Giới thiệu truyện

Đánh giá: 10.0/10 từ 3 lượt Tác phẩm: Cô ấy bắt tôi hoàn lương Tác giả: Đông Nhật Giải Phẫu ***** [Căng như dây đàn | Màn combat sinh tử | Lên giường trước, yêu sau | Thuần hóa “cún”, phê không tưởng] Quý cô thú đội lốt người x Nữ hoàng sát gái (Chó điên x Yêu nữ) Khương Nhan Lâm, trùm cuối trong việc thả thính và thuần hóa gái ngoan, vốn chỉ có người khác phải quỵ lụy dưới chân cô, mà cô thích hay không thì chỉ có trời mới biết. Thế nhưng, có một lần, cô bị bơ đẹp không thương tiếc, lại còn là tại bữa tiệc của một người si tình cô. Bùi Vãn Ý, nữ thần được vạn người mê, đi đến đâu là trung tâm vũ trụ đến đó, chỉ có kẻ khác theo đuổi cô như thiêu thân, còn cô thì lạnh nhạt như băng. Ấy vậy mà, cũng có một lần, cô bị coi như không khí, trớ trêu thay, lại là tại bữa tiệc của bạn thân. Lần đầu chạm mặt, chỉ thoáng qua nhau. Ấn tượng về đối phương? Dưới trung bình, toàn thành kiến. – Cô chê tôi lả lơi, tôi ghét cô kiêu ngạo. Bảy ngày sau, suy nghĩ ấy vẫn chẳng hề lung lay. Khương Nhan Lâm vừa mặc đồ, vừa buông lời: “Kỹ thuật của cô Bùi cũng xoàng thôi.” Bùi Vãn Ý kéo khóa quần, đáp trả: “Vậy thì cô Khương diễn đỉnh đấy.” Ngay hôm sau, hai người lại hò hẹn trong bóng đêm. Suốt những ngày tháng vừa ghét bỏ vừa quấn nhau không dứt, Khương Nhan Lâm vẫn đinh ninh, đây chỉ là một cuộc dạo chơi chóng vánh. Cho đến khi cô nhận ra, dù cô có trốn chạy đến chân trời góc bể nào, Bùi Vãn Ý ngạo mạn kia cũng sẽ săn cô ngay trong đêm, nở nụ cười nhẹ tênh, nhắc nhở: “Cô Khương, sao em dọn nhà mà cứ quên trước quên sau.” Khương Nhan Lâm: “…” – Số đỏ thật, vớ ngay phải “cờ hó” đỉnh cấp thiên hạ. Lần đầu gặp Khương Nhan Lâm, em là người bạn thân thầm thương trộm nhớ. Lần thứ hai gặp, em là người bạn thân theo đuổi. Lần thứ ba gặp, Bùi Vãn Ý tự nhủ: Bạn thân bạn mẹ gì, dẹp hết! Sau này, Bùi Vãn Ý mới vỡ lẽ, cái giá phải trả không chỉ là một đứa bạn. #Cưng có bao nhiêu chị em bạn bè đấy? #Chó điên và Yêu nữ: Cuộc chiến thả thính thượng thừa, ma mị, thấy người ta đẹp nên mê. #Kẻ ngạo mạn cúi đầu x Người lạnh lùng trao tim #Truyện người lớn, ác từ trong trứng, không khuyến khích cho trẻ dưới tuổi vị thành niên :)) (nhưng đọc thì hay :))) ________ Review từ editor: Truyện độc lạ, cuốn từng câu chữ, không hay không lấy tiền. Không có mỏ hỗn, chỉ có hỗn hơn :)) Dành cho các bạn thích cảm giác mạnh, thích trải nghiệm hàng độc lạ. Đây có lẽ là bộ truyện bạo nhất mình từng thử và cả độc giả của Tấn Giang nữa, thề đấy, các bạn đọc trên đó bảo chưa bao giờ háo hức như bây giờ. Bộ truyện xoay quanh Khương Lâm Nhan – một cô nàng thực tế đến lạ và Bùi Vãn Ý, đúng kiểu chị bóng mà phụ nữ rất yêu. Nó không chỉ là tuyến tình cảm của nhân vật mà còn là những câu chuyện đời thường, drama giữa đám bạn, xã hội, cách nhìn nhận vấn đề và cách nhìn nhận xã hội – cụ thể ở đây là qua những việc vụn vặt nữ chính trải qua. Lối hành văn thực tế, châm biến, cực hề, cực xả stress, đảm bảo cười rung nách. Chị tác giả này là mẹ đẻ của Lảng tránh ái muội và người tình Moebius. Chị viết khá chắc tay và bộ nào của bà này cũng một mớ drama, bùng binh. Nó ngon nó ngọt nó thơm nó đã Thêm nữa, không một nhân vật nào trong truyện này là hoàn hảo cả, ai cũng có cái tôi, có cá tính riêng, biết mình làm gì, dù có là người được gọi là “Nàng thơ”, “tình đầu” đi thì vẫn là con người, lòng dạ đen tối khi không được thứ mình muốn. Những nhân vật trong truyện này có thể phát điên, bùng nổ và rất chua ngoa. Truyện không dành cho các bạn có trái tim mong manh, dễ vỡ, tiêu chuẩn đạo đức cao, không dành cho những bạn mộng mơ về một mối tình hoàn hảo, một cuộc sống công bằng, bộ này không có. Thứ bộ này có là “số phận” như kiểu đúng người, sai thời điểm, duyên đến duyên đi, xuôi theo dòng đời, có những thứ cầu không được, không cam tâm nhưng bắt buộc phải buông, thứ bản thân muốn thì phải theo, phải thử.  Vì vậy, bạn đọc cân nhắc trước khi đọc. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 125

