Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.3/10 từ 19 lượt Khương Tuệ Ninh ngoài ý muốn xuyên sách, xuyên thành mẹ kế của nam chủ trong văn niên đại. Trong sách, cô tuổi trẻ xinh đẹp nhưng vì gia đình xảy ra biến cố nên bị bắt gả cho người cha có địa vị cao kia của nam chủ. Nhưng mà cốt truyện trong sách vì muốn khắc họa sự khổ nhọc và kiên cường của nam chủ nên làm cho cha của nam chủ kết hôn được nửa năm liền vì bệnh cũ tái phát không thể trị được mà qua đời. Không còn người cha lợi hại vẫn không thể che đấu được ánh sáng của nam chủ, nhưng lại khổ cho người mẹ kế xinh đẹp trẻ tuổi là nguyên chủ, đã không còn chồng che chở nên cuộc sống rất thê thảm. Khương Tuệ Ninh vừa xuyên tới đã gặp phải tân hôn:…… Muốn khắc họa bản lĩnh của nam chủ thì việc gì phải cướp đi cuộc sống yên bình của cô chứ? Không nói hai lời liền lừa cha nam chủ tới bệnh viện kiểm tra thân thể, tính toán trực tiếp bóp chết mầm bệnh ở trong nôi. Chỉ là tin tức cô mang theo chồng tới bệnh viện lan truyền rất nhanh chóng, mỗi người trong viện đều truyền nhau rằng chồng của Khương Tuệ Ninh không được. Thậm chí còn có người nói, quả nhiên không thể gả cho đàn ông lớn tuổi, dù người đàn ông đó có bản lĩnh thì cũng không cho được hạnh phúc. Những lời này truyền tới cả tai mẹ chồng Khương Tuệ Ninh, lão thái thái chạy tới nhà con trai liền nhìn thấy thuốc bổ đầy nhà, nhịn không được lắc đầu tiếc hận, con trai mình mới hơn ba mươi tuổi liền không được? Người đàn ông nào đó bị lừa uống thuốc:……???? ———— Một năm sau, Khương Tuệ Ninh sinh một đôi song bào thai, lúc tổ chức tiệc đầy tháng liền ôm hai tiểu nha đầu vào trong viện phơi nắng. Người trong viện đều chạy tới vây xem, mặt mũi của hai tiểu nha đầu quả thực chính là cùng một khuôn khắc ra với cha ruột, xinh đẹp lại đáng yêu. Mọi người lộ ra ánh mắt hâm mộ, lại âm thầm thảo luận với nhau, ai nói thân thể của chồng đồng chí tiểu Khương không tốt vậy? Đây không phải là khá tốt sao. ———— Người đàn ông lớn tuổi cao lãnh cấm dục VS người vợ nhỏ diễn tinh đáng yêu Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 154

Chương 154

Quý Thần Nham cười nói vui vẻ, lúm đồng tiền trên má cũng mang theo vẻ dịu dàng.

Anh đưa tay vuốt lấy cánh tay nhỏ bé của cô, vuốt đến cổ tay, một bàn tay khác rút vật trong bàn tay cô ra, trở tay đặt món đồ kia lên mặt bàn.

Toàn bộ quá trình này, ánh mắt của anh vẫn chưa từng chuyển đi nơi khác, anh vẫn cúi đầu, chăm chú nhìn người trong lồng ngực mình.

Đèn trong phòng không được tính là quá sáng, ánh sáng từ trên trần nhà soi xuống, rọi lên mái tóc và phía trên hàng mi, khiến đường nét trên gương mặt anh càng góc cạnh rõ ràng, bóng mờ xinh đẹp, ngũ quan sâu sắc.

Tay anh nắm chặt cổ tay Khương Tuệ Ninh, ngón tay cái vân vê ở giữa cổ tay cô.

Da thịt ở vùng cổ tay non mịn, mạch đập nối thẳng với trái tim, Khương Tuệ Ninh cảm thấy hơi ngứa. Cổ tay ngứa ngáy xuyên xuống lớp da, rót vào huyết dịch, trượt vào tim khiến tim cô nhịn không được phải co rúm lại, cả người cũng bắt đầu khô nóng lên.

