Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.8/10 từ 18 lượt Trên chuyến tàu về quê nghỉ phép, Lục Tiến Dương bất ngờ gặp một cô gái bị người ta hạ dược mưu toan lừa bán. Nữ nhân kia dung mạo tuyệt diễm, ánh mắt ngấn lệ, mềm mại như nước, ôm chặt lấy eo anh, giọng run rẩy gọi một câu: “Lão công, cứu em…” Sau khi giải cứu cô khỏi đám buôn người, anh tưởng chỉ là gặp thoáng qua, ai ngờ đêm nào cũng mộng thấy nàng. Nữ nhân kiều diễm kia giống như một bóng ma trong tâm trí, khiến đội trưởng đại đội phi hành vốn luôn lạnh nhạt như anh, mỗi ngày đều âm thầm giặt chăn gối, y như bị trúng tà. Cho đến một ngày, anh mới phát hiện… Nữ nhân đó, cư nhiên lại là người mà anh luôn cố tránh mặt suốt bốn năm qua — dưỡng muội Ôn Ninh, người mà anh vẫn cho là hư vinh, toan tính trèo cao, lợi dụng thân phận Lục gia để gả vào nhà quyền quý. Mà lúc này, cô gái đó đang đứng trong buổi xem mắt, gương mặt nghiêm túc, định nhờ người đàn ông khác gắn bó cả đời. Lục Tiến Dương hoàn toàn phát điên!!! — Ôn Ninh xuyên thư, trở thành nữ phụ bị ghét bỏ trong một cuốn tiểu thuyết niên đại. Thân phận: dưỡng nữ Lục gia, từ nhỏ sống nương nhờ người khác, bị nam chính hiểu lầm là giả tạo, thích trèo cao, muốn gả vào quyền thế. Trước khi cô kịp gọi cửa, Lục Tiến Dương đã dọn khỏi nhà chính, dọn thẳng vào ký túc xá của phi hành đại đội, tránh mặt cô như tránh tà. Ôn Ninh hiểu rõ bản thân không được chào đón, cũng chẳng có ý làm phiền, càng không muốn dây dưa với vị dưỡng ca lạnh lùng ấy. Cho đến khi cô bắt đầu đi xem mắt, định chọn một người đàn ông bình thường cùng sống quãng đời còn lại. Trên đường từ chối đối tượng xem mắt, Lục Tiến Dương – người xưa nay luôn xa cách – đột nhiên chắn trước mặt cô, đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn run nhẹ: “Ninh Ninh… Em nhìn anh một chút, được không?” * Không beta nên sẽ gặp lỗi trong xưng hô Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 540

Chương 540

“Vẫn là đồng chí Quý ưu tú hơn, đúng là hổ phụ sinh hổ nữ, người phụ nữ tài giỏi không thua kém đàn ông.” Hiệu trưởng trường số Tám đúng lúc nịnh Quý Minh Thư một câu, rồi quay sang nhìn Ôn Ninh với vẻ đầy uy quyền: “Đồng chí Ôn, ở giai đoạn nào thì nên làm việc đó. Nếu cô vất vả lắm mới thi đỗ Đại học Kinh tế, tốt nhất là nên dồn hết tâm trí vào việc học đi. Chuyện làm ăn của người lớn đừng có mà xía vào.”

Một đứa trẻ chưa đến hai mươi tuổi mà đòi đấu lại với những người từng trải như họ, làm sao mà được?

Chưa nói đến việc Quý Minh Thư là con gái của Quý Lâm, mà Quý Lâm trước đây là thầy của rất nhiều người, những người đang nắm quyền trong ngành giáo dục hiện tại đều có chút quen biết với ông ấy. Còn chưa kể đến những hiệu trưởng như họ, ai mà chẳng có vài mối quan hệ, vài chiêu trò? Ôn Ninh lại dám nhòm ngó đến địa bàn của họ, còn muốn làm ăn, mơ tưởng!

Ôn Ninh nhếch môi cười, đưa tay quạt quạt: “Ui, mùi gì thế này? À, ra là mùi dạy đời. Xui xẻo thật, đi đâu cũng gặp phải loại người thích lên mặt làm thầy thiên hạ.”

