Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.3/10 từ 19 lượt Khương Tuệ Ninh ngoài ý muốn xuyên sách, xuyên thành mẹ kế của nam chủ trong văn niên đại. Trong sách, cô tuổi trẻ xinh đẹp nhưng vì gia đình xảy ra biến cố nên bị bắt gả cho người cha có địa vị cao kia của nam chủ. Nhưng mà cốt truyện trong sách vì muốn khắc họa sự khổ nhọc và kiên cường của nam chủ nên làm cho cha của nam chủ kết hôn được nửa năm liền vì bệnh cũ tái phát không thể trị được mà qua đời. Không còn người cha lợi hại vẫn không thể che đấu được ánh sáng của nam chủ, nhưng lại khổ cho người mẹ kế xinh đẹp trẻ tuổi là nguyên chủ, đã không còn chồng che chở nên cuộc sống rất thê thảm. Khương Tuệ Ninh vừa xuyên tới đã gặp phải tân hôn:…… Muốn khắc họa bản lĩnh của nam chủ thì việc gì phải cướp đi cuộc sống yên bình của cô chứ? Không nói hai lời liền lừa cha nam chủ tới bệnh viện kiểm tra thân thể, tính toán trực tiếp bóp chết mầm bệnh ở trong nôi. Chỉ là tin tức cô mang theo chồng tới bệnh viện lan truyền rất nhanh chóng, mỗi người trong viện đều truyền nhau rằng chồng của Khương Tuệ Ninh không được. Thậm chí còn có người nói, quả nhiên không thể gả cho đàn ông lớn tuổi, dù người đàn ông đó có bản lĩnh thì cũng không cho được hạnh phúc. Những lời này truyền tới cả tai mẹ chồng Khương Tuệ Ninh, lão thái thái chạy tới nhà con trai liền nhìn thấy thuốc bổ đầy nhà, nhịn không được lắc đầu tiếc hận, con trai mình mới hơn ba mươi tuổi liền không được? Người đàn ông nào đó bị lừa uống thuốc:……???? ———— Một năm sau, Khương Tuệ Ninh sinh một đôi song bào thai, lúc tổ chức tiệc đầy tháng liền ôm hai tiểu nha đầu vào trong viện phơi nắng. Người trong viện đều chạy tới vây xem, mặt mũi của hai tiểu nha đầu quả thực chính là cùng một khuôn khắc ra với cha ruột, xinh đẹp lại đáng yêu. Mọi người lộ ra ánh mắt hâm mộ, lại âm thầm thảo luận với nhau, ai nói thân thể của chồng đồng chí tiểu Khương không tốt vậy? Đây không phải là khá tốt sao. ———— Người đàn ông lớn tuổi cao lãnh cấm dục VS người vợ nhỏ diễn tinh đáng yêu Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 322

Chương 322

Một bàn tay khác của anh chống cạnh bả vai cô, cúi người áp lên cô, anh không che giấu d*c v*ng của mình, thể hiện ở giữa mày.

Khương Tuệ Ninh duỗi tay đẩy v*m ng*c cứng rắn của anh ra,”… Anh có biết đang ở cữ thì không thể làm thế…”

Người đàn ông bị d*c v*ng nhiễm thâm đôi mắt nở nụ cười thân sĩ, thu tay lại,”Sợ gì? Sợ anh không nhịn được?”

Sao cô biết được? Ai bảo bình thường anh rất dễ nói chuyện, nhưng lên giường lại mạnh mẽ hơn so với bất cứ ai, không đúng sao?

Nhưng mà bình tĩnh trong chốc lát thì thấy màu mắt anh khôi phục sự thanh đạm, ngoại trừ hơi thở hơi nặng một chút, thì giống như không thay đổi gì.

Cô ngồi dậy từ trên giường, nghiêng đầu nhìn Quý Thần Nham, đúng là có thể nhịn được.

Cô yên tâm để anh c** q**n áo cho mình.

Quý Thần Nham cố hết sức tập trung, nhưng mà khi hoàn toàn không có sự trói buộc của quần áo, khe rãnh giữa hai luồng đẫy đà của cô mang theo mùi hương mê người, vẫn phá vỡ anh, từ trước đến nay phản ứng của cơ thể luôn trực quan và chân thật.

