Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.8/10 từ 18 lượt Trên chuyến tàu về quê nghỉ phép, Lục Tiến Dương bất ngờ gặp một cô gái bị người ta hạ dược mưu toan lừa bán. Nữ nhân kia dung mạo tuyệt diễm, ánh mắt ngấn lệ, mềm mại như nước, ôm chặt lấy eo anh, giọng run rẩy gọi một câu: “Lão công, cứu em…” Sau khi giải cứu cô khỏi đám buôn người, anh tưởng chỉ là gặp thoáng qua, ai ngờ đêm nào cũng mộng thấy nàng. Nữ nhân kiều diễm kia giống như một bóng ma trong tâm trí, khiến đội trưởng đại đội phi hành vốn luôn lạnh nhạt như anh, mỗi ngày đều âm thầm giặt chăn gối, y như bị trúng tà. Cho đến một ngày, anh mới phát hiện… Nữ nhân đó, cư nhiên lại là người mà anh luôn cố tránh mặt suốt bốn năm qua — dưỡng muội Ôn Ninh, người mà anh vẫn cho là hư vinh, toan tính trèo cao, lợi dụng thân phận Lục gia để gả vào nhà quyền quý. Mà lúc này, cô gái đó đang đứng trong buổi xem mắt, gương mặt nghiêm túc, định nhờ người đàn ông khác gắn bó cả đời. Lục Tiến Dương hoàn toàn phát điên!!! — Ôn Ninh xuyên thư, trở thành nữ phụ bị ghét bỏ trong một cuốn tiểu thuyết niên đại. Thân phận: dưỡng nữ Lục gia, từ nhỏ sống nương nhờ người khác, bị nam chính hiểu lầm là giả tạo, thích trèo cao, muốn gả vào quyền thế. Trước khi cô kịp gọi cửa, Lục Tiến Dương đã dọn khỏi nhà chính, dọn thẳng vào ký túc xá của phi hành đại đội, tránh mặt cô như tránh tà. Ôn Ninh hiểu rõ bản thân không được chào đón, cũng chẳng có ý làm phiền, càng không muốn dây dưa với vị dưỡng ca lạnh lùng ấy. Cho đến khi cô bắt đầu đi xem mắt, định chọn một người đàn ông bình thường cùng sống quãng đời còn lại. Trên đường từ chối đối tượng xem mắt, Lục Tiến Dương – người xưa nay luôn xa cách – đột nhiên chắn trước mặt cô, đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn run nhẹ: “Ninh Ninh… Em nhìn anh một chút, được không?” * Không beta nên sẽ gặp lỗi trong xưng hô Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 489

Chương 489

“Phương án thứ nhất, chúng ta sẽ thêm một lớp vỏ bọc cho cục tẩy, in những hình ảnh hoạt hình lúc nãy lên đó.”

Ngô Mạnh Đạt gật đầu, cái này thì ông hiểu. Thông thường, một bộ thiết kế hình ảnh sẽ được ứng dụng cho nhiều loại sản phẩm khác nhau.

Ôn Ninh tiếp lời: “Phương án thứ hai là làm cục tẩy thành nhiều hình thù khác nhau, ví dụ như các loại trái cây, rau củ, động vật… Thậm chí chúng ta còn có thể cho thêm hương liệu vào cục tẩy để chúng có mùi thơm phong phú hơn. Chú xem, cục tẩy hình quả táo thì sẽ có mùi táo, hình quả quýt thì có mùi quýt.”

Ôn Ninh chỉ vào bộ thiết kế cục tẩy hình trái cây trên bản vẽ, giảng giải: “Như vậy, nếu khách hàng đã mua cục tẩy hình quả táo rồi, họ nhìn thấy hình quả lê cũng sẽ muốn mua, hay ngửi thấy mùi quýt cũng sẽ có động lực mua. Bằng cách không ngừng sáng tạo sản phẩm, chúng ta sẽ k*ch th*ch nhu cầu mua sắm của khách hàng, từ đó tăng doanh số.”

Ngô Mạnh Đạt thật sự không ngờ một cục tẩy đơn giản lại có thể có nhiều kiểu dáng đến vậy. Cục tẩy ở xưởng ông luôn có doanh số thấp nhất trong các loại văn phòng phẩm, nhưng nếu thay đổi như Ôn Ninh nói, chắc chắn sẽ được nhiều khách hàng nữ và trẻ em yêu thích.

“Hay lắm, Tiểu Ôn! Những ý tưởng này của cháu rất sáng tạo!” Ngô Mạnh Đạt khẳng định.

Trương xưởng trưởng nhìn những bản vẽ sặc sỡ, không đồng tình lắm, nhíu mày nói: “Chỉ là một cục tẩy thôi, làm nhiều kiểu dáng như vậy có ích gì? Cục tẩy dùng để tẩy bút chì, dù có thiết kế hoa hoè thế nào thì chức năng vẫn y như cũ. Có gì khác nhau đâu? Dù sao nếu tôi là khách hàng, tôi cũng không chọn mấy thứ loè loẹt này.”

