Giới thiệu truyện

Đánh giá: 10.0/10 từ 3 lượt Tác phẩm: Cô ấy bắt tôi hoàn lương Tác giả: Đông Nhật Giải Phẫu ***** [Căng như dây đàn | Màn combat sinh tử | Lên giường trước, yêu sau | Thuần hóa “cún”, phê không tưởng] Quý cô thú đội lốt người x Nữ hoàng sát gái (Chó điên x Yêu nữ) Khương Nhan Lâm, trùm cuối trong việc thả thính và thuần hóa gái ngoan, vốn chỉ có người khác phải quỵ lụy dưới chân cô, mà cô thích hay không thì chỉ có trời mới biết. Thế nhưng, có một lần, cô bị bơ đẹp không thương tiếc, lại còn là tại bữa tiệc của một người si tình cô. Bùi Vãn Ý, nữ thần được vạn người mê, đi đến đâu là trung tâm vũ trụ đến đó, chỉ có kẻ khác theo đuổi cô như thiêu thân, còn cô thì lạnh nhạt như băng. Ấy vậy mà, cũng có một lần, cô bị coi như không khí, trớ trêu thay, lại là tại bữa tiệc của bạn thân. Lần đầu chạm mặt, chỉ thoáng qua nhau. Ấn tượng về đối phương? Dưới trung bình, toàn thành kiến. – Cô chê tôi lả lơi, tôi ghét cô kiêu ngạo. Bảy ngày sau, suy nghĩ ấy vẫn chẳng hề lung lay. Khương Nhan Lâm vừa mặc đồ, vừa buông lời: “Kỹ thuật của cô Bùi cũng xoàng thôi.” Bùi Vãn Ý kéo khóa quần, đáp trả: “Vậy thì cô Khương diễn đỉnh đấy.” Ngay hôm sau, hai người lại hò hẹn trong bóng đêm. Suốt những ngày tháng vừa ghét bỏ vừa quấn nhau không dứt, Khương Nhan Lâm vẫn đinh ninh, đây chỉ là một cuộc dạo chơi chóng vánh. Cho đến khi cô nhận ra, dù cô có trốn chạy đến chân trời góc bể nào, Bùi Vãn Ý ngạo mạn kia cũng sẽ săn cô ngay trong đêm, nở nụ cười nhẹ tênh, nhắc nhở: “Cô Khương, sao em dọn nhà mà cứ quên trước quên sau.” Khương Nhan Lâm: “…” – Số đỏ thật, vớ ngay phải “cờ hó” đỉnh cấp thiên hạ. Lần đầu gặp Khương Nhan Lâm, em là người bạn thân thầm thương trộm nhớ. Lần thứ hai gặp, em là người bạn thân theo đuổi. Lần thứ ba gặp, Bùi Vãn Ý tự nhủ: Bạn thân bạn mẹ gì, dẹp hết! Sau này, Bùi Vãn Ý mới vỡ lẽ, cái giá phải trả không chỉ là một đứa bạn. #Cưng có bao nhiêu chị em bạn bè đấy? #Chó điên và Yêu nữ: Cuộc chiến thả thính thượng thừa, ma mị, thấy người ta đẹp nên mê. #Kẻ ngạo mạn cúi đầu x Người lạnh lùng trao tim #Truyện người lớn, ác từ trong trứng, không khuyến khích cho trẻ dưới tuổi vị thành niên :)) (nhưng đọc thì hay :))) ________ Review từ editor: Truyện độc lạ, cuốn từng câu chữ, không hay không lấy tiền. Không có mỏ hỗn, chỉ có hỗn hơn :)) Dành cho các bạn thích cảm giác mạnh, thích trải nghiệm hàng độc lạ. Đây có lẽ là bộ truyện bạo nhất mình từng thử và cả độc giả của Tấn Giang nữa, thề đấy, các bạn đọc trên đó bảo chưa bao giờ háo hức như bây giờ. Bộ truyện xoay quanh Khương Lâm Nhan – một cô nàng thực tế đến lạ và Bùi Vãn Ý, đúng kiểu chị bóng mà phụ nữ rất yêu. Nó không chỉ là tuyến tình cảm của nhân vật mà còn là những câu chuyện đời thường, drama giữa đám bạn, xã hội, cách nhìn nhận vấn đề và cách nhìn nhận xã hội – cụ thể ở đây là qua những việc vụn vặt nữ chính trải qua. Lối hành văn thực tế, châm biến, cực hề, cực xả stress, đảm bảo cười rung nách. Chị tác giả này là mẹ đẻ của Lảng tránh ái muội và người tình Moebius. Chị viết khá chắc tay và bộ nào của bà này cũng một mớ drama, bùng binh. Nó ngon nó ngọt nó thơm nó đã Thêm nữa, không một nhân vật nào trong truyện này là hoàn hảo cả, ai cũng có cái tôi, có cá tính riêng, biết mình làm gì, dù có là người được gọi là “Nàng thơ”, “tình đầu” đi thì vẫn là con người, lòng dạ đen tối khi không được thứ mình muốn. Những nhân vật trong truyện này có thể phát điên, bùng nổ và rất chua ngoa. Truyện không dành cho các bạn có trái tim mong manh, dễ vỡ, tiêu chuẩn đạo đức cao, không dành cho những bạn mộng mơ về một mối tình hoàn hảo, một cuộc sống công bằng, bộ này không có. Thứ bộ này có là “số phận” như kiểu đúng người, sai thời điểm, duyên đến duyên đi, xuôi theo dòng đời, có những thứ cầu không được, không cam tâm nhưng bắt buộc phải buông, thứ bản thân muốn thì phải theo, phải thử.  Vì vậy, bạn đọc cân nhắc trước khi đọc. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 228

