Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.3/10 từ 19 lượt Khương Tuệ Ninh ngoài ý muốn xuyên sách, xuyên thành mẹ kế của nam chủ trong văn niên đại. Trong sách, cô tuổi trẻ xinh đẹp nhưng vì gia đình xảy ra biến cố nên bị bắt gả cho người cha có địa vị cao kia của nam chủ. Nhưng mà cốt truyện trong sách vì muốn khắc họa sự khổ nhọc và kiên cường của nam chủ nên làm cho cha của nam chủ kết hôn được nửa năm liền vì bệnh cũ tái phát không thể trị được mà qua đời. Không còn người cha lợi hại vẫn không thể che đấu được ánh sáng của nam chủ, nhưng lại khổ cho người mẹ kế xinh đẹp trẻ tuổi là nguyên chủ, đã không còn chồng che chở nên cuộc sống rất thê thảm. Khương Tuệ Ninh vừa xuyên tới đã gặp phải tân hôn:…… Muốn khắc họa bản lĩnh của nam chủ thì việc gì phải cướp đi cuộc sống yên bình của cô chứ? Không nói hai lời liền lừa cha nam chủ tới bệnh viện kiểm tra thân thể, tính toán trực tiếp bóp chết mầm bệnh ở trong nôi. Chỉ là tin tức cô mang theo chồng tới bệnh viện lan truyền rất nhanh chóng, mỗi người trong viện đều truyền nhau rằng chồng của Khương Tuệ Ninh không được. Thậm chí còn có người nói, quả nhiên không thể gả cho đàn ông lớn tuổi, dù người đàn ông đó có bản lĩnh thì cũng không cho được hạnh phúc. Những lời này truyền tới cả tai mẹ chồng Khương Tuệ Ninh, lão thái thái chạy tới nhà con trai liền nhìn thấy thuốc bổ đầy nhà, nhịn không được lắc đầu tiếc hận, con trai mình mới hơn ba mươi tuổi liền không được? Người đàn ông nào đó bị lừa uống thuốc:……???? ———— Một năm sau, Khương Tuệ Ninh sinh một đôi song bào thai, lúc tổ chức tiệc đầy tháng liền ôm hai tiểu nha đầu vào trong viện phơi nắng. Người trong viện đều chạy tới vây xem, mặt mũi của hai tiểu nha đầu quả thực chính là cùng một khuôn khắc ra với cha ruột, xinh đẹp lại đáng yêu. Mọi người lộ ra ánh mắt hâm mộ, lại âm thầm thảo luận với nhau, ai nói thân thể của chồng đồng chí tiểu Khương không tốt vậy? Đây không phải là khá tốt sao. ———— Người đàn ông lớn tuổi cao lãnh cấm dục VS người vợ nhỏ diễn tinh đáng yêu Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 369

Chương 369

Hai người vừa đi vào cổng, hai đứa nhỏ còn đang trêu mèo đã lập tức chạy về phía ông bà nội.

Hiện tại là mùa hè, hai đứa nhỏ đều mặc chiếc váy nhỏ, tóc được cắt kiều đầu nầm ngang tai, nhưng mà đã bị hai đứa nhỏ làm cho rối tung, lúc chạy còn tung tăng như bay ở trên mây vậy.

Quý Trung Đình vội vàng buông đồ vật đang xách trên tay, giang rộng hai tay đón hai cô cháu gái nhỏ chạy tới.

Sau đó mỗi tay một một người lên, Điềm Điềm miệng ngọt và tính tình cũng hoạt bát hơn, sau khi được ông nội bế lên, con bé lập tức hôn ông nội một cái.

“Ông nội… Ông nội, cháu nhớ ông.” Hiện tại hai bé còn chưa nói được thành câu quá dài, đều là nói những từ đơn, nhưng mà cũng được xem là nói chuyện nhanh nhẹn.

Vào buổi tối, cha mẹ chồng đều không ở nên này, mỗi ngày mua đồ ăn xong mới lại đây, hơn nữa mỗi đêm cũng đều là chờ cô cháu gái ngủ rồi mới rời đi, nhưng mà Điềm Điềm chính là thích khoe mẽ như vậy đấy.

