ngũ quan méo mó thành một góc độ kỳ dị.

Rõ ràng cô ta và Ôn Ninh cùng xuất phát từ một thôn, có cùng một điểm khởi đầu. Nhưng bây giờ, Ôn Ninh đang yêu Lục Tiến Dương, mẹ của Ôn Ninh cũng được đưa lên thủ đô, có một công việc đáng nể. Mẹ con Ôn Ninh đã trở thành người thành phố thực thụ, không còn đứng cùng vạch xuất phát với cô ta nữa!

Điều quan trọng nhất là Lục Tiến Dương thật sự đã rung động với Ôn Ninh, còn lo lắng cho cả mẹ của cô ấy. Sau này nếu hai người kết hôn…

Nghĩ đến chuyện hai người kết hôn, Diệp Xảo không thể kìm lòng, nắm chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Không được, cô ta tuyệt đối không thể để Ôn Ninh gả vào nhà họ Lục!

Nghĩ vậy, Diệp Xảo đổi hướng, chạy nhanh đến bưu điện. Cô ta muốn gửi một bức điện về thôn cũ.

Thôn Tiên Phong.

Từ sau khi Ninh Tuyết Cầm biến mất, Lưu Quân đã huy động cả thôn đi tìm khắp mấy thôn lân cận, thậm chí còn chạy lên tận thị trấn vài lần. Hắn gần như đào bới từng tấc đất mà vẫn không tìm thấy gì, ngay cả bóng dáng Ninh Tuyết Cầm cũng không thấy đâu.

Lưu Quân tức giận đến mức ngày nào cũng uống rượu và nổi điên ở nhà, xoong chảo nồi niêu đều bị hắn đập phá hết cả. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn không cam lòng.

Hồi đó hắn cưới Ninh Tuyết Cầm, cũng tốn mấy chục đồng tiền cưới hỏi.

Lại còn nuôi lớn cô con gái riêng của bà.

Thế mà giờ thì người mất, của cũng chẳng còn.

Không ít người khuyên hắn: “Có lẽ lúc bỏ đi gặp tai nạn, ngã xuống núi mà c.h.ế.t rồi.”

Thôn Tiên Phong nằm ở khu vực Tây Nam, có độ cao hơn hai nghìn mét so với mặt nước biển, xung quanh lại bị bao bọc bởi núi non trùng điệp. Rất nhiều ngọn núi hiểm trở đến mức người dân bản địa cũng không dám đặt chân đến.

Ninh Tuyết Cầm không có tiền, cũng không có giấy giới thiệu, thì có thể chạy đi đâu được chứ?

Có lẽ đúng là như người ta nói, đã ngã xuống núi mà chết.

Dần dần, Lưu Quân cũng chấp nhận cách nói này.

Ninh Tuyết Cầm mất tích chưa đầy nửa tháng, Lưu Quân đã để mắt đến cô quả phụ họ Tiếu ở đầu thôn. Cô quả phụ này kém Lưu Quân mười lăm tuổi, chồng vừa mất chưa lâu, còn nuôi một đứa con trai mười tuổi.

Lưu Quân có địa vị trong thôn, lại thân thiết với đội trưởng sản xuất và bí thư chi bộ. Biết hắn để ý đến cô quả phụ họ Tiếu, lập tức có người giúp hắn mai mối.

Cả hai đều không phải những người ngây thơ khờ dại. Lưu Quân đã mấy lần lén đến nhà cô quả phụ. Hắn chỉ chờ trong thôn cấp giấy chứng tử cho Ninh Tuyết Cầm, sau đó hắn sẽ cầm giấy đó cùng cô quả phụ đi đăng ký kết hôn.

Nhưng đúng lúc này, Lưu Quân nhận được một bức điện tín từ thủ đô.

Người gửi điện tín vô cùng chịu chi, gửi một hơi hơn ba mươi chữ.

Lưu Quân mới biết, Ninh Tuyết Cầm chưa chết, mà còn chạy đến thủ đô. Bây giờ bà ta còn làm việc ở một đơn vị nhà nước, còn cô con gái riêng Ôn Ninh thì bám được phi công, mà phi công này lại là con cháu cán bộ cấp cao, gia thế không tầm thường.

Hay lắm, hay lắm!

Hai mẹ con này giỏi thật, dám đùa giỡn với hắn!

Muốn bỏ hắn mà đến thủ đô hưởng phúc ư?

Nằm mơ đi!

Lưu Quân lập tức về nhà thu dọn hành lý, đến xã xin giấy giới thiệu, rồi dắt theo đứa con trai ngờ nghệch của mình, lên đường đến thủ đô.