Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.8/10 từ 18 lượt Trên chuyến tàu về quê nghỉ phép, Lục Tiến Dương bất ngờ gặp một cô gái bị người ta hạ dược mưu toan lừa bán. Nữ nhân kia dung mạo tuyệt diễm, ánh mắt ngấn lệ, mềm mại như nước, ôm chặt lấy eo anh, giọng run rẩy gọi một câu: “Lão công, cứu em…” Sau khi giải cứu cô khỏi đám buôn người, anh tưởng chỉ là gặp thoáng qua, ai ngờ đêm nào cũng mộng thấy nàng. Nữ nhân kiều diễm kia giống như một bóng ma trong tâm trí, khiến đội trưởng đại đội phi hành vốn luôn lạnh nhạt như anh, mỗi ngày đều âm thầm giặt chăn gối, y như bị trúng tà. Cho đến một ngày, anh mới phát hiện… Nữ nhân đó, cư nhiên lại là người mà anh luôn cố tránh mặt suốt bốn năm qua — dưỡng muội Ôn Ninh, người mà anh vẫn cho là hư vinh, toan tính trèo cao, lợi dụng thân phận Lục gia để gả vào nhà quyền quý. Mà lúc này, cô gái đó đang đứng trong buổi xem mắt, gương mặt nghiêm túc, định nhờ người đàn ông khác gắn bó cả đời. Lục Tiến Dương hoàn toàn phát điên!!! — Ôn Ninh xuyên thư, trở thành nữ phụ bị ghét bỏ trong một cuốn tiểu thuyết niên đại. Thân phận: dưỡng nữ Lục gia, từ nhỏ sống nương nhờ người khác, bị nam chính hiểu lầm là giả tạo, thích trèo cao, muốn gả vào quyền thế. Trước khi cô kịp gọi cửa, Lục Tiến Dương đã dọn khỏi nhà chính, dọn thẳng vào ký túc xá của phi hành đại đội, tránh mặt cô như tránh tà. Ôn Ninh hiểu rõ bản thân không được chào đón, cũng chẳng có ý làm phiền, càng không muốn dây dưa với vị dưỡng ca lạnh lùng ấy. Cho đến khi cô bắt đầu đi xem mắt, định chọn một người đàn ông bình thường cùng sống quãng đời còn lại. Trên đường từ chối đối tượng xem mắt, Lục Tiến Dương – người xưa nay luôn xa cách – đột nhiên chắn trước mặt cô, đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn run nhẹ: “Ninh Ninh… Em nhìn anh một chút, được không?” * Không beta nên sẽ gặp lỗi trong xưng hô Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 230

Chương 230

Nhìn thấy cô khóc, Lục Tiến Dương kinh ngạc sững sờ. Ngay sau đó, anh cảm giác như có người cầm d.a.o xé toạc một đường trên trái tim mình, m.á.u tuôn thành dòng. Bàn tay to siết chặt eo cô liền buông ra, đổi thành ôm lấy lưng cô, kéo cô vào lòng. Bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giọng nói lạnh lùng, cứng rắn cũng dịu lại:

“Đừng khóc, Ninh Ninh. Là tôi sai rồi, tôi không nên nói chia tay, không nên ép em kết hôn, không nên không tin tưởng em. Mấy ngày xa em, tôi cũng khó chịu lắm. Không có một đêm nào tôi ngủ được trọn vẹn, nhắm mắt lại là trong đầu toàn hình bóng em. Nhớ em đến muốn phát điên rồi.”

“Chúng ta đừng chia tay nữa, được không? Em không muốn kết hôn sớm thì không kết, tôi sẽ chờ em. Một năm có đủ không? Ba năm cũng được, năm năm cũng được, chỉ cần em nhẫn tâm nhìn tôi nghẹn ngào đến c.h.ế.t thôi.”

Đôi mắt đen của Lục Tiến Dương nhìn cô chăm chú, vừa nôn nóng vừa đau lòng, lại bất lực.

Ôn Ninh vẫn đang ấm ức, nghe đến câu cuối của anh, cô bật cười thành tiếng, nín khóc.

Tên ngốc này, nghẹn ngào đến c.h.ế.t cơ đấy.

Không khí căng thẳng chợt dịu lại. Ôn Ninh môi hồng má ửng, cười tươi như hoa: “Anh không thấy bức thư em viết cho anh à?”

Mắt Lục Tiến Dương lóe lên sự thắc mắc: “Thư gì? Em viết thư cho tôi sao?”

Ôn Ninh xem như đã tìm ra vấn đề: “Hôm trước em có đến căn cứ tìm anh, để thư ở phòng trực ban ở cổng, đồng nghiệp của anh không nhắc anh lấy thư sao?”