Chương 228

Chương 228

 

Cô Bùi thực sự mở rộng chuỗi hệ thống nhuộm màu đến tận Tokyo.

 

Cứ như tên trộm xông vào nhà cướp của, lại như đứa trẻ con vừa khóc vừa nháo, cuối cùng còn lật kèo thành chủ nhà, nói một tràng dài, sợ cả thiên hạ không biết dạo này mình luyện tài ăn nói dẻo như kẹo kéo đến mức nào.

 

Khương Nhan Lâm chưa kịp móc mỉa lại vài câu đã bị túm lấy cằm, thêm một hôn tấn công, có lẽ hơi dò xét.

 

Ngay sau đó, nụ hôn sâu như vũ bão và mãnh liệt.

 

Khương Nhan Lâm theo phản xạ đưa tay đẩy Bùi Vãn Ý ra, nhưng lại bị nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau.

 

Công việc và ngủ không đủ hành hạ đến tả tơi, giờ phút này cô thực sự không có sức phản kháng.

 

Thế là Khương Nhan Lâm buông xuôi, không nghĩ ngợi gì thêm, mặc cho cơ thể bị hơi ấm quen thuộc đã lâu mới cảm nhận được từng bước dẫn dắt, lại một lần nữa trào dâng, run rẩy.

 

Những nụ hôn vụn vặt rơi từ môi xuống cằm, rồi lại đáp xuống cổ, hôn hít theo động mạch, để lại cảm giác ngứa ngáy tê dại.

 

Cơ thể hoàn toàn thả lỏng như không kháng cự nổi bất cứ thứ gì, Khương Nhan Lâm nghiêng đầu đi, cố gắng hít thở.

 

Mấy giây sau, cái đầu xù xì kia lại chẳng còn động tĩnh gì, thay vào đó là tiếng thở đều đều dần dần, từng nhịp từng nhịp phả vào cổ cô.

 

Khương Nhan Lâm mở mắt trân trân một lúc lâu mới kìm được ý nghĩ muốn tát cô Bùi một bạt tai cho tỉnh mộng.

 

Cái kết của việc truỵ lạc là mệt chả buồn nhất ngón tay, mà trời vẫn còn là buổi trưa nắng đẹp.

 

Cơn buồn ngủ ập đến, Khương Nhan Lâm nghe tiếng thở dài đều đều bên tai, mí mắt trĩu xuống, từ từ khép lại.

