Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.3/10 từ 19 lượt Khương Tuệ Ninh ngoài ý muốn xuyên sách, xuyên thành mẹ kế của nam chủ trong văn niên đại. Trong sách, cô tuổi trẻ xinh đẹp nhưng vì gia đình xảy ra biến cố nên bị bắt gả cho người cha có địa vị cao kia của nam chủ. Nhưng mà cốt truyện trong sách vì muốn khắc họa sự khổ nhọc và kiên cường của nam chủ nên làm cho cha của nam chủ kết hôn được nửa năm liền vì bệnh cũ tái phát không thể trị được mà qua đời. Không còn người cha lợi hại vẫn không thể che đấu được ánh sáng của nam chủ, nhưng lại khổ cho người mẹ kế xinh đẹp trẻ tuổi là nguyên chủ, đã không còn chồng che chở nên cuộc sống rất thê thảm. Khương Tuệ Ninh vừa xuyên tới đã gặp phải tân hôn:…… Muốn khắc họa bản lĩnh của nam chủ thì việc gì phải cướp đi cuộc sống yên bình của cô chứ? Không nói hai lời liền lừa cha nam chủ tới bệnh viện kiểm tra thân thể, tính toán trực tiếp bóp chết mầm bệnh ở trong nôi. Chỉ là tin tức cô mang theo chồng tới bệnh viện lan truyền rất nhanh chóng, mỗi người trong viện đều truyền nhau rằng chồng của Khương Tuệ Ninh không được. Thậm chí còn có người nói, quả nhiên không thể gả cho đàn ông lớn tuổi, dù người đàn ông đó có bản lĩnh thì cũng không cho được hạnh phúc. Những lời này truyền tới cả tai mẹ chồng Khương Tuệ Ninh, lão thái thái chạy tới nhà con trai liền nhìn thấy thuốc bổ đầy nhà, nhịn không được lắc đầu tiếc hận, con trai mình mới hơn ba mươi tuổi liền không được? Người đàn ông nào đó bị lừa uống thuốc:……???? ———— Một năm sau, Khương Tuệ Ninh sinh một đôi song bào thai, lúc tổ chức tiệc đầy tháng liền ôm hai tiểu nha đầu vào trong viện phơi nắng. Người trong viện đều chạy tới vây xem, mặt mũi của hai tiểu nha đầu quả thực chính là cùng một khuôn khắc ra với cha ruột, xinh đẹp lại đáng yêu. Mọi người lộ ra ánh mắt hâm mộ, lại âm thầm thảo luận với nhau, ai nói thân thể của chồng đồng chí tiểu Khương không tốt vậy? Đây không phải là khá tốt sao. ———— Người đàn ông lớn tuổi cao lãnh cấm dục VS người vợ nhỏ diễn tinh đáng yêu Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 393

Chương 393

“Thủ trưởng Quý ngài có chỉ thị gì không?”

“Chủ nhiệm Trương đừng căng thẳng, hôm nay tôi chỉ đưa người tới báo danh thôi, không liên quan đến chuyện công việc.”

Chủ nhiệm Trương vẫn không dám thả lỏng như cũ, vội vàng sai người gọi một giáo viên phụ trách báo danh tới.

“Hai vị đều là con của Thủ trưởng Quý?”

Ông ấy hỏi xong thì ánh mắt đảo qua trên người Quý Tử Thư và Khương Tuệ Ninh một chút, xem hai bé con là con gái út.

Thật sự là tuổi hai người trông không chênh lệch lắm, ông ấy nhịn không được cảm thán rằng thủ trưởng có phúc quá, đủ nếp đủ tẻ còn thi đậu Đại học Bắc Kinh hết nữa chứ.

Hơn nữa trông hai người thật sự đẹp, hai bé con cũng đáng yêu.

Cả nhà này thật khiến người ta phải hâm mộ mà.

Quý Thần Nham duỗi tay kéo Khương Tuệ Ninh tới bên cạnh mình,”Đây là vợ tôi, lần này cũng thi đậu Đại học Bắc Kinh.”

