Giới thiệu truyện

Đánh giá: 10.0/10 từ 3 lượt Tác phẩm: Cô ấy bắt tôi hoàn lương Tác giả: Đông Nhật Giải Phẫu ***** [Căng như dây đàn | Màn combat sinh tử | Lên giường trước, yêu sau | Thuần hóa “cún”, phê không tưởng] Quý cô thú đội lốt người x Nữ hoàng sát gái (Chó điên x Yêu nữ) Khương Nhan Lâm, trùm cuối trong việc thả thính và thuần hóa gái ngoan, vốn chỉ có người khác phải quỵ lụy dưới chân cô, mà cô thích hay không thì chỉ có trời mới biết. Thế nhưng, có một lần, cô bị bơ đẹp không thương tiếc, lại còn là tại bữa tiệc của một người si tình cô. Bùi Vãn Ý, nữ thần được vạn người mê, đi đến đâu là trung tâm vũ trụ đến đó, chỉ có kẻ khác theo đuổi cô như thiêu thân, còn cô thì lạnh nhạt như băng. Ấy vậy mà, cũng có một lần, cô bị coi như không khí, trớ trêu thay, lại là tại bữa tiệc của bạn thân. Lần đầu chạm mặt, chỉ thoáng qua nhau. Ấn tượng về đối phương? Dưới trung bình, toàn thành kiến. – Cô chê tôi lả lơi, tôi ghét cô kiêu ngạo. Bảy ngày sau, suy nghĩ ấy vẫn chẳng hề lung lay. Khương Nhan Lâm vừa mặc đồ, vừa buông lời: “Kỹ thuật của cô Bùi cũng xoàng thôi.” Bùi Vãn Ý kéo khóa quần, đáp trả: “Vậy thì cô Khương diễn đỉnh đấy.” Ngay hôm sau, hai người lại hò hẹn trong bóng đêm. Suốt những ngày tháng vừa ghét bỏ vừa quấn nhau không dứt, Khương Nhan Lâm vẫn đinh ninh, đây chỉ là một cuộc dạo chơi chóng vánh. Cho đến khi cô nhận ra, dù cô có trốn chạy đến chân trời góc bể nào, Bùi Vãn Ý ngạo mạn kia cũng sẽ săn cô ngay trong đêm, nở nụ cười nhẹ tênh, nhắc nhở: “Cô Khương, sao em dọn nhà mà cứ quên trước quên sau.” Khương Nhan Lâm: “…” – Số đỏ thật, vớ ngay phải “cờ hó” đỉnh cấp thiên hạ. Lần đầu gặp Khương Nhan Lâm, em là người bạn thân thầm thương trộm nhớ. Lần thứ hai gặp, em là người bạn thân theo đuổi. Lần thứ ba gặp, Bùi Vãn Ý tự nhủ: Bạn thân bạn mẹ gì, dẹp hết! Sau này, Bùi Vãn Ý mới vỡ lẽ, cái giá phải trả không chỉ là một đứa bạn. #Cưng có bao nhiêu chị em bạn bè đấy? #Chó điên và Yêu nữ: Cuộc chiến thả thính thượng thừa, ma mị, thấy người ta đẹp nên mê. #Kẻ ngạo mạn cúi đầu x Người lạnh lùng trao tim #Truyện người lớn, ác từ trong trứng, không khuyến khích cho trẻ dưới tuổi vị thành niên :)) (nhưng đọc thì hay :))) ________ Review từ editor: Truyện độc lạ, cuốn từng câu chữ, không hay không lấy tiền. Không có mỏ hỗn, chỉ có hỗn hơn :)) Dành cho các bạn thích cảm giác mạnh, thích trải nghiệm hàng độc lạ. Đây có lẽ là bộ truyện bạo nhất mình từng thử và cả độc giả của Tấn Giang nữa, thề đấy, các bạn đọc trên đó bảo chưa bao giờ háo hức như bây giờ. Bộ truyện xoay quanh Khương Lâm Nhan – một cô nàng thực tế đến lạ và Bùi Vãn Ý, đúng kiểu chị bóng mà phụ nữ rất yêu. Nó không chỉ là tuyến tình cảm của nhân vật mà còn là những câu chuyện đời thường, drama giữa đám bạn, xã hội, cách nhìn nhận vấn đề và cách nhìn nhận xã hội – cụ thể ở đây là qua những việc vụn vặt nữ chính trải qua. Lối hành văn thực tế, châm biến, cực hề, cực xả stress, đảm bảo cười rung nách. Chị tác giả này là mẹ đẻ của Lảng tránh ái muội và người tình Moebius. Chị viết khá chắc tay và bộ nào của bà này cũng một mớ drama, bùng binh. Nó ngon nó ngọt nó thơm nó đã Thêm nữa, không một nhân vật nào trong truyện này là hoàn hảo cả, ai cũng có cái tôi, có cá tính riêng, biết mình làm gì, dù có là người được gọi là “Nàng thơ”, “tình đầu” đi thì vẫn là con người, lòng dạ đen tối khi không được thứ mình muốn. Những nhân vật trong truyện này có thể phát điên, bùng nổ và rất chua ngoa. Truyện không dành cho các bạn có trái tim mong manh, dễ vỡ, tiêu chuẩn đạo đức cao, không dành cho những bạn mộng mơ về một mối tình hoàn hảo, một cuộc sống công bằng, bộ này không có. Thứ bộ này có là “số phận” như kiểu đúng người, sai thời điểm, duyên đến duyên đi, xuôi theo dòng đời, có những thứ cầu không được, không cam tâm nhưng bắt buộc phải buông, thứ bản thân muốn thì phải theo, phải thử.  Vì vậy, bạn đọc cân nhắc trước khi đọc. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 194