 

Cuối cùng trong chăn không còn lạnh nữa.

 

Sau không biết bao nhiêu tiếng đồng hồ mê man, Khương Nhan Lâm bị hơi ấm quen thuộc đánh thức.

 

Cô đến lười cả mở mắt, vung tay tát một cái, trúng phóc vào cái đầu đang vùi vào mình, giọng khàn khàn: "Bùi Vãn Ý, có thôi đi không hả?"

 

Người bị tát bất ngờ khựng lại, mấy giây sau mới dè nhẹ nhàng tách chân Khương Nhan Lâm, lách người ra ngoài, rồi lại không một tiếng động lén lút tiến sát đến bên cạnh, khẽ hỏi: "Em gọi chị gì đấy?"

 

Khương Nhan Lâm bị cảm giác sưng trướng khó chịu không báo trước làm cho bực mình, giơ tay tát mạnh một cái vào hướng có tiếng nói vọng lại, một tiếng "bốp" rõ to trên má Bùi Vãn Ý.

 

"Có ra ngoài không thì bảo?"

 

Người bên cạnh càng được nước lấn tới, thêm chút lực, hỏi: "Em chửi chị gì thế? Chị nghe không rõ." Thế mà giọng còn cực kỳ nghiêm túc.

 

Khương Nhan Lâm không muốn diễn trò thêm.

 

"Cút."

 

Bùi Vãn Ý càng muốn trêu Khương Nhan Lâm hơn, không buông tha, tay càng thêm sâu, gần như ép buộc.

 

"Gọi tên chị, nhanh lên."

 

Khương Nhan Lâm mở mắt, lạnh lùng liếc xéo Bùi Vãn Ý.

 

"Đồ được voi đòi tiên."

 

Tội phạm đột nhập mà còn dám vênh váo thế à?

 

Cô Bùi giả bộ ngây thơ nhìn nhìn chỗ tay mình đang nắm, rồi mới nói: "Em cho mà…"

 

Khương Nhan Lâm vung chân đá cho một phát, thừa cơ giằng ra khỏi tay Bùi Vãn Ý.

 

Nhưng lại bị cô Bùi một tay kéo về ôm chặt cứng phía sau, cánh tay hoành ngang eo, không nhúc nhích được.

 

"Thích em chửi chị mà, chửi thêm mấy câu nữa đi."

 

Cô Bùi không nhịn được dụi dụi vào đỉnh đầu Khương Nhan Lâm, rồi lại vùi mặt vào hõm vai, cắn cắn lung tung, chẳng khác nào sói đói mấy trăm năm.

 

Khương Nhan Lâm còn có cảm giác mình sắp bị bà điên này nuốt trọn vào bụng mất – có lẽ thật sự chẳng có chuyện gì bà điên này không dám làm.

 

Những lời lẽ cay nghiệt trước khi ngủ thật sự đã vắt kiệt sức lực, Khương Nhan Lâm mệt đến chẳng còn tâm trí nào mà giằng co với cô Bùi, thôi thì nhắm mắt, mặc cho người đang ôm mình muốn làm gì thì làm.

 

Nhưng sự bãi công của Khương Nhan Lâm lại gây ra bất mãn. Cái răng ở dưới xương quai xanh, để lại một dấu, cùng với cảm giác ấm nóng.

 

Khương Nhan Lâm cứ như con rối mặc cho cô Bùi điều khiển, chờ xem khi nào cô Bùi mới chịu yên.

 

Đôi tay kia ôm chặt lấy cô, không có động tác nào quá đáng hơn.

 

Chỉ có cái mũi như chó ngửi đông ngửi tây kia phả hơi thở lên da thịt cô, gây ra một chút ngứa ngáy, khiến Khương Nhan Lâm mấy lần không nhịn được run rẩy.

 

Đúng là dai như đỉa.

 

Đến tận giây phút này, Bùi Vãn Ý vẫn chưa chắc mình có đang mơ không.

 

Nhưng chút lý trí còn sót lại cùng bộ não dần tỉnh táo đã giúp cô lấy lại được khả năng suy nghĩ.

