Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.3/10 từ 19 lượt Khương Tuệ Ninh ngoài ý muốn xuyên sách, xuyên thành mẹ kế của nam chủ trong văn niên đại. Trong sách, cô tuổi trẻ xinh đẹp nhưng vì gia đình xảy ra biến cố nên bị bắt gả cho người cha có địa vị cao kia của nam chủ. Nhưng mà cốt truyện trong sách vì muốn khắc họa sự khổ nhọc và kiên cường của nam chủ nên làm cho cha của nam chủ kết hôn được nửa năm liền vì bệnh cũ tái phát không thể trị được mà qua đời. Không còn người cha lợi hại vẫn không thể che đấu được ánh sáng của nam chủ, nhưng lại khổ cho người mẹ kế xinh đẹp trẻ tuổi là nguyên chủ, đã không còn chồng che chở nên cuộc sống rất thê thảm. Khương Tuệ Ninh vừa xuyên tới đã gặp phải tân hôn:…… Muốn khắc họa bản lĩnh của nam chủ thì việc gì phải cướp đi cuộc sống yên bình của cô chứ? Không nói hai lời liền lừa cha nam chủ tới bệnh viện kiểm tra thân thể, tính toán trực tiếp bóp chết mầm bệnh ở trong nôi. Chỉ là tin tức cô mang theo chồng tới bệnh viện lan truyền rất nhanh chóng, mỗi người trong viện đều truyền nhau rằng chồng của Khương Tuệ Ninh không được. Thậm chí còn có người nói, quả nhiên không thể gả cho đàn ông lớn tuổi, dù người đàn ông đó có bản lĩnh thì cũng không cho được hạnh phúc. Những lời này truyền tới cả tai mẹ chồng Khương Tuệ Ninh, lão thái thái chạy tới nhà con trai liền nhìn thấy thuốc bổ đầy nhà, nhịn không được lắc đầu tiếc hận, con trai mình mới hơn ba mươi tuổi liền không được? Người đàn ông nào đó bị lừa uống thuốc:……???? ———— Một năm sau, Khương Tuệ Ninh sinh một đôi song bào thai, lúc tổ chức tiệc đầy tháng liền ôm hai tiểu nha đầu vào trong viện phơi nắng. Người trong viện đều chạy tới vây xem, mặt mũi của hai tiểu nha đầu quả thực chính là cùng một khuôn khắc ra với cha ruột, xinh đẹp lại đáng yêu. Mọi người lộ ra ánh mắt hâm mộ, lại âm thầm thảo luận với nhau, ai nói thân thể của chồng đồng chí tiểu Khương không tốt vậy? Đây không phải là khá tốt sao. ———— Người đàn ông lớn tuổi cao lãnh cấm dục VS người vợ nhỏ diễn tinh đáng yêu Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 159

Chương 159

Sau đó lại đứng lên xoay người đến tủ tìm quần áo giúp cô.

Khi Khương Tuệ Ninh nhìn thấy món nội y viền tơ màu đen phóng đến trước mặt mình, cô cũng không màng đến hai chân đang đau nhức ê ẩm, không còn sức lực, vội vàng nhảy xuống giường: “Em tự mình làm.”

Kết quả hai chân vừa chạm đất thì cả người đã mềm nhũn.

Quý Thần Nham vươn tay đón được người, lại đặt cô trên mép giường: “Đau không?”

Khương Tuệ Ninh tức giận, lại đẩy anh ra, mặt đỏ bừng lên, lông mi cũng run lên, cô cắn môi nói: “Em có đau hay không, anh còn không biết sao?”

Lúc này Quý Thần Nham ngược lại rất đau lòng, anh thấp giọng nói: “Chờ một chút nữa lên xe tôi sẽ xoa cho em.”

Khương Tuệ Ninh trừng mắt, cô không thể tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông mới nói những lời hạ lưu kia: “Anh nói bậy bạ cái gì đó? Trên xe còn có tài xế và thư ký Trần.”

“Hửm?” Quý Thần Nham cũng không hiểu ý cô.

Nhưng chỉ mất mấy giây sau anh lập tức hiểu được có người hiểu lầm. Anh cúi đầu, dựa trán mình vào trán cô, thở dài một tiếng, nói: “Tuệ Tuệ à, tôi nói chính là xoa eo.”