Chương 194

Chương 194

 

Khương Nhan Lâm ngủ cứ chập chờn, nửa tỉnh nửa mê, chẳng yên ổn.

 

Cô chỉ định chợp mắt một tí để lấy lại sức. Ai ngờ, sau khi ngủ dậy cô thấy còn mệt hơn. Cô cứ cảm giác mình vừa mơ nhiều giấc mơ linh tinh. Nhưng cô nghĩ mãi cũng chẳng nhớ ra mình mơ gì.

 

Cô dựa vào cánh tay đang ôm mình để hoàn hồn một lát. Sau đó, cô định mò lấy điện thoại xem giờ. Nhưng khi nhìn rõ mấy con số trên màn hình, cô ngẩn người ra mấy giây. Cô không dám tin vào mắt mình.

 

Đến khi dụi mắt mấy lần, cô xác nhận là mình không nhìn nhầm. Khương Nhan Lâm nhắm mắt hít sâu một hơi. Rồi cô trở mình định lay người đang ngủ say như chết kia dậy.

 

"Trời ơi, mấy giờ rồi mà còn ngủ như heo!"

 

Nhưng khi vừa quay đầu lại, cô thấy người đang nằm nghiêng trên gối. Người ấy ngủ đến tóc tai bù xù. Hơi thở của người ấy lên xuống đều đều. Trên khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ kia còn hằn quầng thâm mắt không mấy rõ. Việc này khiến vẻ mặt đang ngủ say trông mệt mỏi hơn.

 

Khương Nhan Lâm khựng lại. Cô mím môi nhìn người kia hồi lâu. Cuối cùng, cô lại nằm xuống gối tay người ấy. Cô khẽ rúc sâu hơn vào lòng người ấy.

 

Thôi kệ. Dù sao thì cũng muộn quá rồi.

 

Khương Nhan Lâm ngước mắt nhìn người đang ngủ say chẳng biết gì trước mặt. Cô bất giác nhận ra, số lần cô tỉnh dậy rồi nhìn thấy khuôn mặt ngủ này đã ngày càng nhiều hơn. Chuyện này xảy ra trong những ngày tháng mà cô chẳng hề để ý.

 

Thời gian đầu, mối quan hệ của hai người như chỉ bắt đầu sau khi trời tối.

 

Họ gặp nhau lúc nhá nhem. Đêm đến, họ hôn nhau, ôm nhau. Họ quấn lấy nhau trong d*c v*ng và kh*** c*m. Họ cùng nhau trải qua những đêm dài chỉ có t*nh d*c và tiêu khiển.

