Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.3/10 từ 19 lượt Khương Tuệ Ninh ngoài ý muốn xuyên sách, xuyên thành mẹ kế của nam chủ trong văn niên đại. Trong sách, cô tuổi trẻ xinh đẹp nhưng vì gia đình xảy ra biến cố nên bị bắt gả cho người cha có địa vị cao kia của nam chủ. Nhưng mà cốt truyện trong sách vì muốn khắc họa sự khổ nhọc và kiên cường của nam chủ nên làm cho cha của nam chủ kết hôn được nửa năm liền vì bệnh cũ tái phát không thể trị được mà qua đời. Không còn người cha lợi hại vẫn không thể che đấu được ánh sáng của nam chủ, nhưng lại khổ cho người mẹ kế xinh đẹp trẻ tuổi là nguyên chủ, đã không còn chồng che chở nên cuộc sống rất thê thảm. Khương Tuệ Ninh vừa xuyên tới đã gặp phải tân hôn:…… Muốn khắc họa bản lĩnh của nam chủ thì việc gì phải cướp đi cuộc sống yên bình của cô chứ? Không nói hai lời liền lừa cha nam chủ tới bệnh viện kiểm tra thân thể, tính toán trực tiếp bóp chết mầm bệnh ở trong nôi. Chỉ là tin tức cô mang theo chồng tới bệnh viện lan truyền rất nhanh chóng, mỗi người trong viện đều truyền nhau rằng chồng của Khương Tuệ Ninh không được. Thậm chí còn có người nói, quả nhiên không thể gả cho đàn ông lớn tuổi, dù người đàn ông đó có bản lĩnh thì cũng không cho được hạnh phúc. Những lời này truyền tới cả tai mẹ chồng Khương Tuệ Ninh, lão thái thái chạy tới nhà con trai liền nhìn thấy thuốc bổ đầy nhà, nhịn không được lắc đầu tiếc hận, con trai mình mới hơn ba mươi tuổi liền không được? Người đàn ông nào đó bị lừa uống thuốc:……???? ———— Một năm sau, Khương Tuệ Ninh sinh một đôi song bào thai, lúc tổ chức tiệc đầy tháng liền ôm hai tiểu nha đầu vào trong viện phơi nắng. Người trong viện đều chạy tới vây xem, mặt mũi của hai tiểu nha đầu quả thực chính là cùng một khuôn khắc ra với cha ruột, xinh đẹp lại đáng yêu. Mọi người lộ ra ánh mắt hâm mộ, lại âm thầm thảo luận với nhau, ai nói thân thể của chồng đồng chí tiểu Khương không tốt vậy? Đây không phải là khá tốt sao. ———— Người đàn ông lớn tuổi cao lãnh cấm dục VS người vợ nhỏ diễn tinh đáng yêu Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 309

Chương 309

Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tấm rèm sau phòng sinh, chính anh cũng không phát hiện bởi vì bắp thịt đều căng cứng mà cả người anh cũng phát run lên.

Nhưng anh không dám dừng đi lại, cũng không dám lên tiếng.

Khương Tuệ Ninh gào khóc trong phòng sinh đến ba giờ thì Quý Thần Nham cũng ở đó suốt ba giờ, mồ hôi trên người anh khiến cả người đều ướt đẫm, anh căng thẳng còn hơn bất kỳ chiến dịch nào trước đây.

Mãi cho đến khi từ phòng sinh truyền đến tiếng khóc của trẻ con, anh giống như mới bình tĩnh lại chút ít.

Nước mắt từ hốc mắt tự nhiên lại lăn xuống, anh vội vàng đưa tay lau đi, vịn vào vách tường đứng ở đó.

Trong phòng sinh, y tá ôm hai đứa bé ra, Quý Thần Nham đứng thẳng người lại một lần nữa, lồng ngực giống như được hít thở không khí trở lại.

Y tá thấy anh còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe anh nói: “Phiền cô bế hai đứa bé ra ngoài.” Bên ngoài cửa có rất nhiều người đang chờ đợi hai đứa bé, mà Tuệ Tuệ của anh chỉ có một mình trong này.

Y tá để thủ trưởng nhìn thoáng qua hai đứa bé, sau đó mới đưa chúng ra ngoài.

Quý Thần Nham vén rèm đi thẳng vào phòng sinh.

Trong phòng sinh nồng nặc mùi máu tanh, Khương Tuệ Ninh giống như không còn sức lực, mặt mày đều tái nhợt.

Tóc cũng bệt khắp trán.

