Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.3/10 từ 19 lượt Khương Tuệ Ninh ngoài ý muốn xuyên sách, xuyên thành mẹ kế của nam chủ trong văn niên đại. Trong sách, cô tuổi trẻ xinh đẹp nhưng vì gia đình xảy ra biến cố nên bị bắt gả cho người cha có địa vị cao kia của nam chủ. Nhưng mà cốt truyện trong sách vì muốn khắc họa sự khổ nhọc và kiên cường của nam chủ nên làm cho cha của nam chủ kết hôn được nửa năm liền vì bệnh cũ tái phát không thể trị được mà qua đời. Không còn người cha lợi hại vẫn không thể che đấu được ánh sáng của nam chủ, nhưng lại khổ cho người mẹ kế xinh đẹp trẻ tuổi là nguyên chủ, đã không còn chồng che chở nên cuộc sống rất thê thảm. Khương Tuệ Ninh vừa xuyên tới đã gặp phải tân hôn:…… Muốn khắc họa bản lĩnh của nam chủ thì việc gì phải cướp đi cuộc sống yên bình của cô chứ? Không nói hai lời liền lừa cha nam chủ tới bệnh viện kiểm tra thân thể, tính toán trực tiếp bóp chết mầm bệnh ở trong nôi. Chỉ là tin tức cô mang theo chồng tới bệnh viện lan truyền rất nhanh chóng, mỗi người trong viện đều truyền nhau rằng chồng của Khương Tuệ Ninh không được. Thậm chí còn có người nói, quả nhiên không thể gả cho đàn ông lớn tuổi, dù người đàn ông đó có bản lĩnh thì cũng không cho được hạnh phúc. Những lời này truyền tới cả tai mẹ chồng Khương Tuệ Ninh, lão thái thái chạy tới nhà con trai liền nhìn thấy thuốc bổ đầy nhà, nhịn không được lắc đầu tiếc hận, con trai mình mới hơn ba mươi tuổi liền không được? Người đàn ông nào đó bị lừa uống thuốc:……???? ———— Một năm sau, Khương Tuệ Ninh sinh một đôi song bào thai, lúc tổ chức tiệc đầy tháng liền ôm hai tiểu nha đầu vào trong viện phơi nắng. Người trong viện đều chạy tới vây xem, mặt mũi của hai tiểu nha đầu quả thực chính là cùng một khuôn khắc ra với cha ruột, xinh đẹp lại đáng yêu. Mọi người lộ ra ánh mắt hâm mộ, lại âm thầm thảo luận với nhau, ai nói thân thể của chồng đồng chí tiểu Khương không tốt vậy? Đây không phải là khá tốt sao. ———— Người đàn ông lớn tuổi cao lãnh cấm dục VS người vợ nhỏ diễn tinh đáng yêu Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 325

Chương 325

Cô tỏ vẻ cao thâm nhìn Quý Tử Thư, hỏi: “Cậu có biết đâu là bé con Đường Đường, đâu là bé con Điềm Điềm không?”

Quý Tử Thư trực tiếp cầm lấy tay của bé con Đường Đường nói: “Đây là Đường Đường.” Nói xong, cậu ấy lại nắm lấy tay của đứa bé còn lại nói: “Đây là Điềm Điềm.”

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua, thấy thằng nhóc này thật sự nói đúng rồi.

“Cậu đoán mò đúng không?”

Quý Tử Thư mắt trợn trắng,”Là do dì không biết cách phân biệt đúng không?”

Khương Tuệ Ninh giống như con mèo bị giẫm lên đuôi, lập tức hùng hổ nói: “Cậu nói sai rồi, con của tôi, sao tôi có thể không phân biệt được chúng chứ?”

“Chuyện này thì tôi không biết được, đúng không tiểu Đường Đường, tiểu Điềm Điềm.”

Trong lòng Khương Tuệ Ninh chửi rủa một lúc lâu, cuối cùng cũng chạy đi gọi mẹ chồng đến thử phân biệt, sau đó lại chạy đi gọi dì Lưu đến thử một chút, kết quả cả hai người họ đều không thể phân biệt được, cuối cùng trong lòng cô mới dễ chịu hơn một chút.