Cố tình người khởi xướng lại không phát hiện.

Ban ngày cô muốn xuống lầu đi bộ, cho nên đổi một chiếc quần dài, cô không cần phải động đậy, vươn cẳng chân với đường cong tinh tế lại kiều nộn về phía anh.

Anh còn chưa kịp phản ứng lại, mũi chân của cô lập tức chạm vào vị trí dưới bụng.

Hai người ai cũng sửng sốt, Khương Tuệ Ninh là người đầu tiên ý thức được bản thân có chút quá mức, nhanh chóng thu chân lại, còn cúi người nhặt quần áo,”Em tự mình mang.”

Quý Thần Nham trực tiếp đè đôi chân nghịch ngợm của cô lại, để ở trên người mình,”Hôm nay Tuệ Tuệ rất nhiệt tình? Muốn giúp anh?”

Anh tùy ý x** n*n chân nhỏ của cô, làn da Khương Tuệ Ninh rất trắng, chân càng trắng hơn, ngón chân nhỏ xinh, giống như ngọc tinh khiết, đối lập so với màu da của người đàn ông, tạo ra sự khác biệt đánh sâu vào thị giác.

Khương Tuệ Ninh bị lời k*ch th*ch to gan của anh làm đỏ bừng cả mặt, so về chơi bời chắc chắn cô sẽ không bằng một người đàn ông trưởng thành.

Anh không chỉ biết chơi mà còn biết nói, cô cái loại cùi bắp này bị nghiền áp ngay, lần nào cũng bị đả kích đến mức xin tha liên tục.

“Không không không, ai da anh mau thả em ra, chân em chuột rút, đau quá…”

Khi cô nói dối ánh mắt sẽ nhìn lung tung, Quý Thần Nham quá hiểu cô, không thả cô ra, mà lại nhìn chằm chằm cô, dùng chân cô thử thử, nghiêm túc hỏi: “Vậy em nói xem phải làm sao bây giờ?”

“Không phải anh có tay hay sao?”

“Đúng là anh chưa bao giờ dùng tay của anh, không bằng Tuệ Tuệ thử xem?”

“…” Được rồi, đại ca anh thắng.

Cuối cùng Quý Thần Nham vẫn không để cô thử, bởi vì nhóc Đường và nhóc Điềm đã tỉnh.

Quả thật Khương Tuệ Ninh chưa bao giờ nghe qua thanh âm dễ nghe như hai đứa nhóc, té ngã lộn nhào thoát khỏi khống chế của Quý Thần Nham, hận không thể hôn hai đứa một cái thật sâu.

Quý Thần Nham nhìn cô sợ tới mức giống như con sơn dương lạc đường, ánh mắt mang theo ý cười và sự dung túng.

Lập tức đi sang ôm hai đứa nhỏ, thẳng đến khi ôm hai đứa vào trong vòng tay thì Khương Tuệ Ninh vẫn chưa hoàn hồn.

Người khác ai cũng nói trẻ con lớn nhanh như gió, lời này quả thật không sai, cũng chỉ mới một tuần mà hai đứa nhỏ đã thay đổi rất nhiều, nhìn người khác như thể đang rất tập trung.

Tỉnh lại thì đầu tiên là rì rầm vài tiếng, nhìn thấy ba đến thì không rầm rì nữa, bẹp miệng nhỏ nhìn xem xung quanh.

Được ba ôm, hai tay hai chân vui mừng đá loạn xạ, trong miệng còn phát ra tiếng.

Khi được đặt vào trong tay mẹ thì còn cười một cái.

Khương Tuệ Ninh vui vẻ đi qua đi lạ,”Quý Thần Nham mau nhìn xem nhóc Đường nhà chúng ta đang cười.”

Quý Thần Nham nhìn con gái vừa cười vừa đạp hai chân sửa đúng lại: “Em đang nói nhóc Điềm.”

“A?” Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua đưa nhỏ mà Quý Thần Nham đang ôm, giống nhau như đúc, quần áo cũng giống, hơn nữa đứa không cười kia được mẹ ôm lấy cũng cười, vốn dĩ không thể phân biệt ai là chị ai là em.