Quý Thần Nham vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào dáng vẻ hiện tại của cô, giống như anh đang nhìn chính bảo bối của mình.

“Vì sao không nói chuyện? Mang về cho tôi dùng?”

Khương Tuệ Ninh có nghĩ cũng không dám nói mang về cho người khác dùng. Nếu bây giờ Khương Tuệ Ninh giải thích thứ đó là để cho chị Lưu dùng thì không biết cô sẽ thế nào, đoán chừng Quý Thần Nham sẽ không tin. Dù sao chuyện cô thèm muốn cơ thể anh cũng là sự thật và đã bị anh nhìn thấu.

“Ừm.”

Khương Tuệ Ninh chỉ đành cắn răng thừa nhận. Dù sao họ cũng là vợ chồng, mấy ngày gần đây không biết đã hôn nhau biết bao nhiêu lần. Hừ. Nói thế nào cũng không thể khiến mình yếu thế hơn, trong lòng còn không ngừng cổ vũ bản thân.

Cô cũng không sợ. Cũng chỉ là mang về nhìn mà thôi, có làm sao đâu.

Lúc này Quý Thần Nham nghiêm túc nói: “Vậy sau khi mang về còn lấy cỡ nhỏ cỡ trung đi.”

Vất vả lắm Khương Tuệ Ninh mới lấy lại tự tin cho mình nhưng đã bị một câu này của Quý Thần Nham dập tắt. Đến cùng thì làm sao anh có thể dùng thái độ nói chuyện đàng hoàng, chững chạc để nói với cô về loại chuyện này nhỉ?

“Em thật sự không biết anh cần cỡ nào.”

Nào, tự làm tổn thương lẫn nhau vậy! Khương Tuệ Ninh hoàn toàn từ bỏ, trước mắt Quý Thần Nham, cô có giả vờ thế nào cũng đều vô dụng, thế nên cô dứt khoát từ bỏ, không giả vờ nữa. Ngửa bài…

Thậm chí cô còn bắt đầu khiêu khích Quý Thần Nham.

Rất tự nhiên Quý Thần Nham đã nghe ra lời khiêu khích của Khương Tuệ Ninh, anh biết đây chính là sức mạnh cô tự dựng lên cho mình. Chẳng qua tâm tư kia đúng là do cô đã khơi gợi lên.

Nhóc con này đúng là thiếu dạy dỗ.

Khương Tuệ Ninh thấy anh không nói chuyện thì vô cùng đắc ý, cô cảm thấy cuối cùng mình cũng đã thắng một trận. Cô đã nói mà, ông già này vẫn phải bó tay với cô mà thôi.

Hôn cũng đã hôn nhiều lần như thế, anh phản ứng đi phản ứng lại cũng vô cùng nhanh. Dù sao ở tuổi tác thế này rồi, anh chỉ dám khi dễ cô ngoài miệng mà thôi.

Lòng háo thắng đáng chết này khiến Khương Tuệ Ninh lộ ra chiếc đuôi hồ ly.

Chỉ là lần này cô còn chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã đưa tay ra giữ chặt eo cô một lần nữa. Khương Tuệ Ninh có thể cảm nhận được vùng eo có một nguồn nhiệt truyền đến, cô bị ép phải ngửa đầu nhìn anh, đập vào mắt cô chính là chiếc cằm gọn gàng và hầu kết ở cổ của anh.

Trên người anh tản ra một hơi thở vô cùng bá đạo, vừa nồng vừa nóng bỏng.

Theo bản năng Khương Tuệ Ninh muốn tránh đi, nhưng khi cô còn chưa kịp cúi đầu đã bị người đàn ông này bóp chặt cằm mình, bắt cô phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.

Ánh mắt của anh rất rõ ràng, chăm chú, cô có thể cảm nhận được sự biến hóa ở nơi cơ thể của hai người tiếp xúc với nhau .

Lẽ nào chơi sứt chỉ rồi sao?

“Anh quá cao…”