Chương 125

Trên con đường ra khỏi thành phố, Bùi Vãn Ý nằng nặc bắt Khương Nhan Lâm tự cầm lái, lấy cớ mỹ miều là để cô quen đường xá.

 

Khương Nhan Lâm thầm nghĩ, cái định vị trên xe để làm gì không biết, lại còn bắt người ta phải tự nhớ đường. Nhưng mà, thôi thì nhịn, cãi nhau ở chỗ đỗ xe thì chẳng hay ho gì, nhỡ người ta đi qua lại nghe thấy, lại tưởng hai đứa dở hơi.

 

Đằng này, cô Bùi hễ cứ ngồi ghế phụ là y như rằng lên giọng chỉ đạo: "Đến cái ngã tư kia kìa, em chuyển làn đó, đừng quên đấy, mà có quên thì xác định đi thêm hai ba cây số nữa mới quay lại được."

 

"Đường này quẹo trái thì gần hơn chút, cái định vị thừa thải gớm, toàn chỉ đường lòng vòng."

 

"Trời ơi, em lái xe như rùa, thế này thì đến nơi chắc mặt trời lặn quá."

 

Khương Nhan Lâm giả vờ điếc, đến khi không chịu nổi nữa mới chửi, mắt vẫn dán chặt vào đường: "Còn lải nhải nữa thì quay xe về."

 

Người bên cạnh im thin thít.

 

Nhà Bùi Vãn Ý nằm bên kia thành phố, từ chung cư của Khương Nhan Lâm lái xe đến mất nửa tiếng, thuộc khu nhà giàu thứ thiệt, đất đai đắt đỏ mà vẫn có một khoảng xanh mơn mở và hồ nước nhân tạo.

 

Hai bên đường trồng đầy cây phong lá, lá đã chuyển sang màu đỏ rực, nhìn như biển hoa lay động trong gió.

 

Khương Nhan Lâm ngắm nhìn đám lá phong đỏ ấy, lòng mới thoáng có chút cảm giác thu sang.

 

Bùi Vãn Ý lướt điện thoại một hồi, ngẩng đầu nhìn đường, lại nói: "Sắp tới rồi, phía trước quẹo trái lên dốc, thêm trăm mét nữa là đến cổng."

 

Khương Nhan Lâm lâu không lái xe trong thành phố, đường xá đông đúc, cộng thêm phải nhìn định vị, đầu óc căng như dây đàn. Thấy sắp đến nơi, cô thở phào.