Nói xong, Ôn Ninh thu lại nụ cười trên mặt, quay đầu bỏ đi.

Hiệu trưởng Vương sững sờ mất hai giây mới nhận ra Ôn Ninh đang mắng mình. Vẻ mặt ông ta khó coi, trừng mắt nhìn theo bóng lưng cô, phủi phủi tay áo: “Hừ! Cái thói gì thế không biết!”

Quý Minh Thư an ủi: “Bác Vương, bác đừng để bụng. Cô ta là một con bé nhà quê, dựa vào Lục gia mới phất lên thành phượng hoàng, đang lúc đắc ý thôi. Bác cứ để cô ta vênh váo thêm hai ngày nữa. Sau hôm nay, cháu đảm bảo cô ta sẽ không cười nổi đâu.”

Hiệu trưởng Vương gật đầu một cách thỏa mãn: “Vẫn là Minh Thư hiểu chuyện nhất.”

Quý Minh Thư cười rất đúng mực, chu đáo nói: “Bác Vương, Phó Cục trưởng Mã chắc sắp đến rồi, chúng ta ra ngoài đón ông ấy đi.”

Về phía Ôn Ninh, cô cũng đã gặp được thầy Hoàng.

Trong phòng riêng còn có một người khác cô chưa từng gặp, trông rất có dáng vẻ của một lãnh đạo. Thầy Hoàng giới thiệu: “Vị này là Phó Cục trưởng Tôn của Cục Giáo dục.”

Ôn Ninh không ngờ thầy Hoàng hôm nay lại giới thiệu cho cô một lãnh đạo cấp cao của Cục Giáo dục.

“Thưa Phó Cục trưởng Tôn, cháu là Ôn Ninh ạ.” Ôn Ninh lễ phép mỉm cười.

Phó Cục trưởng Tôn nhìn cô một cách hòa nhã, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Đồng chí Tiểu Ôn, tôi biết cô. Thủ khoa đại học năm nay đấy. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

Ôn Ninh ngồi vào ghế.

Phó Cục trưởng Tôn nói: “Đồng chí Tiểu Ôn, tôi đã đọc kế hoạch kinh doanh sách tham khảo của cô rồi, tôi rất đồng tình với mấy vấn đề cô đề cập. Một là việc phân bổ tài nguyên giáo dục không đồng đều, hai là tính công bằng trong giáo dục.”

“Lần này cũng là tôi nhờ thầy Hoàng sắp xếp, muốn thúc đẩy việc hợp tác giữa hai bên. Nhân tiện có cơ hội hôm nay, chúng ta cùng ngồi xuống bàn bạc về dự án sách tham khảo này.”

Ôn Ninh muốn hợp tác với các thầy cô trong tổ ra đề thi đại học, thành lập một đội ngũ biên soạn sách tham khảo chuyên nghiệp, sau đó phổ biến sách đi khắp cả nước.

Tuy nhiên, mục tiêu của Ôn Ninh không chỉ là kiếm tiền, cô còn muốn dùng cơ hội này để giúp đỡ học sinh ở các vùng lạc hậu, cố gắng bù đắp những ảnh hưởng do việc phân bổ tài nguyên giáo dục không đồng đều gây ra.

Ví dụ như những học sinh ở vùng nghèo khó, trình độ giáo viên không cao, ngoài sách giáo khoa ra không có tài liệu học tập nào khác. Trong hoàn cảnh đó, muốn thi đỗ đại học để thay đổi số phận thì quả thực khó hơn lên trời.

Chính vì vậy, trong kế hoạch của Ôn Ninh có một phần lợi nhuận sẽ được trích ra để gửi sách miễn phí đến các trường ở những vùng này. Có thể không đủ mỗi người một cuốn, nhưng mỗi lớp có một bộ, thầy cô cũng có thể dùng những tài liệu tham khảo này để hướng dẫn học sinh.

Chính điểm này trong kế hoạch kinh doanh đã thay đổi suy nghĩ ban đầu của thầy Hoàng – người không hề có ý định tham gia biên soạn sách tham khảo.

