Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.8/10 từ 18 lượt Trên chuyến tàu về quê nghỉ phép, Lục Tiến Dương bất ngờ gặp một cô gái bị người ta hạ dược mưu toan lừa bán. Nữ nhân kia dung mạo tuyệt diễm, ánh mắt ngấn lệ, mềm mại như nước, ôm chặt lấy eo anh, giọng run rẩy gọi một câu: “Lão công, cứu em…” Sau khi giải cứu cô khỏi đám buôn người, anh tưởng chỉ là gặp thoáng qua, ai ngờ đêm nào cũng mộng thấy nàng. Nữ nhân kiều diễm kia giống như một bóng ma trong tâm trí, khiến đội trưởng đại đội phi hành vốn luôn lạnh nhạt như anh, mỗi ngày đều âm thầm giặt chăn gối, y như bị trúng tà. Cho đến một ngày, anh mới phát hiện… Nữ nhân đó, cư nhiên lại là người mà anh luôn cố tránh mặt suốt bốn năm qua — dưỡng muội Ôn Ninh, người mà anh vẫn cho là hư vinh, toan tính trèo cao, lợi dụng thân phận Lục gia để gả vào nhà quyền quý. Mà lúc này, cô gái đó đang đứng trong buổi xem mắt, gương mặt nghiêm túc, định nhờ người đàn ông khác gắn bó cả đời. Lục Tiến Dương hoàn toàn phát điên!!! — Ôn Ninh xuyên thư, trở thành nữ phụ bị ghét bỏ trong một cuốn tiểu thuyết niên đại. Thân phận: dưỡng nữ Lục gia, từ nhỏ sống nương nhờ người khác, bị nam chính hiểu lầm là giả tạo, thích trèo cao, muốn gả vào quyền thế. Trước khi cô kịp gọi cửa, Lục Tiến Dương đã dọn khỏi nhà chính, dọn thẳng vào ký túc xá của phi hành đại đội, tránh mặt cô như tránh tà. Ôn Ninh hiểu rõ bản thân không được chào đón, cũng chẳng có ý làm phiền, càng không muốn dây dưa với vị dưỡng ca lạnh lùng ấy. Cho đến khi cô bắt đầu đi xem mắt, định chọn một người đàn ông bình thường cùng sống quãng đời còn lại. Trên đường từ chối đối tượng xem mắt, Lục Tiến Dương – người xưa nay luôn xa cách – đột nhiên chắn trước mặt cô, đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn run nhẹ: “Ninh Ninh… Em nhìn anh một chút, được không?” * Không beta nên sẽ gặp lỗi trong xưng hô Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 803

Chương 803

Ôn Ninh cứ ngỡ lần này Tần Vọng sẽ là người lái trực thăng, nhưng sau khi lên máy bay, anh lại ra hiệu cho cô ngồi vào khoang lái.

Ôn Ninh ở đời sau chưa từng thử điều khiển trực thăng, đây là lần đầu tiên của cô. Cô hào hứng ngồi vào ghế, dưới sự hướng dẫn của Tần Vọng, bắt đầu làm quen với bảng điều khiển.

“Đây là cần điều khiển chính, dùng để điều chỉnh trực thăng bay lên và hạ xuống; còn đây là cần điều khiển hướng, dùng để thay đổi phương hướng bay…” Ngón tay thon dài của Tần Vọng lần lượt chỉ vào các nút bấm và cần gạt trên bảng điều khiển, giọng nói trầm ấm và kiên nhẫn.

Ôn Ninh chăm chú lắng nghe, đôi mắt dán chặt vào từng cử chỉ của anh.

Sau khi Tần Vọng giải thích xong, Ôn Ninh hít một hơi thật sâu, bắt đầu thực hành.

Cô đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy cần điều khiển, đẩy về phía trước. Bảng đồng hồ sáng lên, các thông số nhấp nháy, cánh quạt phát ra tiếng vù vù. Cô mím môi đầy căng thẳng, quay sang nhìn Tần Vọng.

“Kéo cần điều khiển chính lên.” Tần Vọng khẽ cong môi cười nhắc nhở.

Ôn Ninh gật đầu, lập tức làm theo. Tiếng cánh quạt gầm rú càng lúc càng lớn, thân máy bay rung nhẹ, rồi từ từ rời khỏi mặt đất.