Quý Tử Thư thì không chờ cha nói thì đã tự giới thiệu trước.

Chủ nhiệm Trương nghe xong chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra, ông ấy không ngờ vợ của thủ trưởng còn trẻ như thế, nhanh chóng xấu hổ xin lỗi.

Đúng lúc này giáo viên báo danh cũng tới, xem như giảm bớt bầu không khí xấu hổ này một chút.

Đăng ký thông tin rất nhanh, nhoáng cái đã xử lý xong rồi.

Khương Tuệ Ninh không ở ký túc xá, nhưng giữa trưa vẫn muốn nghỉ ở trường nên cũng phải trải xong giường nệm.

Phòng ngủ của cô là tự chủ nhiệm Trương sắp xếp, là một tòa lầu nhỏ gạch đỏ tương đối mới, còn có ban công, trong thời đại này thì tòa lầu này đã tính là khá tốt rồi.

Tổng cộng có năm tầng, phòng ngủ của cô ở lầu ba, các phương diên như đón ánh sáng đều không tồi.

Phòng ngủ cần học sinh tới rồi tự quét dọn, chỉ là căn phòng này được thơm lây, chủ nhiệm Trương đã cho người lại đây dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, sau đó mới dẫn mọi người tới.

Lúc ở dưới lầu Quý Thần Nham nói: “Chủ nhiệm Trương, ông đi bận việc của mình đi, còn lại để chúng tôi dọn là được rồi.”

Chủ nhiệm Trương cũng không dám ở lại tiếp nữa, nhưng vẫn để lại một giáo viên hậu cần, cũng là một cô đã hơn bốn mươi tuổi.

Lúc Khương Tuệ Ninh lên lầu có nhìn thoáng qua, hầu như đều là tám người một gian phòng ngủ.

Chỉ là khi cô tới phòng mình mới phát hiện, đây là phòng dành cho bốn người.

Cùng một diện tích nên rõ ràng trông rộng rãi hơn nhiều.

Cô không thích quá nhiều người, bốn người thì vừa vặn.

Là giường tầng bằng gỗ.

“Thích giường trên hay giường dưới?” Quý Thần Nham nhìn thoáng qua, nói thật thì mặc kệ là giường trên hay giường dưới thì anh cũng không hài lòng lắm.

Nhưng nghĩ lại thì chỉ nghỉ có buổi trưa nên thôi cũng được, nếu cô thấy không quen thì có thể bảo tài xế buổi trưa tới đón cô một chuyến.

“Giường trên đi.” Khương Tuệ Ninh không thích giường dưới lắm.

Ghế trong phòng ngủ đã được lau khô, Quý Thần Nham giao bé con trong tay cho Quý Tử Thư, sau đó bắt đầu giúp Khương Tuệ Ninh trải giường chiếu.

Không hổ là người từ quân doanh, tốc độ trải giường chiếu không phải bình thường, hơn nữa còn gấp chăn rất ngăn ngắn, quả thật là cứu tinh của người bị bệnh rối loạn cưỡng chế.

Không biết có phải phòng này không còn ai ở nữa không mà chờ đến khi Khương Tuệ Ninh sắp xếp xong mọi thứ vẫn không thấy người thứ hai tới.

Quý Tử Thư cũng phải đi trải giường chiếu nên họ không rề rà nữa, làm xong cho Khương Tuệ Ninh bên này thì lại đi qua chỗ của Quý Tử Thư.

Ký túc xá thời này vẫn chưa có quản lý nên có thể tùy tiện vào phòng, ngoài chuyện thống nhất giờ tắt đèn thì gần như không còn ai quản.

Lúc đi xuống thì chủ nhiệm Trương đã chờ sẵn bên dưới, bên cạnh còn có mấy người đi theo.

Khương Tuệ Ninh đoán có lẽ là người có chức vị cao, dù sao chủ nhiệm Trương vẫn luôn ở cạnh gật đầu nói chuyện.

Thấy bọn họ vừa xuống thì mấy người bước lên tiếp đón, bắt tay thân thiết như được gặp ân nhân vậy.