Còn ở chỗ Quý Minh Thư, thầy Hoàng hoàn toàn không nhìn thấy những nỗ lực thúc đẩy giáo dục quốc gia mà chỉ thấy sự ham danh lợi.

Nghe Phó Cục trưởng Tôn nhắc đến chuyện hợp tác, trong lòng Ôn Ninh vui vẻ, biết rằng đây chính là cơ hội của mình.

Cô nhấp một ngụm trà trên bàn, nhân lúc đó tiếp tục trò chuyện thêm về những ý tưởng của mình với Phó Cục trưởng Tôn và thầy Hoàng.

Khi ba người đang nói chuyện dở, phục vụ mang thức ăn vào.

“Nào, chúng ta ăn chút gì đã, vừa ăn vừa nói chuyện.” Thầy Hoàng mời.

Ôn Ninh nhân lúc này, định ra ngoài đi vệ sinh.

Oan gia ngõ hẹp, vừa bước ra khỏi phòng riêng, Ôn Ninh lại đụng phải Quý Minh Thư.

Quý Minh Thư đang đứng ở cửa, liếc mắt nhìn vào phòng riêng sau lưng Ôn Ninh, sắc mặt lập tức cứng lại.

Cái gì?

Thầy Hoàng lại ở trong đó!

Lẽ nào ông ấy định từ chối cô ta để hợp tác với Ôn Ninh?

Nhưng cho dù hai bên có hợp tác đi nữa thì sao? Cô ta có Phó Cục trưởng Mã của Cục Giáo dục chống lưng. Đến lúc đó, chỉ cần một quyết định của ông ấy, 《Bí kíp danh sư》 sẽ được bán ra khắp thành phố, thậm chí cả nước. Cô ta sẽ kiếm được tiền đầy túi, còn 《Bí kíp thủ khoa》 của Ôn Ninh cùng lắm chỉ bán trong phạm vi thủ đô thôi, sản lượng tiêu thụ không thể so với cô ta được!

Quý Minh Thư nén lại vẻ đắc ý, nhưng lời nói ra vẫn không muốn để Ôn Ninh chiếm ưu thế. Cô ta cười như không cười, khẽ cong môi: “Ninh Ninh, không ngờ em cũng có bản lĩnh đấy chứ, một người chính trực như thầy Hoàng mà cũng bị em kéo xuống nước được.”

Giọng điệu đó chẳng khác nào nói thẳng Ôn Ninh đã dùng mỹ nhân kế.

Ôn Ninh đáp lại với thái độ tương tự, thờ ơ: “Chị Minh Thư cũng đâu có kém. Các trường học, Cục Giáo dục chị đều làm quen cả. Hiệu trưởng Vương đã ngoài năm mươi tuổi rồi mà còn răm rắp nghe lời chị. Nói về khoản giao tiếp với đàn ông, nhất là những người thích ra vẻ bề trên, em đây hổ thẹn không bằng, còn phải học hỏi chị nhiều.”

Vẻ mặt Quý Minh Thư hơi cứng lại, ngay sau đó lại nhếch môi: “Nhưng mà em ngày nào cũng ra ngoài, lại còn đi ăn với hai người đàn ông nữa, Tiến Dương có biết không?”

Ôn Ninh không chút gợn sóng: “Anh ấy có biết hay không thì không phiền đến chị bận tâm đâu.”

Đi vệ sinh xong, Ôn Ninh cùng Phó Cục trưởng Tôn và thầy Hoàng tiếp tục bàn về chuyện hợp tác.

Ăn uống xong, ba người cùng nhau ra ngoài.

Ôn Ninh cảm thấy hôm nay có chút xui xẻo, lại vừa lúc chạm mặt với nhóm người của Quý Minh Thư.

Quý Minh Thư và hiệu trưởng Vương đứng hai bên, bao quanh Phó Cục trưởng Mã.

Phó Cục trưởng Mã mặt mày hồng hào, vừa nhìn là biết đã uống không ít rượu.

Ôn Ninh và thầy Hoàng thì đi hai bên Phó Cục trưởng Tôn.

Hai nhóm người gặp nhau.