“Oa, chúng ta bay lên rồi!” Ôn Ninh phấn khích reo lên, quay đầu nhìn Tần Vọng, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Trong mắt anh tràn đầy sự cưng chiều và cổ vũ: “Giỏi lắm Ninh Ninh, cứ giữ như vậy, bay theo đường đã định.”

Ôn Ninh làm theo chỉ dẫn của Tần Vọng, điều khiển trực thăng bay theo một hướng nhất định.

Hơn một giờ sau, Ôn Ninh vô tình nhìn xuống qua cửa sổ, cảnh tượng trước mắt khiến cô ngừng thở ngay tức khắc.

Một thảm cỏ rộng lớn mênh m.ô.n.g trải dài vô tận đập vào mắt.

Không xa, một tòa lâu đài nguy nga sừng sững, tựa như lâu đài trong truyện cổ tích, tỏa ra vẻ đẹp bí ẩn và quyến rũ. Bên cạnh lâu đài, một hồ nước rộng lớn lấp lánh gợn sóng dưới ánh nắng. Nổi bật trên thảm cỏ là dòng chữ “MARRY ME” khổng lồ được kết bằng hoa tươi.

Ôn Ninh lập tức đưa tay che miệng, kinh ngạc quay sang nhìn Tần Vọng. Anh khẽ nhếch môi, nhắc nhở: “Có thể hạ cánh rồi, Ninh Ninh.”

Ôn Ninh điều khiển cần gạt, chiếc trực thăng nhẹ nhàng đáp xuống bãi đất trống bên cạnh thảm cỏ. Tần Vọng giúp cô tháo dây an toàn, nắm lấy tay cô, giọng nói trầm ấm dễ nghe: “Xuống xem đi.”

Ôn Ninh vẫn còn đắm chìm trong niềm vui bất ngờ, đầu óc mơ màng, để mặc Tần Vọng nắm tay mình xuống máy bay, rồi dẫn cô đi vào giữa dòng chữ “MARRY ME” bằng hoa.

Từ trên cao nhìn xuống, dòng chữ kết bằng hoa đã vô cùng đồ sộ, còn khi đứng giữa nó, cảm giác càng choáng ngợp hơn. Biển hoa hồng đỏ tươi trải dài bất tận, những cánh hoa còn đọng lại giọt sương trong suốt, hương thơm lan tỏa ngào ngạt.

Một làn gió thổi qua, những cánh hoa bay lượn trong không trung như một cơn mưa ảo diệu. Ôn Ninh đứng giữa biển hoa, gương mặt ửng hồng vì xúc động, đôi mắt sáng ngời, môi hồng răng trắng, cả người còn rực rỡ và xinh đẹp hơn cả những đóa hoa.

Tần Vọng nhìn người phụ nữ trước mắt, trái tim không kìm được mà đập thình thịch, giống hệt lần đầu tiên hai người gặp nhau trên xe lửa. Cô nhìn về phía anh, anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng thực tế, tim đã lỡ mất một nhịp.

Giờ đây, anh quỳ một gối xuống đất, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương to lớn từ trong túi. Kim cương dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ. Anh nhìn Ôn Ninh bằng ánh mắt si tình và nồng nhiệt, giọng nói trầm thấp, như thể mỗi chữ đều cháy bỏng từ trong lồng ngực:

“Ninh Ninh, nửa đời còn lại, anh sẽ dùng tất cả những gì anh có, để dựng nên một tòa thành kiên cố cho em, nơi không ai có thể xâm phạm. Lấy anh nhé?”

Ôn Ninh không hề biết Tần Vọng đưa cô ra đây là để dành tặng cô một màn cầu hôn lãng mạn như thế. Cô nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt, ánh nắng phác họa đường nét gương mặt anh tuấn rõ ràng. Đôi mắt thường ngày lạnh như băng nay đã tan chảy, chứa đựng tình yêu nồng cháy, như thể thế giới này chỉ còn lại một mình cô.

Nước mắt làm nhòe mi mắt Ôn Ninh. Mọi hành động của cô đều theo bản năng, cô gật đầu thật mạnh, nghẹn ngào nói: “Được!”

Nghe được câu trả lời, Tần Vọng mỉm cười mãn nguyện, nhẹ nhàng và thành kính đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay cô, như đang hoàn thành một nghi thức thiêng liêng nhất. Ôn Ninh ngước nhìn anh, ánh mắt rực sáng.

Thế giới trong khoảnh khắc này dường như ngừng lại, đóng băng trong cái nhìn nồng cháy của hai người đang yêu sâu đậm.