Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.3/10 từ 19 lượt Khương Tuệ Ninh ngoài ý muốn xuyên sách, xuyên thành mẹ kế của nam chủ trong văn niên đại. Trong sách, cô tuổi trẻ xinh đẹp nhưng vì gia đình xảy ra biến cố nên bị bắt gả cho người cha có địa vị cao kia của nam chủ. Nhưng mà cốt truyện trong sách vì muốn khắc họa sự khổ nhọc và kiên cường của nam chủ nên làm cho cha của nam chủ kết hôn được nửa năm liền vì bệnh cũ tái phát không thể trị được mà qua đời. Không còn người cha lợi hại vẫn không thể che đấu được ánh sáng của nam chủ, nhưng lại khổ cho người mẹ kế xinh đẹp trẻ tuổi là nguyên chủ, đã không còn chồng che chở nên cuộc sống rất thê thảm. Khương Tuệ Ninh vừa xuyên tới đã gặp phải tân hôn:…… Muốn khắc họa bản lĩnh của nam chủ thì việc gì phải cướp đi cuộc sống yên bình của cô chứ? Không nói hai lời liền lừa cha nam chủ tới bệnh viện kiểm tra thân thể, tính toán trực tiếp bóp chết mầm bệnh ở trong nôi. Chỉ là tin tức cô mang theo chồng tới bệnh viện lan truyền rất nhanh chóng, mỗi người trong viện đều truyền nhau rằng chồng của Khương Tuệ Ninh không được. Thậm chí còn có người nói, quả nhiên không thể gả cho đàn ông lớn tuổi, dù người đàn ông đó có bản lĩnh thì cũng không cho được hạnh phúc. Những lời này truyền tới cả tai mẹ chồng Khương Tuệ Ninh, lão thái thái chạy tới nhà con trai liền nhìn thấy thuốc bổ đầy nhà, nhịn không được lắc đầu tiếc hận, con trai mình mới hơn ba mươi tuổi liền không được? Người đàn ông nào đó bị lừa uống thuốc:……???? ———— Một năm sau, Khương Tuệ Ninh sinh một đôi song bào thai, lúc tổ chức tiệc đầy tháng liền ôm hai tiểu nha đầu vào trong viện phơi nắng. Người trong viện đều chạy tới vây xem, mặt mũi của hai tiểu nha đầu quả thực chính là cùng một khuôn khắc ra với cha ruột, xinh đẹp lại đáng yêu. Mọi người lộ ra ánh mắt hâm mộ, lại âm thầm thảo luận với nhau, ai nói thân thể của chồng đồng chí tiểu Khương không tốt vậy? Đây không phải là khá tốt sao. ———— Người đàn ông lớn tuổi cao lãnh cấm dục VS người vợ nhỏ diễn tinh đáng yêu Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 484

Chương 484

Tham mưu Tô bị điều động chức vị nhưng tài sản vẫn không đổi, nhà vẫn ở đại viện nên sau này về hưu rồi vẫn sẽ về đây.

“Đâu còn mấy năm là mưu Tô về hưu, em ở thủ đô chờ mọi người.”

“Được.” Chị Văn kéo Tô Ngự tới chào tạm biệt với Khương Tuệ Ninh.

Tiễn cả nhà chị Văn xong Khương Tuệ Ninh ở lại đại viện ăn trưa, cuộc đời là thế, người đến người đi, Khương Tuệ Ninh dường như đã quen nên không thấy khổ sở bao nhiêu, chỉ là bạn thân rời đi nên trong lòng thấy hơi chua xót.

Bởi vì nhà máy vùng duyên hải xảy ra vấn đề mà Quý Tử Thư trì hoãn thời gian về nhà, hai bé con cũng theo anh trai chơi bên ngoài một tháng.

Chờ đến lúc về thì trường học cũng sắp khai giảng.

Hai bé con cũng phải đi nhà trẻ, Quý Thần Nham đã sắp xếp xong ở nhà trẻ bên cạnh đại viện, ngoài cửa còn có trạm gác, vừa an toàn vừa tiện đưa đón.