Khương Tuệ Ninh cảm thấy cô mình giống như bị nghẹn. Cô đẩy Quý Thần Nham ra, trực tiếp vùi đầu vào gối phía sau.

Thần thánh ơi, người khác đều xuống trần gian lịch tình kiếp, còn cô lại xuống trần gian lịch tử kiếp sao?

Quý Thần Nham sợ người bị ngạt thở nên đưa tay ôm lấy cô, cô gái giãy giụa không cho anh đụng vào mình, giọng nói rất buồn từ trong chăn truyền ra: “Em không muốn sống nữa…”

Còn chưa nói hết câu thì cô đột nhiên ngồi bật dậy, hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh đưa ga giường cho dì Lưu giặt rồi sao?”

Má ơi, cô không chỉ mất mặt trước Quý Thần Nham mà còn không ngóc đầu lên nhìn dì Lưu được nữa.

Quý Thần Nham khựng, lập tức nói: “Đừng lo, ga giường là tôi đã thức dậy sớm giặt.

Cuối cùng Khương Tuệ Ninh cũng cảm thấy đỡ hơn chút ít, nhưng không nhịn được bao lâu lại liếc nhìn người đàn ông này. Khương Tuệ Ninh cảm thấy ở phương diện này cô không thể nào không nhận thua, anh còn có sức thức dậy sớm, giặt ga giường, quả thực không phải người.

Vì hôm nay phải đi ra ngoài nên đến trưa lúc Khương Tuệ Ninh xuống lầu thì cơm nước đã bày trên bàn.

Dì Lưu thấy Khương Tuệ Ninh xuống lầu thì ân cần hỏi thăm: “Đồng chí Tiểu Khương, sức khỏe cô đỡ hơn chút nào chưa? Làm sao lại để bị cảm như thế?”

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua người đàn ông trước mặt mình vẫn mặt không đỏ, tim không run. Chắc chắn là bởi vì mình dậy không nổi nên anh nói dối với dì Lưu rằng cô sinh bệnh.

Cô vừa muốn giải thích một câu nhưng đã nghe Quý Thần Nham nói: “Không sao cả, chỉ có cổ họng hơi khàn, nói chuyện ít lại là được.”

Dì Lưu nghe nói thì yên tâm hơn: “Vậy thì tốt rồi, bằng không trời đông gió rét thế này mà đi ra ngoài chính là chịu tội.

Khương Tuệ Ninh tức giận đến mức đưa tay ra phía sau, lặng lẽ nhéo anh. Lão già này sao lại không biết xấu hổ như thế?

Sức mạnh kia của cô cũng chỉ giống như gãi ngứa cho anh, Quý Thần Nham còn không nhíu mày, nhưng anh vẫn nắm lấy tay cô lại, vuốt vào lòng bàn tay cô, nói: “Ăn cơm trước đi. Em đói bụng rồi.”

Khương Tuệ Ninh trừng mắt liếc anh, đột nhiên cô muốn chơi xấu, dùng ngón tay cào vào lòng bàn tay anh.

Cào xong thì muốn rút tay về nhưng kết quả lại bị người đàn ông kia nhìn cô, trực tiếp đặt bàn tay cô lên miệng mình, hôn xuống.

“Còn chơi không?”

Khương Tuệ Ninh bị hành động trắng trợn này của anh dọa sợ ngây người. Cũng may dì Lưu đang đi bưng cơm nên cô vội vàng nhỏ giọng nói: “Không đùa, không đùa, anh mau buông em ra.”

“Tôi là ai?” Người đàn ông được voi đòi tiền.

Biết Khương Tuệ Ninh là người mê ăn mê chơi thì việc nắm bắt được cô cũng trở nên đơn giản hơn.

“Quý Thần Nham.” Khương Tuệ Ninh nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin, tuy trong nhà chỉ có mỗi dì Lưu nhưng cô vẫn e ngại như trước.

Quý Thần Nham không buông cô ra, anh lại cúi đầu hôn cô: “Tối hôm qua em không gọi như vậy.”

“Ông xã, ông xã.”