Buổi chiều, Hà Ngộ đến tìm Quý Tử Thư, hai người bạn thân khác của thằng bé đang chuẩn bị thủ tục để chuẩn bị nhập ngũ, gần đây đang tham gia huấn luyện tạm thời, để chuẩn bị cho cuộc khảo hạch, cho nên không đến được.

Chỉ có Hà Ngộ và Quý Tử Thư nhàn rỗi ngồi ở nhà, Quý Tử Thư tốt xấu còn có em gái để chăm sóc, mẹ kế lại xinh đẹp dễ thương, cũng sẽ không đánh, không mắng cậu ấy, chỉ có bản thân cậu là quá đáng thương.

Bố mẹ cậu ấy biết chuyện cậu ấy không chịu nhập ngũ, cho nên cậu ấy ở nhà đều không còn được hưởng thụ quyền của con người nữa rồi, mặc dù không cùng nhau tiến đến xử lý cậu ấy, nhưng cũng không tránh được việc bị mắng.

Cho nên sau khi ăn cơm xong, cậu ấy liền chạy đến tìm Quý Tử Thư.

Mỗi lần đến đây, Hà Ngộ đều rất yêu thích nhìn chằm hai đứa em gái nhỏ của Quý Tử Thư, nhưng lúc cậu ấy muốn ôm một chút, Quý Tử Thư lại không cho, cho nên chỉ đành chạy quanh để nhìn.

“Tử Thư, tiếp theo cậu định làm gì? Cậu thật sự muốn ở nhà trông em gái sao?”

“Chăm sóc em gái không tốt à?”

Hà Ngộ vòng sang phía bên kia, dùng trống bỏi chơi với Điềm Điềm, cô bé nghe thấy tiếng trống lạch cạch thì bật cười khúc khích.

Cậu ấy không khỏi tặc lưỡi một cái, nói: “Em gái của cậu dễ thương quá, nếu như tớ có hai đứa em gái ngoan như vậy thì ngày nào tớ cũng ở nhà chăm sóc chúng.”

Quý Tử Thư thuần thục giúp em gái đổi tã, sau đó nói khen ngợi em gái, mới ngẩng đầu nhìn về phía Hà Ngộ nói: “Không phải cậu cũng có em gái sao?”

“Đừng nhắc đến nữa, con bé là vua mách lẻo, ngày nào cũng quấy rầy tôi.”

“Tôi lại nghĩ em gái cậu khá ngoan.”

Hà Ngộ kinh ngạc nói ‘Hả’, sau đó lại nói: “Nếu không tôi đổi em gái của tôi với hai đứa em gái này nhà cậu nhé?”

“Cút.”

“…” Không phải cậu đã nói em gái tôi khá tốt sao.

Hai đứa bé bây giờ cơ bản đều là ba giờ ăn sữa một lần, Khương Tuệ Ninh vừa mới cho hai đứa ăn sữa, sau đó Quý Tử Thư chơi đùa với chúng một lát, hai chị em liền ngủ thiếp đi rồi.

Hà Ngộ ngồi bên cạnh nhìn cảnh anh trai tuyệt vời nhất trần đời đang chăm sóc hai đứa em của mình, Quý Tử Thư thì im lặng không nói chuyện, đợi đến khi thấy hai em gái đã ngủ say mới mở miệng nói: “Ở nhà chán quá rồi?”

Hà Ngộ có chút tội nghiệp, gật đầu nói: “Tử Thư, tôi không phải vì cùng lùi cùng tiến với cậu cho nên không đi nhập ngũ sao, cậu nói cho tôi một tin tức chắc chắn đi, sau này chúng ta muốn làm như thế nào?”

“Ở nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian không tốt sao? Lúc đi học, không phải cậu mỗi ngày đều nói muốn được nghỉ sao?”

“Kỳ nghỉ lúc còn đi học và việc ở nhà ăn không ngồi rồi có thể giống nhau không? Tôi cảm thấy rằng nếu không tìm được chuyện gì làm, bố của tôi chắc chắn sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà đấy.”

“Nghiêm trọng đến mức đấy cơ à?”