Ôn Ninh nhỏ giọng giải thích: “Thưa chú Trương, những văn phòng phẩm này cháu thiết kế riêng cho khách hàng nữ ạ.”

Hàm ý, chú là đàn ông nên không thể hiểu được là chuyện bình thường.

Trương xưởng trưởng không ngờ lại bị một người trẻ tuổi phản bác, ông ta hừ một tiếng: “Tôi không phải khách hàng, nhưng ít ra cũng quản lý xưởng văn phòng phẩm mười mấy năm rồi, lẽ nào tôi lại không biết cái gì dễ bán, cái gì không? Cháu tin hay không thì tuỳ, những thứ này sản xuất ra, căn bản không bán được! Mọi người cùng lắm chỉ xem cho lạ mắt thôi!”

“Ai, xưởng trưởng Trương này, tôi lại thấy thiết kế của Tiểu Ôn rất hay. Hay là chúng ta cứ nghe ý kiến của các đồng chí nữ trước rồi hẵng quyết định.” Ngô Mạnh Đạt lên tiếng.

Trương xưởng trưởng vẫn khẳng định: “Tôi tin vào phán đoán của mình! Xưởng trưởng Ngô, tôi biết mấy năm nay nhà máy làm ăn khó khăn, cậu muốn làm ra thành tích, nhưng cũng không thể thử bừa, mang bát cơm của cả xưởng ra mà đùa được.”

Lời nói này không hề nhẹ, sắc mặt Ngô Mạnh Đạt trở nên nghiêm trọng: “Xưởng trưởng Trương, tôi không mang bát cơm của công nhân ra đùa. Muốn nhà máy làm ăn khá lên, nhất định phải đổi mới sản phẩm, nếu không thì làm sao cạnh tranh được với các xưởng văn phòng phẩm khác?”

Trương xưởng trưởng cũng gay gắt: “Giảm giá vốn là được! Thay vì làm những thứ sáng tạo không chắc chắn, chi bằng nghiên cứu làm sao để hạ thấp giá thành sản phẩm. Nhà khác bán một đồng, chúng ta bán chín hào, tôi không tin không ai mua?”

Ngô Mạnh Đạt: “Vậy cậu nói xem, những mặt hàng như sổ tay làm sao để hạ thấp giá thành? Giá nguyên vật liệu cố định, công nhân làm việc mỗi ngày cũng cố định. Cái gọi là giảm giá vốn của cậu chỉ có hai cách: một là bớt xén nguyên vật liệu, hai là bóc lột công nhân!”

Bóc lột công nhân, đó là việc của chủ nghĩa tư bản. Trương xưởng trưởng tái mặt: “Tôi không hề nói như vậy!”

Ngô Mạnh Đạt dồn ép: “Vậy thì chỉ có thể đổi mới sản phẩm.”

Trương xưởng trưởng bực bội siết chặt tay: “Được thôi, vậy thì đợi xem phản hồi của các đồng chí nữ. Nếu mọi người đều không ủng hộ, xưởng trưởng Ngô đừng có một mình một ý!”

Nói xong, Trương xưởng trưởng lại lườm Ôn Ninh một cái đầy khó chịu. Cô ta đúng là yêu tinh phá hoại, bày ra toàn mấy ý tưởng vớ vẩn. Không chừng là do nhà máy đối thủ phái đến quấy rối.

Đang lúc suy nghĩ, bí thư Vương dẫn theo vài nữ đồng chí vào, còn có mấy đứa trẻ vừa tan học của công nhân trong xưởng. Có hai nữ sinh, một học cấp hai, một học cấp ba.

Anh ta đã tìm đủ những đối tượng khách hàng mà Ôn Ninh đã nhắm đến.

“Chào xưởng trưởng Ngô, xưởng trưởng Trương.” Mọi người đứng thành một hàng, e dè không biết có chuyện gì.

Ngô Mạnh Đạt ôn hoà nhìn mọi người: “Các đồng chí đừng lo lắng, tôi gọi các đồng chí đến đây là để hỏi ý kiến về việc cải tiến sản phẩm của xưởng. Các đồng chí xem qua những bản thiết kế này đã.”

Ngô xưởng trưởng bày bản thiết kế của Ôn Ninh ra, giới thiệu sơ qua rồi nói: “Nếu cửa hàng bán những loại sổ tay và cục tẩy này, các đồng chí có sẵn sàng bỏ tiền ra mua không? Cứ nói thật, không cần e ngại.”

Mấy nữ đồng chí xem bản thiết kế, có một người mạnh dạn hỏi: “Xưởng trưởng Ngô, xưởng mình tính sản xuất những loại này thật ạ?”