Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.8/10 từ 18 lượt Trên chuyến tàu về quê nghỉ phép, Lục Tiến Dương bất ngờ gặp một cô gái bị người ta hạ dược mưu toan lừa bán. Nữ nhân kia dung mạo tuyệt diễm, ánh mắt ngấn lệ, mềm mại như nước, ôm chặt lấy eo anh, giọng run rẩy gọi một câu: “Lão công, cứu em…” Sau khi giải cứu cô khỏi đám buôn người, anh tưởng chỉ là gặp thoáng qua, ai ngờ đêm nào cũng mộng thấy nàng. Nữ nhân kiều diễm kia giống như một bóng ma trong tâm trí, khiến đội trưởng đại đội phi hành vốn luôn lạnh nhạt như anh, mỗi ngày đều âm thầm giặt chăn gối, y như bị trúng tà. Cho đến một ngày, anh mới phát hiện… Nữ nhân đó, cư nhiên lại là người mà anh luôn cố tránh mặt suốt bốn năm qua — dưỡng muội Ôn Ninh, người mà anh vẫn cho là hư vinh, toan tính trèo cao, lợi dụng thân phận Lục gia để gả vào nhà quyền quý. Mà lúc này, cô gái đó đang đứng trong buổi xem mắt, gương mặt nghiêm túc, định nhờ người đàn ông khác gắn bó cả đời. Lục Tiến Dương hoàn toàn phát điên!!! — Ôn Ninh xuyên thư, trở thành nữ phụ bị ghét bỏ trong một cuốn tiểu thuyết niên đại. Thân phận: dưỡng nữ Lục gia, từ nhỏ sống nương nhờ người khác, bị nam chính hiểu lầm là giả tạo, thích trèo cao, muốn gả vào quyền thế. Trước khi cô kịp gọi cửa, Lục Tiến Dương đã dọn khỏi nhà chính, dọn thẳng vào ký túc xá của phi hành đại đội, tránh mặt cô như tránh tà. Ôn Ninh hiểu rõ bản thân không được chào đón, cũng chẳng có ý làm phiền, càng không muốn dây dưa với vị dưỡng ca lạnh lùng ấy. Cho đến khi cô bắt đầu đi xem mắt, định chọn một người đàn ông bình thường cùng sống quãng đời còn lại. Trên đường từ chối đối tượng xem mắt, Lục Tiến Dương – người xưa nay luôn xa cách – đột nhiên chắn trước mặt cô, đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn run nhẹ: “Ninh Ninh… Em nhìn anh một chút, được không?” * Không beta nên sẽ gặp lỗi trong xưng hô Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 601

Chương 601

Nữ phục vụ cầm tập tài liệu lên nhìn lướt qua, thấy rõ những dòng chữ trên đó, cô ta trừng to mắt, lập tức quên khóc, ngây người nhìn chằm chằm.

Cô ta… bị nhà khách thành ủy sa thải rồi!

“Dựa vào đâu?”

“Tôi là người bị hại mà! Dựa vào đâu lại sa thải tôi, còn có vương pháp hay không?”

“Vương pháp?” Ôn Ninh cười lạnh. “Cô là người bị hại hay kẻ làm hại, trong lòng cô tự rõ. Nếu cô đã không nói võ đức, thì đừng trách chúng tôi không làm theo quy củ. Cô có thể tiếp tục khăng khăng chú Ngô đã sàm sỡ mình, nhưng chúng tôi cũng sẽ dùng cách của chúng tôi, để cô phải trả giá cho việc vu khống hãm hại!”

“Cô…!” Nữ nhân bị Ôn Ninh nói cho cứng họng, chỉ biết trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt không thể tin được.

Trước đó, các anh công an đã dùng tình dùng lý, thậm chí còn đưa cả luật pháp ra, nhưng cô ta vẫn không hề lay chuyển, còn có ý muốn đối đầu đến cùng với Ngô Mạnh Đạt. Nhưng bây giờ, Ôn Ninh không đi theo lối mòn, vừa vào đã trực tiếp đập vỡ nồi cơm của cô ta, khiến cô ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Giằng co một lúc, giọng cô ta bắt đầu dịu xuống: “Cô muốn gì?”

Ôn Ninh khẽ cong môi đỏ, nhìn đối phương đầy vẻ coi thường: “Em muốn thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào thái độ của cô. Nếu cô thẳng thắn trả lại sự trong sạch cho chú Ngô, thì chuyện cô cố ý sắp đặt, em sẽ xem xét để công an xử lý nhẹ. Nhưng nếu cô cố chấp, còn muốn khăng khăng đổ tội, thì không chỉ mình cô, mà nồi cơm của cả nhà cô, em cũng có thể đập vỡ.”

Nữ nhân nhìn cô đầy vẻ nghi hoặc, dường như không tin cô có quyền lực lớn đến vậy.

