Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.8/10 từ 18 lượt Trên chuyến tàu về quê nghỉ phép, Lục Tiến Dương bất ngờ gặp một cô gái bị người ta hạ dược mưu toan lừa bán. Nữ nhân kia dung mạo tuyệt diễm, ánh mắt ngấn lệ, mềm mại như nước, ôm chặt lấy eo anh, giọng run rẩy gọi một câu: “Lão công, cứu em…” Sau khi giải cứu cô khỏi đám buôn người, anh tưởng chỉ là gặp thoáng qua, ai ngờ đêm nào cũng mộng thấy nàng. Nữ nhân kiều diễm kia giống như một bóng ma trong tâm trí, khiến đội trưởng đại đội phi hành vốn luôn lạnh nhạt như anh, mỗi ngày đều âm thầm giặt chăn gối, y như bị trúng tà. Cho đến một ngày, anh mới phát hiện… Nữ nhân đó, cư nhiên lại là người mà anh luôn cố tránh mặt suốt bốn năm qua — dưỡng muội Ôn Ninh, người mà anh vẫn cho là hư vinh, toan tính trèo cao, lợi dụng thân phận Lục gia để gả vào nhà quyền quý. Mà lúc này, cô gái đó đang đứng trong buổi xem mắt, gương mặt nghiêm túc, định nhờ người đàn ông khác gắn bó cả đời. Lục Tiến Dương hoàn toàn phát điên!!! — Ôn Ninh xuyên thư, trở thành nữ phụ bị ghét bỏ trong một cuốn tiểu thuyết niên đại. Thân phận: dưỡng nữ Lục gia, từ nhỏ sống nương nhờ người khác, bị nam chính hiểu lầm là giả tạo, thích trèo cao, muốn gả vào quyền thế. Trước khi cô kịp gọi cửa, Lục Tiến Dương đã dọn khỏi nhà chính, dọn thẳng vào ký túc xá của phi hành đại đội, tránh mặt cô như tránh tà. Ôn Ninh hiểu rõ bản thân không được chào đón, cũng chẳng có ý làm phiền, càng không muốn dây dưa với vị dưỡng ca lạnh lùng ấy. Cho đến khi cô bắt đầu đi xem mắt, định chọn một người đàn ông bình thường cùng sống quãng đời còn lại. Trên đường từ chối đối tượng xem mắt, Lục Tiến Dương – người xưa nay luôn xa cách – đột nhiên chắn trước mặt cô, đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn run nhẹ: “Ninh Ninh… Em nhìn anh một chút, được không?” * Không beta nên sẽ gặp lỗi trong xưng hô Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 83

Chương 83

Chiếc xe nhanh chóng đến cổng Đoàn Văn công. Lục Tiến Dương đưa giấy tờ cho người lính gác, xe được cho phép vào thẳng bên trong.

Lục Tiến Dương hỏi: “Em thi ở tòa nhà nào?”

Ôn Ninh lấy thẻ dự thi ra, nhìn địa điểm trên đó: “Ở tầng ba, tòa nhà Bắc.”

Xe rẽ vào một ngã rẽ phía trước rồi dừng lại. Lục Tiến Dương nhìn về phía tòa nhà năm tầng phía trước, nói: “Đây là tòa nhà Bắc, em xuống xe rồi đi theo cầu thang bên tay phải.”

Dừng một giây, anh lại hỏi: “Còn đi được không?”

Ôn Ninh tháo dây an toàn, cử động chân một chút, có hơi khó chịu nhưng không ảnh hưởng đến việc đi lại. Cô gật đầu: “Chân em không sao, đi được.”

Nói rồi, cô nghiêng mắt nhìn Lục Tiến Dương, đôi môi anh đào khẽ mấp máy: “Cảm ơn… anh.”

Ban đầu cô định gọi anh là "đồng chí Lục", nhưng thấy hơi xa lạ, dù sao anh cũng vừa giúp cô, nên cô đổi cách xưng hô, gọi một tiếng "anh".

Những đường nét lạnh lùng trên gương mặt Lục Tiến Dương bất giác dịu đi vài phần, giọng anh trầm thấp: “Ừ, thi tốt nhé.”

Ôn Ninh bước vào phòng thi.

Lúc này, trong phòng thi đã có hai người ngồi sẵn, một nam một nữ, đều mặc quân phục màu xanh, có vẻ quen thân nhau và đang nói chuyện. Người phụ nữ mặc bộ quân phục mà Ôn Ninh đã thấy Hà Phương mặc, nên cô đoán hai người này có lẽ là hai đồng chí đang chờ được chuyển biên chế như Hà Phương đã nói.