Lục Tiến Dương suy tư một giây, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống: “Không có.”

Ôn Ninh hừ một tiếng: “Không có thì thôi.”

Vậy thì cứ nghẹn đi. Dù sao cô cũng đã bày tỏ tâm ý rồi, là chính anh không nhận được thư.

“Đừng giận dỗi nữa được không?”

Lục Tiến Dương cúi mắt nhìn Ôn Ninh, giọng nói vừa trầm vừa khàn, rót vào tai cô, khiến tim cô nhộn nhạo.

Ngay sau đó, bàn tay anh ôm lưng cô khẽ dùng sức, ấn cả người cô vào lòng, cúi đầu môi mỏng nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi cánh hoa của cô. Chóp mũi anh cọ vào chóp mũi cô, dùng giọng nói hơi th* d*c nói: “Chúng ta đừng chia tay, chúng ta ở bên nhau thật tốt nhé, ừm?”

Vài giây sau, Ôn Ninh khẽ “ừ” một tiếng. Cánh tay rũ bên người cô từ từ nâng lên, vòng lấy eo thon rắn chắc của anh. Môi đỏ hơi hé, cho phép anh tiến vào.

Anh ngay lập tức ngậm lấy đôi môi mềm của cô. Như bị điện giật, hai trái tim đều rung động, trong lòng ngay lập tức tràn ngập hạnh phúc và thỏa mãn.

Những hiểu lầm, cãi vã, nước mắt đau khổ trước đó đều bị cả hai quên khuấy đi, chỉ còn lại sự quen thuộc và nỗi nhớ nhung sâu sắc.

Cứ như hai cực nam châm khác nhau, cuối cùng cũng tìm thấy nhau, dính chặt vào nhau, muốn hút cả linh hồn ra.

Ôn Ninh rất nhanh đã mềm nhũn như một vũng nước.

Bàn tay to của Lục Tiến Dương trượt xuống eo cô, bế cô lên đặt trên bàn. Anh đứng trước bàn, hơi cúi người. Một tay anh đỡ lưng cô, một tay chống lên mặt bàn, tiếp tục ngậm lấy môi cô mà hôn.

Ôn Ninh ngửa cổ, hai tay vòng lấy cổ anh, bị hơi thở nóng bỏng của anh áp đảo đến nỗi buột ra những tiếng rên khe khẽ không dứt. Cô không kìm được mà đáp lại. Cả người cô ngả ra sau như trăng non, bầu n.g.ự.c trước n.g.ự.c căng tròn đến sắp trào ra.

Lục Tiến Dương rời khỏi môi cô, th* d*c. Đôi mắt đen anh đảo xuống dưới, đuôi mắt ngay lập tức đỏ tươi, hơi thở gấp gáp hơn. Bàn tay chống trên bàn của anh nâng lên…

Phần mềm mại nhất trên người Ôn Ninh như một viên bột, bị anh n*n b*p.

Một đôi tình nhân vừa làm lành, tình yêu bùng cháy như củi khô gặp lửa, như sét đánh trúng lửa.

Lục Tiến Dương vừa động tay, vừa nói chuyện.

Ôn Ninh khẽ hừ, bàn tay nhỏ bé có lúc v**t v*, có lúc chạm vào cơ bụng của Lục Tiến Dương, khiến anh thở khó nhọc, cơ bắp căng cứng đến mức có thể dùng để rèn thép.

“Em đúng là muốn tôi nghẹn chết.” Anh rời khỏi môi cô, giọng khàn đến muốn mạng.

Mắt hạnh Ôn Ninh long lanh ánh nước, môi đỏ hơi hé, dùng giọng nũng nịu nhất để nói ra câu độc mồm nhất: “Nghẹn c.h.ế.t anh thì sao nào.”

Ai bảo anh không thấy thư của người ta chứ.

Lục Tiến Dương bất lực nhưng vô cùng yêu chiều ôm cô vào lòng, cúi đầu ngửi hương tóc thoang thoảng của cô. Đôi mắt đen của anh ngập tràn sự cưng chiều. Chỉ cần cô ở bên cạnh, chỉ cần cô cũng yêu anh, anh có thể chờ kết hôn bất cứ lúc nào. Anh sẵn lòng chờ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Ninh dán vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của Lục Tiến Dương, nghe tiếng tim anh đập dồn dập, cảm nhận sức mạnh từ hai cánh tay rắn chắc, hữu lực đang siết chặt mình. Cô cảm thấy một sự an toàn khó tả, như thể mình là món châu báu quý giá, được anh nâng niu trên lòng bàn tay, đặt vào trong tim.