Rõ ràng đều là mở mắt ra, ăn bữa sáng xong là ông nội bà nội sẽ đến đây, nhưng mà con bé cứ nhất quyết phải nói như hai ông bà rời đi rất lâu vậy.

Giọng nói non nớt ngọt ngào làm nũng, làm Quý Trung Đình không thể kháng cự lại được, ôm cháu gái cảm thấy không thể kiềm chế nụ cười được.

Còn tự trách nói: “Chao ôi, hôm nay ông nội dậy trễ, ngày mai ông nội sẽ dậy sớm hơn một chút, ông nội cũng nhớ Đường Đường và Điềm Điềm của chúng ta.”

Khương Tuệ Ninh nhìn con gái, cười bất lực, sao lại giỏi nịnh người khác như vậy chứ?

Đường Đường không thích nịnh người khác, nhưng con bé sẽ dùng hành động, ôm chặt lấy ổ của ông nội.

Dù sao hai đứa nhỏ đều có chiêu trò riêng để đối phó với người lớn.

Thấy không, Điềm Điềm vừa nói mấy từ đã làm ông nội không phân biệt rõ đông nam tây bắc, ôm hai đứa nhỏ nói là muốn dẫn bọn chúng ra ngoài dạo.

Khương Tuệ Ninh không cần suy nghĩ cũng biết chuyến đi này lại là hai đứa nhỏ muốn mua cái gì thì mua cái đó.

Cha chồng dẫn theo bọn nhỏ đi ra ngoài, dì Lưu giúp mẹ chồng Nghiêm Bội Lan dọn đồ ăn mới mua vào phòng bếp.

Hai cô chủ nhỏ đã đi rồi, hai con mèo phảng phất như được đại xá, vốn dĩ uể oải cũng bắt đầu tung tăng nhảy nhót, truy đuổi nhau, bay qua bay lại như con thiêu thân ở trong sân, chơi đủ rồi lại đi nhìn chằm chằm bể cá, sợ tới mức con cá cũng không dám nhô lên mặt nước.

Mẹ chồng bưng hai ly nước ô mai lại cho hai người: “Ninh Ninh uống chút nước ô mai rồi nghỉ ngơi một chút đi, con xem ngày nào còn cũng phải vừa chăm sóc con nhỏ vừa học tập, hãy là tạm dừng công việc kia đi.”

Khương Tuệ Ninh đến bên này vẫn tiếp tục làm việc bên hội phụ nữ, hơn nữa bên Kinh Thị này làm việc cũng nhẹ nhàng hơn ở địa phương, nhưng từ khi bắt đầu phụ lục, cô thật sự không muốn đi nữa, đầu tiên là trong tương lai chắc chắn cô sẽ không tiếp tục làm việc ở hội phụ nữ.

Sau khi học đại học xong, nền kinh tế bắt đầu đi lên, cô vẫn muốn làm một số việc mà mình thích.

“Mẹ, con đã không đi làm nữa rồi, trước khi thi đại học, con chỉ ở nhà mang bọn nhỏ và học tập thôi.”

Nghiêm Bội Lan nghe xong cũng yên tâm một chút: “Được, mặc kệ làm cái gì sức khỏe là quan trọng nhất.”

“Vâng, con biết ạ.”

Nước ô mai là dì Lưu nấu, có bỏ thêm đường phèn, chua chua ngọt ngọt vừa lúc giải khát.

“Tôi phát hiện dì không cần thi đại học cũng được.” Quý Tử Thư nhìn bà nội rời đi mới bắt đầu nói chuyện.

Khương Tuệ Ninh nhìn chằm chằm cậu một chút rồi hỏi: “Vì sao? Cuối cùng cậu cũng phát hiện tôi thông minh tuyệt đỉnh rồi à?”

Quý Tử Thư trợn tròn mắt, rõ ràng bị vẻ mặt dày của Khương Tuệ Ninh làm cho hết chỗ nói rồi: “Chắc là dì đã từng học đại học rồi đúng không.” Là câu nghi vấn nhưng giọng điệu lại là khẳng định.

Hả??