 

Đến hai cánh cổng sắt đen song song, Bùi Vãn Ý đưa cho cô cái thẻ từ, bảo cô quẹt thẻ mở cổng. Khương Nhan Lâm nhận thẻ, mở cổng xong thì trả lại. Cô Bùi bật cười: "Trả chị thì em ra ngoài kiểu gì?"

 

Khương Nhan Lâm khựng lại, rồi nhét luôn thẻ vào ngăn chứa đồ cạnh tay lái.

 

Biệt thự trong khu mỗi căn một kiểu, cách nhau khá xa, dọc đường là đường nhựa sạch bóng và cây xanh rợp mát. Bùi Vãn Ý chỉ đường cho cô, đến khi nhìn thấy căn nhà hai tầng mái bằng màu xám không xa, mới lên tiếng: "Đến rồi."

 

Khương Nhan Lâm liếc nhìn cánh cổng sắt đen bên ngoài sân – còn có hệ thống ra vào riêng, xem ra nhà này cất giấu không ít của chìm của nổi.

 

Bùi Vãn Ý chỉ cô đỗ xe vào gara, rồi mới giả bộ mệt mỏi thở phào, tháo dây an toàn: "Xem em lái xe còn mệt hơn tự lái."

 

Khương Nhan Lâm buông tay khỏi vô lăng, muốn tát cho cô Bùi một cái, "Cho em yên tĩnh được không?" Cái tính được nước lấn tới.

 

Cô Bùi chớp mắt, vô tội đáp lại: "Chị xót em thôi, lần sau chị lái xe đưa đón em, em mệt chị đau lòng lắm."

 

Khương Nhan Lâm hừ lạnh – trước đánh phủ đầu, sau kiểm soát, bài cũ soạn lại. Cô biết rõ cô Bùi giỏi trò này và nó như bản năng, dây dưa với cô Bùi mỗi phút mỗi giây như đi trên dây.

 

Nhưng Khương Nhan Lâm hiểu, cô cũng chẳng vừa.

 

Bùi Vãn Ý không phải loại người đó thì cô mới không thèm để ý.

 

Liếc nhìn vẻ mặt tươi cười của người bên cạnh trong gương chiếu hậu, Khương Nhan Lâm nhếch mép. Thôi thì cứ để cô Bùi vui vẻ.

 

Khương Nhan Lâm tháo dây an toàn, xuống xe đi theo cô Bùi, đảo mắt qua cảnh tượng trong gara. Ánh đèn sáng choang, sạch sẽ gọn gàng, chiếc mô tô độ quen thuộc cũng đậu ở đây, vẫn là cái màu cam sáng ánh kim lần trước cô thấy. Xem ra dạo này cô Bùi bận quá, chẳng rảnh rỗi mà nghịch ngợm nó.

 

Bùi Vãn Ý thấy ánh mắt Khương Nhan Lâm dừng lại trên chiếc mô tô, không khỏi mỉm cười, một tay khoác lên vai cô, buông lời vu vơ: "Lần trước phóng con xe này vì đi đón em về nhà đấy."

 

Khương Nhan Lâm bỗng dưng nhớ lại buổi tối ấy, cả mùi hương trong xe nhà di động, lẫn hương thơm của nồi súp nấm kem hụt đều ùa về. Mấy giây sau, cô lạnh nhạt đáp: "Xem ra con xe này chỉ có tác dụng cua gái." – Cô gái bị cua thầm nghĩ.

 

Bùi Vãn Ý dời mắt, giả điếc.

 

Từ gara đi lên lầu, Bùi Vãn Ý dẫn Khương Nhan Lâm đến tủ giày thay dép. "Đôi này của em này." Cô lôi ra một đôi dép lê màu hồng, y hệt đôi dép lê tình nhân ở chung cư của Khương Nhan Lâm. Cô Bùi tiện tay hay cố tình đấy? Khương Nhan Lâm cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, mang dép xong thì hỏi: "Nhà vệ sinh đâu?"

 

Cô có tật về nhà là phải rửa tay cho sạch sẽ, Bùi Vãn Ý cũng biết cái tính kỹ tính này của cô, đặc biệt là không chịu được tay dơ, thế nên kéo tay cô đi ngang qua phòng khách, đến cửa nhà vệ sinh ở tầng trệt.