 

Chuyện này kéo dài từ mùa hè oi ả cho đến mùa đông giá lạnh.

 

Thời gian đó, Khương Nhan Lâm thực sự đã quen với việc sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh cô chẳng còn chút hơi ấm hay dấu vết tồn tại nào. Mặc dù trước khi ngủ, họ từng ôm nhau.

 

Mà kiểu h**n ** chóng tàn khi trời vừa sáng như vậy sớm khiến Khương Nhan Lâm chuẩn bị tinh thần.

 

Có lẽ một ngày nào đó thức dậy, người rời đi chẳng bao giờ quay trở lại nữa.

 

Tuy nhiên, ngày cứ thế trôi qua, cuộc sống của Khương Nhan Lâm càng thêm chật chội.

 

Có người đêm không ngủ, bận như kiến tha mồi, ban ngày lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, như thể có những thứ tự dưng xuất hiện, chiếm hết không gian sống vốn chẳng còn nhiều của cô.

 

Khương Nhan Lâm từ cảm thấy bị làm phiền lúc ban đầu, dần dần thành quen. Cuối cùng, cô muốn xem thử người kia có thể làm đến mức nào.

 

Mà thế giới của người lớn thường dựa trên sự ngầm hiểu.

 

Khương Nhan Lâm sống như một tấm gương. Người khác đối xử với cô thế nào, cô sẽ phản chiếu lại hình dáng của họ như thế.

 

Khi cô hiểu rõ Bùi Vãn Ý chẳng qua coi cô như một món ăn nhanh lạ miệng, nghĩ đến việc xé rách từng lớp quần áo cô đang mặc, để cô trên giường và tùy ý bày biện theo cái cách mình muốn, mua vui cho bản thân.

 

Thì Khương Nhan Lâm cũng chẳng khác, cô mang theo tâm tư ấy mà nhìn Bùi Vãn Ý.

 

Chị cao quý trước mặt người đời bao nhiêu, sao trên giường em lại phóng túng đến thế?

 

Mang theo ánh nhìn tập trung vào d*c v*ng, mối quan hệ chỉ giới hạn ở thể xác này đã định sẵn từ đầu là đầy kiêu ngạo và định kiến.

 

Sự kiêu ngạo của Bùi Vãn Ý nằm ở chỗ chị luôn cho rằng lòng người và d*c v*ng là khu vui chơi mà mình đã mua vé thông hành. Quá khứ của chị là như vậy, nên chị nghĩ Khương Nhan Lâm cũng thành món đồ chơi trong tay mình.

 

Song khi chị nhận ra, theo một nghĩa nào đó, Khương Nhan Lâm có cùng xuất phát điểm và sự kiêu ngạo với mình, mọi thứ âm thầm thay đổi về chất ngay.

 

Chị bắt đầu nhìn nhận nghiêm túc trò chơi tiêu khiển. Chị đầu tư nhiều thời gian và sức lực hơn, chị nghiện Khương Nhan Lâm – theo một cách thấm vào xương tủy.

 

Dù chị đầy định kiến với Khương Nhan Lâm, cho rằng cô là một đứa lẳng lơ, xong việc là trở mặt vô tình.

 

Tuy vậy chị vẫn từng bước, từng bước một, tự chị bước vào màn kịch, từ một người ngoài cuộc lạnh lùng quan sát, trở thành một người lún sâu vào vai diễn.

 

Khương Nhan Lâm không biết Bùi Vãn Ý có hối hận về con đường mình đã chọn hay không.

 

Giống như bản thân cũng không biết, cái sự nghiện ngập làm mờ lý trí này sẽ kéo dài bao lâu.

 

Và màn kịch hạ xuống, sẽ được nối tiếp ở một bước ngoặt nào.

 

Mà Khương Nhan Lâm cực kỳ ranh ma, luồn lách qua mọi kẽ hở của quy tắc để kéo dài thời gian của bộ kịch này.

 

Giống như mọi câu chuyện tình yêu kết thúc khi nhân vật chính có được tình yêu viên mãn.

 

Câu chuyện Lọ Lem kết thúc bằng đám cưới hạnh phúc của mình và hoàng tử.