 

Cô ôm người lười nhúc nhích, dụi dụi cả buổi rồi mới hỏi: "Đói không? Chị đi hâm đồ ăn cho."

 

Đồ ăn để từ nãy tới giờ, nhưng giờ trời còn lạnh, không bỏ tủ lạnh chắc cũng không hỏng.

 

Khương Nhan Lâm ngáp một cái, chán chả buồn để ý.

 

Bùi Vãn Ý cười khẽ, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Khương Nhan Lâm, đổi lại được một tiếng "tch" cùng với một cái tát đầy khó chịu, lúc này Bùi Vãn Ý mới hài lòng xuống giường, kéo chăn đắp cho Khương Nhan Lâm, rồi đi rửa tay trước.

 

Đồ đạc trên bàn không ai động, Bùi Vãn Ý bưng đĩa bỏ vào lò vi sóng, hơi nghiên cứu cách dùng lò rồi mới hâm món trứng cuộn dày đã làm từ mấy tiếng trước, sau đó cầm ấm nước bên cạnh ra rửa ở bồn rửa, đổ nước khoáng vào rồi đi ra ngoài đun nước.

 

Tiếng động trong phòng không ngừng làm người đang nằm trên giường muốn ngủ lại cũng chẳng thể nào ngủ được.

 

Cô nằm nghiêng trên giường, mệt đến không còn hơi sức, mãi đến khi mùi thơm của trứng cuộn từ lò vi sóng bay ra, cô mới thấy đói.

 

Nếu không bị đột nhập cướp của, chắc chả đói đến bây giờ.

 

Đợi đồ ăn nóng hổi, nước sôi sùng sục, cô Bùi mới từ phòng tắm rửa mặt mũi xong xuôi bước ra, xắn tay áo rót một cốc nước ấm vừa phải, bưng cốc nước và đĩa thức ăn đến bên bàn đặt xuống.

 

Cô quay người nhìn người trên giường, từ tốn đi đến, cúi người quỳ một bên giường, nhìn chằm chằm.

 

"Khương Nhan Lâm, dậy ăn cơm nào."

 

Cô hạ giọng gọi, sợ Khương Nhan Lâm đói nên bực.

 

Khương Nhan Lâm lại thấy con người này thật kỳ lạ.

 

Lặn lội từ tận đâu sang Nhật Bản để làm osin chắc?

 

Yêu đương dữ quá nhỉ?

 

Khương Nhan Lâm chẳng buồn hé mí mắt, rõ là lười để ý Bùi Vãn Ý.

 

Bùi Vãn Ý im lặng quan sát một lát rồi quay người đi đến bên bàn, bưng đĩa thức ăn lại.

 

"Không muốn dậy hả? Vậy chị đút cho em."

 

Người trên giường đã chịu mở mắt, nhìn Bùi Vãn Ý như nhìn sinh vật lạ.

 

Bùi Vãn Ý giả mù, gắp miếng trứng cuộn rong biển đưa đến bên môi Khương Nhan Lâm, còn há miệng "a".

 

Khương Nhan Lâm theo phản xạ muốn trợn mắt, nhưng lại thấy giận dỗi với cô Bùi chỉ tốn công vô ích.

 

Đằng nào cũng chẳng còn sức để mắng, thôi thì há mồm, mặc cho miếng trứng cuộn chui tọt vào miệng mình.

 

Bùi Vãn Ý rất hài lòng với sự hợp tác này, đợi Khương Nhan Lâm chậm rãi ăn xong thì lại gắp một miếng khác đưa tới, kèm theo hiệu ứng âm thanh "a".

 

Khác gì thiểu năng không?

 

Khương Nhan Lâm trơ cái mặt há miệng ăn, cô thấy hơi khô vì lò vi sóng làm bay hơi nhiều nước quá, ăn hơi nghẹn.

 

Bùi Vãn Ý nhìn mặt Khương Nhan Lâm, đứng dậy đi đến bên bàn lấy cốc nước, rồi ra chỗ tủ lạnh lấy cái ống hút thủy tinh mới liếc thấy, c*m v** cốc nước rồi đưa đến bên môi.