 

Đi ngang qua cửa sổ kính từ trần đến sàn, Khương Nhan Lâm vô tình nhìn thấy cái sân sau nho nhỏ, tường xám bao quanh không cao lắm, xung quanh trồng đầy cây xanh che chắn không gian, trong sân bày mấy chiếc ghế mây và dù che nắng, giữa sân là hồ bơi nhỏ nhắn, nước trong vắt, dưới ánh nắng lấp lánh màu xanh lục nhạt. Một ký ức tồi tệ nào đó chợt ùa về, Khương Nhan Lâm vội vàng dời mắt.

 

Nhà Bùi Vãn Ý ít đồ đạc, tông màu chủ đạo là màu gỗ, nội thất chủ yếu dùng đồ gỗ nguyên tấm, ngay cả đồ trang trí cũng là màu gỗ, đèn đóm bật lên nhìn khá ấm cúng. Nhưng thực tế, căn nhà này chẳng mấy dấu vết của người ở, đồ dùng ít ỏi, chỉ gọn gàng ngăn nắp, nhìn qua thì thấy quá sạch sẽ, thiếu vắng hơi thở cuộc sống. Nói là nhà, chi bằng nói là một cái homestay cao cấp, còn là cái kiểu trang trí cực kỳ xinh xắn, cực hợp để chụp ảnh.

 

Bệnh nghề nghiệp của Khương Nhan Lâm chợt bộc phát, cô vô thức suy nghĩ nếu căn nhà này làm homestay trên mạng thì giá cả sẽ ra sao. Cô nhẩm tính sơ qua, thấy nếu ở khu du lịch phong cảnh đẹp, ít nhất cũng phải bốn ngàn tệ một đêm.

 

Vừa nghĩ vậy, cô vừa rửa tay xong, đưa tay hơ hơ dưới máy sấy, không hề hay biết người trước cửa đang tựa vào đó, lặng lẽ nhìn cô. Khương Nhan Lâm sấy khô tay, ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt đó, không khỏi mím môi, "Sao, phải canh đi vệ sinh à?"

 

Bùi Vãn Ý gật đầu, "Em mau lên, chị đợi."

 

Khương Nhan Lâm sắp tức đến bật cười, đi đến đẩy người ra, "Đừng chắn đường."

 

Nhưng lại bị cô Bùi tiện tay kéo vào lòng ôm lấy, không thể giãy ra được.

 

Khương Nhan Lâm bất lực thở dài, "Lại sao nữa đây, chị của em ơi?"

 

Chiều chị như chiều vong rồi, chị muốn gì nữa đấy?

 

Bùi Vãn Ý chỉ ôm Khương Nhan Lâm, không làm gì khác, một lúc sau mới khẽ nói: "Cảm giác thật kỳ lạ, em lại ở trong nhà chị."

 

Đối với Bùi Vãn Ý, mỗi góc mỗi ngách đều bày theo thẩm mỹ của cô, không có gì không vừa ý, ở rất thoải mái dễ chịu.

 

So với đó, căn hộ của Khương Nhan Lâm quá nhỏ, phòng tắm còn phải dùng chung, bếp càng chẳng ra cái bếp, đứng ở bàn ăn làm gì thì người nằm trên giường nhìn thấy hết cả, vừa thiếu không gian, vừa thiếu riêng tư, đến một món đồ nội thất lớn cũng không đặt vừa.

 

Nhưng Bùi Vãn Ý dày mặt ăn vạ như thế, càng ở lâu, càng không nhớ ra được sự khác biệt quá rõ ràng này.

 

Ngược lại, dần quên mất mình còn một căn nhà to đẹp rộng rãi, mỗi tháng không ở cũng phải tốn một khoản tiền lớn để nuôi.

 

Chỉ là bấy lâu nay, cô chưa bao giờ coi nó là "nhà" của mình.

 

Nếu phải nói, Bùi Vãn Ý có rất nhiều "nhà".

 

Cái "trang viên" lòe loẹt tốn kém của Bùi Trung Thư có thể xem là nhà của người nhà họ Bùi, căn nhà ở Boston mà chỗ sống từ hồi tiểu học đến trung học, là nhà của bốn chị em và Đường Bích Vân.