Ôn Ninh thu lại ánh mắt, không có tâm trạng để bắt chuyện. Cô tìm một chỗ ngồi cách hai người kia một khoảng. Ngay khi cô vừa ngồi xuống, tiếng giày “lộp cộp” từ cửa vọng vào. Ôn Ninh ngẩng đầu lên, thấy một người phụ nữ trung niên mặc quân phục bước vào. Bà ta có mái tóc ngắn ngang tai, tay xách một chiếc cặp tài liệu màu đen, chân đi đôi giày da gót thô màu đen. Vừa nhìn đã biết không phải thí sinh, mà là người coi thi.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Ôn Ninh nghe thấy hai đồng chí đang nói chuyện im bặt, rồi cười tươi chào: “Trưởng ban Chu.”

Trưởng ban Chu?

Ôn Ninh lập tức biết người đó là ai – cô ruột của Chu Di, Chu Phương.

Chu Phương khẽ gật đầu đáp lại lời chào của hai người kia, sau đó ánh mắt dừng lại ở Ôn Ninh. Bà ta bình thản đánh giá cô một lượt rồi không nói gì, đặt chiếc cặp tài liệu xuống bên cạnh. Bà cầm một viên phấn, quay người viết chữ lên bảng đen.

“Đây là đề thi viết hôm nay, tổng cộng ba câu, thời gian làm bài là một tiếng.”

“Sau khi thi viết kết thúc mười phút, chúng ta sẽ tiến hành phỏng vấn ở phòng bên cạnh.”

Vứt viên phấn xuống, Chu Phương bắt đầu phát giấy làm bài. Mỗi người ba tờ giấy trắng có kẻ ngang.

Ôn Ninh nhìn ba câu đề trên bảng. Hai câu là về lập kế hoạch hoạt động, một câu là sáng tác, yêu cầu viết một bài thơ yêu nước, không giới hạn số lượng chữ.

Ôn Ninh từng là trưởng Ban Tuyên truyền ở trường đại học, đã tổ chức và lên kế hoạch cho rất nhiều hoạt động như tiệc chào tân sinh viên, cuộc thi ca hát, lễ trao giải, thậm chí còn tham gia vào lễ kỷ niệm thành lập trường, nên kinh nghiệm thực tế trong việc lập kế hoạch là vô cùng phong phú.

Còn về sáng tác thơ ca, chuyện này lại càng đơn giản. Dạo này cô ngày nào cũng viết bản thảo gửi đi đăng báo, tích lũy được không ít chất liệu, tùy tiện cũng có thể viết ra một bài.

Hết giờ, mọi người đều nộp bài thi, sau đó chờ được gọi tên vào phỏng vấn.

Ôn Ninh là người cuối cùng được gọi.

Hai đồng chí trước cô khi bước ra đều có vẻ mặt ủ rũ, như vừa bị tra tấn ở trong đó vậy.

Một người than vãn: “Hôm nay Trưởng ban Chu uống nhầm thuốc hay sao ấy, mặt cứ dài ra như mặt lừa, nói chuyện thì cứ kẹp d.a.o giấu kiếm.”

Người còn lại cũng đồng tình: “Chắc là đến tuổi mãn kinh rồi, nhìn ai cũng thấy chướng mắt.”

Người kia lắc đầu: “Không phải đâu, chẳng phải người ta đồn chức vụ này đã được sắp xếp cho cháu gái bà ấy rồi sao? Nhưng tôi thấy cháu gái bà ấy có đến thi đâu. Chắc là có biến gì rồi, nên bà ấy mới khó chịu ra mặt.”

Người còn lại gật gù đồng ý: “Có lý…”

Nghe cuộc nói chuyện của hai người, rồi nhìn thái độ của họ, Ôn Ninh đã có sự chuẩn bị tâm lý. Cô hiểu rằng hôm nay Chu Phương không mấy vui vẻ, và cô lại là nguyên nhân chính, nên chắc chắn thái độ của Chu Phương với cô sẽ còn tệ hơn với hai người kia. Buổi phỏng vấn này chắc chắn không hề dễ dàng.

Đã chuẩn bị sẵn sàng, Ôn Ninh bước vào phòng học.

Trong phòng, ba vị giám khảo ngồi song song. Một người là Chu Phương, một người là một người đàn ông trung niên, và người còn lại, Ôn Ninh bất ngờ nhận ra, chính là Đỗ Xuân Mai, người phụ trách tuyển chọn đặc biệt đã khuyên cô gửi bài cho tòa soạn.