 

Khương Nhan Lâm không chớp mắt, ngậm ống hút uống nước.

 

Nước ấm vừa uống, cô hút một hơi hết hơn nửa cốc rồi mới nhả ống hút ra rồi bảo cất đi.

 

Bùi Vãn Ý cười khẽ, nhưng cố gắng không phát ra tiếng động.

 

Sau khi đặt cốc nước xuống, cô hầu hầu thiên kim tiểu thư thực thụ ăn hết đồ ăn rồi mới dọn bát, đi rửa và lau khô cất vào tủ.

 

Người trên giường đã xoay người quay lưng về phía cô trốn trong chăn như sợ lạnh.

 

Trong phòng không bật điều hòa, Bùi Vãn Ý không sợ lạnh, nhưng cô thấy rất kỳ khi Khương Nhan Lâm tiết kiệm quá.

 

"Điều khiển điều hòa đâu rồi nhỉ? Bật điều hòa lên là hết lạnh thôi."

 

Người trên giường kệ Bùi Vãn Ý, kiểu muốn thực hiện triệt để cái trò chiến tranh lạnh.

 

Tuy nhiên, Bùi Vãn Ý mà không chuẩn bị tâm lý chả lặn lội đường xa chạy đến đây đánh trận làm gì. Thế là cô tự tìm, cố móc ra cái điều khiển trong căn phong nhỏ tí teo.

 

Chiếc bàn sạch sẽ, ngoài bàn phím máy tính ra thì chẳng có gì linh tinh. Không gian để đồ trong phòng có hạn, Bùi Vãn Ý đảo mắt một vòng rồi nhắm mục tiêu vào mấy cái hộp đựng đồ xếp chồng lên nhau ở đầu giường.

 

Cô bước qua ngồi xổm, kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, thấy một cái hộp rất quen mắt.

 

Cô Bùi khựng lại, cầm lấy cái hộp kia, mở ra nhìn con vịt con màu vàng nhạt nằm bên trong.

 

Thảo nào chuyển hết đồ về nhà bên kia mà không tìm thấy cái này.

 

Bùi Vãn Ý lên giường ngồi, cúi người ghé sát vào tai Khương Nhan Lâm, hỏi: "Em thích kiểu này lắm sao?"

 

Người đang nằm nghiêng trên giường không phản ứng, như đã ngủ say.

 

Thế nên Bùi Vãn Ý thò tay vào trong chăn, véo véo Khương Nhan Lâm mấy cái, lặng lẽ thách thức độ chai lì của đối phương.

 

"Sao thích mỗi cái này thế? Bên nhà còn nhiều mà?"

 

Bùi Vãn Ý cúi người sát vào Khương Nhan Lâm, ôm trọn vào lòng, một tay lần mò theo đường cong cơ thể rồi v**t v*, dễ như bỡn đã tóm được chỗ nhạy cảm nhất.

 

Người bị trêu đến phát cáu đã nhúc nhích, định hất tay Bùi Vãn Ý ra.

 

Cô Bùi bật luôn công tắc đồ chơi, dí sát vào eo Khương Nhan Lâm, nó rung bần bật.

 

"Vì chị mua con này cho em sao? Còn là lần đầu sử dụng nữa. Nên em thích nó nhất."

 

Khương Nhan Lâm không chịu nổi cái cảm giác ở eo, lật người lại muốn đá văng Bùi Vãn Ý ra, nhưng lại bị ấn xuống gối, có nụ hôn rơi xuống, dịu dàng chạm khẽ lên môi.

 

Bùi Vãn Ý vừa hôn vừa nhẹ nhàng m*n tr*n Khương Nhan Lâm, như mèo cọ.

 

Rất lâu sau, cô mới rời ra, cúi người nhìn chằm chằm vào mặt Khương Nhan Lâm, mắt đối mắt .

 

"Khi dùng có nghĩ đến chị không?"

 

Khương Nhan Lâm thực sự muốn tống cổ Bùi Vãn Ý ra khỏi phòng, song cô Bùi lại cười khẩy nói: "Chị thì ngày nào cũng nghĩ đến em."