Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.8/10 từ 18 lượt Trên chuyến tàu về quê nghỉ phép, Lục Tiến Dương bất ngờ gặp một cô gái bị người ta hạ dược mưu toan lừa bán. Nữ nhân kia dung mạo tuyệt diễm, ánh mắt ngấn lệ, mềm mại như nước, ôm chặt lấy eo anh, giọng run rẩy gọi một câu: “Lão công, cứu em…” Sau khi giải cứu cô khỏi đám buôn người, anh tưởng chỉ là gặp thoáng qua, ai ngờ đêm nào cũng mộng thấy nàng. Nữ nhân kiều diễm kia giống như một bóng ma trong tâm trí, khiến đội trưởng đại đội phi hành vốn luôn lạnh nhạt như anh, mỗi ngày đều âm thầm giặt chăn gối, y như bị trúng tà. Cho đến một ngày, anh mới phát hiện… Nữ nhân đó, cư nhiên lại là người mà anh luôn cố tránh mặt suốt bốn năm qua — dưỡng muội Ôn Ninh, người mà anh vẫn cho là hư vinh, toan tính trèo cao, lợi dụng thân phận Lục gia để gả vào nhà quyền quý. Mà lúc này, cô gái đó đang đứng trong buổi xem mắt, gương mặt nghiêm túc, định nhờ người đàn ông khác gắn bó cả đời. Lục Tiến Dương hoàn toàn phát điên!!! — Ôn Ninh xuyên thư, trở thành nữ phụ bị ghét bỏ trong một cuốn tiểu thuyết niên đại. Thân phận: dưỡng nữ Lục gia, từ nhỏ sống nương nhờ người khác, bị nam chính hiểu lầm là giả tạo, thích trèo cao, muốn gả vào quyền thế. Trước khi cô kịp gọi cửa, Lục Tiến Dương đã dọn khỏi nhà chính, dọn thẳng vào ký túc xá của phi hành đại đội, tránh mặt cô như tránh tà. Ôn Ninh hiểu rõ bản thân không được chào đón, cũng chẳng có ý làm phiền, càng không muốn dây dưa với vị dưỡng ca lạnh lùng ấy. Cho đến khi cô bắt đầu đi xem mắt, định chọn một người đàn ông bình thường cùng sống quãng đời còn lại. Trên đường từ chối đối tượng xem mắt, Lục Tiến Dương – người xưa nay luôn xa cách – đột nhiên chắn trước mặt cô, đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn run nhẹ: “Ninh Ninh… Em nhìn anh một chút, được không?” * Không beta nên sẽ gặp lỗi trong xưng hô Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 103

Chương 103

Lục Tiến Dương “ừ” một tiếng, ánh mắt chuyển sang Ôn Ninh cũng đang ngồi trên ghế sô pha. Anh giơ chiếc túi xách đang cầm trên tay, dùng ngữ khí không thể hiện cảm xúc nói với cô: “Lần trước em muốn đọc sách, vừa hay thư viện ở căn cứ có, anh tiện thể mang về cho em.”

Nói xong, Lục Tiến Dương nhấc chân bước lên lầu.

Ôn Ninh ngây người một giây, hiểu ra ý anh là bảo cô đi lấy sách, vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô pha, nói với Tần Lan một tiếng rồi đi theo sau anh lên lầu.

Nhìn hai người một trước một sau đi lên, nếu là mấy hôm trước, Tần Lan còn suy nghĩ nhiều. Giờ đây, khi biết hai đứa không có gì, bà không có suy nghĩ gì thêm, chỉ lắc đầu rồi cầm lấy tờ báo trên bàn đọc tiếp.

Trên lầu.

Lục Tiến Dương đi thẳng vào phòng mình. Ôn Ninh đứng ở cửa, do dự không dám vào.

Mặc dù mấy ngày nay mối quan hệ của cô và Lục Tiến Dương đã thân thiết hơn nhiều, nhưng cô vẫn không quên lần đầu gặp mặt, Lục Tiến Dương đã yêu cầu cô ra khỏi phòng. Hơn nữa, cô biết anh không thích người khác chạm vào đồ của mình, nên cô rất nghiêm chỉnh đứng ở cửa chờ anh lấy sách cho cô.

Lục Tiến Dương vào phòng, duỗi tay tháo chiếc mũ phi công trên đầu xuống đặt lên bàn làm việc. Anh đưa tay nới lỏng hai cúc áo sơ mi, quay đầu lại nhìn thấy Ôn Ninh đang đứng ở cửa, đôi lông mày khẽ nhướng lên, giọng nói trầm lạnh nói: “Vào đi.”

“Vâng,” Ôn Ninh ngoan ngoãn đáp lời, sau đó mới bước vài bước vào phòng, đứng cạnh bàn làm việc, đứng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng.

Lục Tiến Dương kéo ghế ra, ngồi xuống một cách đường bệ. Sau đó, anh rút mấy quyển sách từ trong chiếc túi xách màu đen ra đưa cho cô: “Xem có phải những quyển này em muốn không.”

Ôn Ninh cầm lấy xem xét, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ bất ngờ và vui mừng.