Bởi vì cô khóc một thời gian rất dài nên lúc này đã khóc không ra tiếng nữa, chỉ có thể hít thở lấy lại sức.

Nhìn thấy Quý Thần Nham bước vào đây, cổ họng cô vẫn không thoát được tiếng nào nhưng nước mắt đã không nhịn được lại lăn từng viên xuống không ngừng.

“Quý Thần Nham… Em đau quá… Em rất sợ.” Cô hối hận vì đã đuổi anh ra ngoài, chật vật thì đã làm sao, những lúc đau đớn kia cô chỉ muốn được nhìn thấy anh.

Lời này giống như một nhát dao vừa mới đâm vào người Quý Thần Nham, anh cúi người giúp cô vén tóc giăng đầy trên mặt ra, hôn lên trán cô.

Anh dịu dàng, kiên định nói: “Tuệ Tuệ, tôi yêu em. Vừa rồi tôi vẫn ở phía sau tấm rèm kia. Đừng sợ! Tôi vẫn luôn ở đây với em.”

Khương Tuệ Ninh nghe thấy anh nói lời này, trong chớp mắt giống như được chữa khỏi. Thì ra anh căn bản không rời đi! Cơn đau đớn đẩy cô đến vực sâu lại được sự dịu dàng của Quý Thần Nham kéo trở lại.

Nhưng nước mắt vẫn không ngừng lăn xuống, mãi đến khi cô được đưa về phòng bệnh thì vẫn còn khóc. Khi nhìn thấy hai đứa bé được đặt vào giỏ, cô lại càng khóc lớn hơn. Đây chính là bảo bối của cô.

Khi hai đứa bé vừa ra đời, các bác sĩ và y tá đều nói chúng rất xinh đẹp, nhưng khi đó cô căn bản không còn sức để nhìn chúng, chỉ biết chúng rất nhỏ, y tá ôm chúng dán vào hai bên trái phải gương mặt của cô.

Cô chỉ cảm thấy chúng nho nhỏ và mềm nhũn, không nghĩ đến lại rất xinh đẹp, tất cả những đau đớn đều ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy hai đứa bé mà tan biến.

Đưa ra phòng bệnh phải lau rửa cơ thể, vốn dĩ việc này y tá sẽ làm nhưng Quý Thần Nham lại ngăn lại. Mới vừa rồi cảm thấy rất khó chịu vì không tiếp tục ở lại bên cạnh vợ mình nên lúc này anh không muốn để người khác nhúng tay vào nữa.

Hai đứa bé được cha mẹ anh ôm đến phòng sát vách, Quý Tử Thư cũng ở bên đó, cậu có thể chăm sóc tốt cho các em gái của mình, để cha có thể chăm sóc tốt cho Khương Tuệ Ninh.

Khương Tuệ Ninh nghĩ đến Quý Thần Nham sắp làm vệ sinh sạch sẽ cho cơ thể của mình thì bắt đầu cảm thấy khó chịu.

“Quý Thần Nham, em không muốn để anh nhìn.”

Quý Thần Nham lại đau lòng mà bất đắc dĩ, anh thấp giọng dỗ dành cô: “Tuệ Tuệ, tôi hy vọng người bạn nhỏ của mình sống bình an, vui vẻ, mạnh khỏe cả cuộc đời này, tôi thỏa mãn mọi yêu cầu của em. Tôi phải sống đến ba mươi lăm tuổi mới có được em, thật sự không nỡ để em có giây phút nào không vui.”

Em nói cái gì tôi cũng làm theo ý em. Nhưng Tuệ Tuệ, tôi lại càng muốn chăm sóc cho em nhiều hơn, trông chừng em. Em đau đớn, tôi không có cách nào chia sẻ với em, nhưng tôi muốn ở bên em, nhìn thấy em vào những lúc đó, để em cảm thấy mình có chỗ dựa vào, không phải một mình đối mặt với nỗi sợ. Nếu ngay cả chút chuyện này em cũng không cho tôi chăm sóc em, tôi sẽ cảm thấy em không sẵn lòng tin tưởng tôi.”

“Thế nhưng em lại thấy cơ thể mình xấu xí.” Đây mới chính là nỗi lo thật sự của Khương Tuệ Ninh.

“Không xấu. Người bạn nhỏ của tôi đẹp nhất thế gian này.” Quý Thần Nham lại hôn cô: “Dù em có dáng vẻ thế nào, tôi đều yêu em nhất. Cho nên em đừng sợ! Ngoan!”