Hôm nay bọn nhỏ về, Quý Thần Nham cố ý nghỉ một ngày ở nhà chờ hai cục cưng của anh, lúc hai giờ chiều, Quý Tử Thư bọn họ về tới.

Hai bé con còn chưa xuống xe mà tiếng kêu cha mẹ của chúng đã truyền vào nhà rồi, Quý Thần Nham bước tới mở cửa.

Một tháng không gặp nên hai bé con vừa thấy cha là xông lên, ôm cha không buông tay.

Hai bé con mở to đôi mắt tròn như quả nho, ôm cha hỏi: “Cha mẹ, hai người có nhớ tụi con không?”

“Nhớ.”

“Ngày nào cha cũng nhớ tới hai bé cưng của nhà ta.”

“Điềm Điềm cũng nhớ cha mẹ.”

“Đường Đường cũng nhớ, còn nhớ ông bà nội nữa.”

Trong sân lập tức náo nhiệt lên, Quý Thần Nham bế hai bé con vào nhà, Quý Tử Thư bắt đầu tìm người bê đồ đã mua trên xe xuống, dọn vào trong nhà.

Cậu và hai em gái ngồi chung một chiếc xe, còn chiếc xe còn lại thì để chứa những đồ đã mua.

Sau khi tiến vào nhà thì hai chị em rất phấn khởi, bắt đầu kể lại hôm nay chơi được những gì.

“Mẹ, tụi con đến công viên hải dương chơi, con nhìn thấy một con cá mập rất lớn.” Đường Đường duỗi tay ra đo,”Con cá mập đó lớn bằng chừng này.”

Kết quả dù có dang rộng cả hai tay thì cũng không thể miêu tả được con cá mập dài bao nhiêu.

Điềm Điềm đứng ở bên cạnh phụ họa,”Anh hai nói cá mập sẽ ăn thịt con người.”

“Đúng là đáng sợ thật, miệng nó rất lớn, anh hai nói chỉ cần cắn một miếng là nuốt được cả một bạn nhỏ.”

“Anh hai còn dẫn tụi con đi ăn hamburger.”

Hai chị em chia sẻ những gì mà bản thân đã được trải nghiệm trong một tháng, đứa nào cũng vui vẻ vô cùng.

Xem ra chuyến lữ hành này rất viên mãn.

Quý Tử Thư nhờ người đem tất cả hành lý vào trong viện, đây là đồ mà cậu mua cho người trong nhà, ai cũng có phần, mua mấy cái túi cho Khương Tuệ Ninh, mua cho cô một vài chiếc túi sau này cô vốn dĩ không thể mua nổi.

Quả nhiên bất luận là phụ nữ ở niên đại nào cũng không có năng lực kháng cự trước túi xách, quả nhiên Khương Tuệ Ninh yêu thích không buông tay.

“Ba mẹ con cũng mua đồ cho hai người.” Đường Đường không có tiền, nhưng con bé phải mua quà cho ba mẹ, toàn dùng tiền của anh hai.

Cô gái nhỏ rất hiểu chuyện, mua son môi cho mẹ, rồi mua cho ba một cái ly uống nước.

Cuối cùng con bé còn móc ra một chiếc hộp nhỏ,”Món quà này là của anh Tô Ngự.”

Lúc này Khương Tuệ Ninh mới nhớ đến Tô Ngự đã rời đi được vài ngày, vội vàng lấy bức tranh mà Tô Ngự đã vẽ đưa cho Đường Đường rồi nói,”Đường Đường, anh Tô Ngự đi theo ba mẹ đến nơi khác sống, đến Tết mới về lại, đây là món quà mà anh đã hứa tặng con.”

Lập tức trên mặt Đường Đường hiện lên sự mất mát, thật ra con bé không khóc, nhưng dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy nét đau buồn dần hiện rõ.

Ba bốn tuổi đây là lần đầu tiên cảm nhận được sự chia ly, Khương Tuệ Ninh nhìn cũng thấy hơi đau lòng.