Lục Tiến Dương ở bên cạnh khẽ mở môi, giọng điềm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng: “Chồng cô làm ở Cung Tiêu Xã, bố mẹ chồng là công nhân viên chức nhà máy rượu đường, anh chị em ruột của cô đều làm ở xưởng văn phòng phẩm, con trai cô học ở trường tiểu học con em cán bộ. Bối cảnh của cô, chúng tôi đã điều tra rõ. Gần đây các xưởng đang siết chặt chỉ tiêu nhân sự, nếu người nhà cô biết họ mất chén cơm vì bị cô liên lụy…”

Lục Tiến Dương không nói hết câu, để lại cho người phụ nữ một khoảng trống đủ để tưởng tượng.

Ôn Ninh liền thêm dầu vào lửa: “Vì một người họ hàng xa như Trương Đức Phát mà đập vỡ nồi cơm của cả nhà, đáng giá không? Những lợi ích mà Trương Đức Phát hứa hẹn, có đủ để nuôi sống cả gia đình cô không?”

“Cô… các cô…” Nữ nhân hoảng sợ nhìn hai người, cứ như thể thấy ma quỷ.

“Nghĩ kỹ rồi trả lời.”

“Bây giờ chúng tôi còn sẵn lòng nói chuyện với cô, cô vẫn còn quyền lựa chọn. Nhưng lòng kiên nhẫn của người khác thì có hạn.”

Sự áp đảo lạnh lùng của Ôn Ninh và Lục Tiến Dương từng bước dồn ép vào phòng tuyến tâm lý của người phụ nữ.

Cuối cùng, cô ta không thể chịu nổi nữa, kinh hoàng nhìn hai người, hàm răng run rẩy: “Tôi, tôi nói… tôi nói hết… xin các người đừng làm người nhà tôi mất chén cơm…”

Ôn Ninh và Lục Tiến Dương nhìn nhau, rồi gọi anh công an đã đứng chờ sẵn bên ngoài vào.

Anh công an làm lại bản ghi chép lời khai cho cô ta.

Gương mặt cô ta trắng bệch, co rúm người lại trên ghế, hai tay nắm chặt ống quần, bắt đầu khai: “Chú Ngô Mạnh Đạt thật sự không có sàm sỡ tôi, là Trương Đức Phát đã bảo tôi phối hợp đóng kịch, nói rằng chỉ cần chú Ngô bị bắt, vị trí của ông ta trong xưởng vững chắc, ông ta sẽ sắp xếp cho em trai và em dâu của tôi vào làm việc trong nhà máy.”

“Tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh nên đã đồng ý…”

“Tôi… tôi xin lỗi…”

Sự thật được làm sáng tỏ, Ngô Mạnh Đạt cuối cùng cũng được thả ra.

Nhìn thấy Ôn Ninh, Ngô Mạnh Đạt – một chú trung niên cao lớn, bỗng chốc nước mắt tuôn như suối, cảm kích cúi đầu cảm tạ cô: “Tiểu Ôn đồng chí, cảm ơn cháu! Cảm ơn cháu!”

“Nếu không phải cháu giúp chú rửa sạch oan ức, cả nửa đời còn lại của chú chắc phải trải qua trong trại cải tạo mất rồi.”

Ôn Ninh mỉm cười, đỡ chú dậy: “Chú Ngô, người chú cần cảm ơn không phải cháu, mà là Tiến Dương. Nhờ có anh ấy giúp đỡ, vụ án của chú mới được điều tra lại.”

Ngô Mạnh Đạt lúc này mới nhìn sang thân ảnh cao lớn bên cạnh Ôn Ninh: “Tiến Dương, lần này cảm ơn cháu đã giúp đỡ! Không làm phiền đến ba cháu chứ?”

Lục Tiến Dương điềm nhiên đáp: “Chú Ngô khách sáo rồi, chỉ là chút việc nhỏ thôi, không có làm phiền đến ba cháu đâu ạ.”

“Vậy thì tốt rồi.” Lão chiến hữu có chức cao, Ngô Mạnh Đạt trước nay chưa từng nghĩ đến việc dựa dẫm quan hệ. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, chú cũng sẽ không mở lời.

“Tiểu Ôn,” Ngô Mạnh Đạt quay đầu nhìn cô, “Đi, chú Ngô dẫn cháu về xưởng đòi tiền!”

Ôn Ninh nhìn thấy chú Ngô toàn thân tàn tạ, dù sốt ruột nhưng không nỡ để chú phải vất vả thêm, cô đề nghị: “Chú Ngô, chuyện đòi tiền không vội. Chú cứ về thay một bộ quần áo sạch, ăn uống đầy đủ rồi ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chúng ta lại đến xưởng tìm Trương Đức Phát tính sổ.”