 

Còn có xưởng làm việc cô thuê sau này, căn hộ mua sau khi mở công ty và mấy bất động sản đầu tư chớp nhoáng, ở Seattle, ở New York, thậm chí ở Ottawa và Vancouver hay mấy nước Bắc Âu nhỏ bé nhưng phong cảnh đẹp, nơi nào cũng có nhà thuộc về cô.

 

Bùi Vãn Ý từ lâu đã không quá để ý chuyện chỗ ở, đi công tác thì ở khách sạn nhà nghỉ điều kiện kém, lúc làm thêm kiếm tiền thì ở phòng trọ chật hẹp người ta cho thuê – và phải dắt chó cho chủ nhà hai lần một ngày.

 

Những năm sau này, hoặc là sống lơ mơ, hoặc là bôn ba ngược xuôi, chuyển nhà đã thành chuyện cơm bữa. Tối nay ngủ ở đâu, ngày mai đặt chân ở múi giờ nào, hàng xóm xung quanh nói thứ tiếng gì, ai chuyển đến, ai chuyển đi, Bùi Vãn Ý không để tâm.

 

Đến nỗi, vào cái thời khắc này, Bùi Vãn Ý đứng trong căn nhà xinh đẹp, lần đầu tiên cảm nhận được cảm xúc xa lạ khó tả, cũng không biết gọi tên nó là gì.

 

Chỉ khiến cô muốn ôm lấy người trước mặt.

 

Quần áo vứt bừa bộn khắp nơi, từ tầng trệt, đến cầu thang gỗ, rồi đến hành lang tầng hai, cuối cùng xô cửa phòng ngủ chính, bước chân quấn quýt không rõ ta người, chỉ đến khi nhiệt độ cơ thể chìm vào thứ mềm mại khổng lồ, mới tiết lộ một chút hơi thở bức thiết.

 

Bùi Vãn Ý dùng nhiệt độ và mùi hương của Khương Nhan Lâm lấp đầy cả cái chăn, muốn cứ thế giấu em đi, nhưng lại không kìm được mà cởi bỏ lớp vỏ ngoài của em, khiến em vì mình mà hiện ra màu sắc tươi đẹp nhất.

 

Khương Nhan Lâm giơ tay lên, mặc cho Bùi Vãn Ý kéo xuống lớp ren đen, rồi lỏng lẻo treo trên cánh tay, hai b** ng*c căng tròn bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.

 

Đôi chân dài bị nắm chặt, trước khi lớp vải mỏng manh bị vén lên, Khương Nhan Lâm giữ tay Bùi Vãn Ý lại, nhịn giọng, hít sâu một hơi, "Cái chăn lông chị mua đâu?"

 

Tính toán lâu vậy, Khương Nhan Lâm không tin bên này không chuẩn bị "đồ dự phòng".

 

Bùi Vãn Ý lại chỉ hôn lên sườn chân Khương Nhan Lâm, từng chút một rơi xuống cái làn da mịn màng, khẽ nói: "Không muốn dùng."

 

Khương Nhan Lâm ngửa đầu, nhìn trần nhà xa lạ, hơi bất an rụt người lại, nhưng lại bị kéo chân xuống, hai đùi bị ép gập lên trước mặt.

 

Cô khó chịu th* d*c, hỏi: "… Chị mua rồi sao không dùng?" Thích giặt ga giường đến vậy sao, mê làm osin à?

 

Tấm chăn mềm mại dưới thân đỡ hai người, Bùi Vãn Ý ấn Khương Nhan Lâm xuống hôn, tỉ mỉ thưởng thức hương vị kia, đầu lưỡi thăm dò cũng hiếm khi dịu dàng, từng chút một v**t v*, khiến đối phương từ từ thả lỏng cơ thể.

 

Đến khi dòng nhiệt ngọt ngào bị mang ra, Bùi Vãn Ý c**n l** đ** l***, khẽ cười, trả lời: "Muốn xem em làm ướt giường chị, tốt nhất là chỗ nào cũng là nước của em."