Khoa Tuyên truyền của Đoàn Văn công yêu cầu viết rất nhiều tài liệu. Đỗ Xuân Mai đã đặc biệt nhờ Hà Phương nhắn nhủ cô nên đọc thêm nhiều tài liệu về cách viết văn bản hành chính để không bỡ ngỡ.

Lần cô gặp Hà Phương, Lục Tiến Dương đã lái xe đưa cô đi, lúc đó anh cũng ở bên cạnh nghe thấy. Không ngờ anh lại nhớ được tên sách, còn nhanh chóng tìm đủ cho cô.

“Cảm ơn anh cả!”

Ôn Ninh ôm sách vào ngực, đôi mắt cong cong cười nói cảm ơn Lục Tiến Dương. Cô lại nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Thư viện ở căn cứ có quy định thời hạn trả sách không? Em sẽ cố gắng đọc xong sớm để trả lại anh.”

“Không vội.” Lục Tiến Dương đứng dậy, một tay cởi cúc áo sơ mi, một tay kéo ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra povidone, băng gạc và kéo, lần lượt đặt lên mặt bàn.

Ôn Ninh gật đầu lia lịa, cầm sách chuẩn bị rời đi. Vừa quay đầu, cô lại thấy Lục Tiến Dương dứt khoát cởi chiếc áo sơ mi ra, vắt lên ghế bên cạnh. Anh mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, để lộ thân hình săn chắc, vạm vỡ. Bờ vai rộng, tấm lưng rắn rỏi, vòng eo thon gọn, cơ bắp cuồn cuộn ở cánh tay, trông vô cùng mạnh mẽ. Toàn thân anh toát ra một hơi thở đàn ông đậm chất lôi cuốn.

Ôn Ninh không kìm được mà nuốt nước bọt, vành tai có chút ửng hồng.

“Anh cả, vậy em ra ngoài trước nhé.”

Hơi thở nam tính suýt chút nữa khiến cô choáng váng. Ôn Ninh ôm sách, giọng nói mềm nhũn. Nếu không đi ra ngay, e rằng chân cô sẽ nhũn ra mất.

“Khoan đã,” Lục Tiến Dương bất ngờ gọi cô lại. Ánh mắt anh không chút gợn sóng liếc qua, sau đó khẽ nhếch cằm, chỉ vào đống đồ trên bàn: “Giúp anh thay thuốc.”

Anh nói một cách hết sức tự nhiên, và Ôn Ninh cũng không có lý do gì để từ chối. Cô gật đầu, bước thêm hai bước về phía bàn làm việc, lại gần anh hơn một chút.

Cô đặt chồng sách đang ôm trên tay xuống bàn, nghiêng người về phía Lục Tiến Dương, đưa ngón tay thon dài, trắng nõn nhẹ nhàng gỡ băng gạc cũ trên cánh tay anh ra.

Cô đứng ở bên trái Lục Tiến Dương, khoảng cách giữa hai người chỉ chừng nửa nắm tay. Cô cúi đầu chăm chú tháo băng gạc, sợi tóc rủ xuống chạm vào vai và cổ anh.

Lục Tiến Dương nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu hình ảnh của cô lúc này: khuôn mặt trắng mịn như ngọc, đôi mắt hạnh xinh đẹp như chứa đựng cả dải ngân hà, đuôi mắt hơi cong, hàng mi dài cong vút khẽ chớp, duyên dáng và quyến rũ, khiến lòng người ngứa ngáy. Đôi môi hồng hào khẽ hé, màu môi như quả mọng được nghiền nát, đỏ tươi, ướt át, mời gọi.

Lục Tiến Dương ngước mắt nhìn chằm chằm cô, trong con ngươi đen láy bùng lên một ngọn lửa. Chính khuôn mặt này đã xuất hiện trong giấc mơ của anh với đủ mọi dáng vẻ: mềm mại, quyến rũ, nhút nhát như chú thỏ con, và cả ánh mắt vô hồn, cái miệng nhỏ há hốc… tất cả đều khiến cổ họng anh khô khốc, toàn thân cứng đờ.

Ánh mắt Lục Tiến Dương càng lúc càng u ám. Cuối cùng, anh không kìm lòng được, đưa ngón tay khẽ vuốt một lọn tóc của cô đang vương trên vai anh. Mùi hương thoang thoảng ngay lập tức hòa vào hơi thở của anh…

Ôn Ninh cúi đầu vật lộn với cuộn băng gạc, không hề hay biết gì. Khi băng gạc tháo được một nửa, một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau:

“Anh Tiến Dương, anh có rảnh không?”

“Em muốn hỏi anh giải đề này thế nào…”

Diệp Xảo, mặc chiếc váy đỏ, đứng ở cửa phòng. Mái tóc dài xõa trên vai, một tay ôm sách, tay còn lại gõ cửa hai cái mang tính tượng trưng. Ánh mắt cô ta cứ thế nhìn chằm chằm hai người trong phòng.

Ngay khi nghe thấy tiếng cô ta, trong mắt Lục Tiến Dương hiện lên một tia không kiên nhẫn, ngay sau đó anh lập tức với lấy chiếc áo sơ mi vắt trên lưng ghế khoác lên người. Sau khi mặc xong, anh đưa tay cài từng cúc áo, cài lên đến tận cúc cuối cùng ở cổ.