 

Nhưng không ai biết, trong những ngày tháng dài đằng đẵng sau đám cưới, câu chuyện của Lọ Lem về đâu?

 

Lọ Lem sử dụng bề ngoài xinh đẹp để thu hút hoàng tử. Tuy nhiên Lọ Lem không thể dùng vẻ đẹp ấy biến thành sợi dây vĩnh cửu, trói buộc một người tự do nắm quyền lực trong tay.

 

Nếu phải dựa vào cái gọi là "tình yêu" – giời ạ, đó là thứ thoáng qua như một cái chớp mắt.

 

Bùi Vãn Ý thích Khương Nhan Lâm đến nhường nào?

 

Có khi Khương Nhan Lâm còn hiểu rõ hơn chính Bùi Vãn Ý tưởng.

 

Thử đặt mình vào vị trí của Bùi Vãn Ý mà xem, Khương Nhan Lâm tự hỏi lòng, ngay cả chính cô còn không thể chịu nổi sự khắc nghiệt và lạnh lùng mà cô đối đãi với Bùi Vãn Ý.

 

Nếu đổi lại là một người khác đối xử với Khương Nhan Lâm theo cách tương tự, cô đã sớm rút lui, chả thèm ngoảnh đầu lại.

 

Có lẽ ban đầu, cô bị thu hút bởi chiến thuật và sự kiên nhẫn của Bùi Vãn Ý. Dù sao thì thành bại xem kết quả, chứ không phải quá trình, nếu không thì chẳng có câu chuyện "nằm gai nếm mật".

 

Nhưng thời gian trôi qua, Khương Nhan Lâm dù có lạnh lùng đến đâu, thực sự không thể làm ngơ trước từng hành động, từng cử chỉ của Bùi Vãn Ý.

 

Cách một người đối xử với mình có giả tạo hay không, thật ra chẳng quan trọng đến thế.

 

Bởi vì con người ta lúc nào cũng đeo mặt nạ cả. Nhìn mặt bắt hình dong là một sự tiến hóa tất yếu, nếu không thì không thể tồn tại được trên đời này.

 

Người ta kiềm chế tính khí để sống hòa thuận. Người ta kiềm chế cảm xúc để thăng tiến trong công việc. Và người ta cũng kiềm chế vì cái "tôi".

 

Nếu tất cả những thứ đó đều có thể thông cảm được, vậy thì tại sao người ta lại cứ phải dùng thước đo để xét đoán xem sự kiềm chế khuyết điểm và tật xấu của một người trong mối quan hệ, xem tình cảm có thật lòng hay không?

 

Sự tốt đẹp của người kia có giả tạo hay không, Khương Nhan Lâm không chắc. Nhưng cô chắc chắn một điều, Bùi Vãn Ý có thể vì cô mà diễn.

 

Nếu đã diễn đến mức có đầu có cuối, thì thật hay giả, cần gì phải chứng minh nữa.

 

Nhìn người đang ngủ say không chút đề phòng trước mắt, Khương Nhan Lâm khẽ cong môi cười.

 

Sự tốt đẹp và xấu xa của Bùi Vãn Ý, Khương Nhan Lâm chưa bao giờ chia sẻ với bất kỳ ai.

 

Bởi vì đa số mọi người không thể hiểu được chị tốt thế nào, càng không thể chấp nhận được sự xấu xa của chị.

 

Chị tệ đấy, chị đầy rẫy những vết nhơ.

 

Giống như chị từng làm tổn thương bạn bè, làm tổn thương người yêu cũ, nhưng đến tận bây giờ chị vẫn không đồng cảm với nỗi đau mà người bị tổn thương phải chịu đựng.

 

Một người như vậy, đi đến đâu cũng đáng bị người đời phỉ nhổ.

 

Nhưng trớ trêu thay, chính con người đầy tội lỗi là Bùi Vãn Ý ấy, chưa bao giờ chĩa mũi dao vào Khương Nhan Lâm.

 

Mặc dù ban đầu, Bùi Vãn Ý không có khả năng đó.

 

Song vết tích không bằng lòng người. Khương Nhan Lâm hiểu rõ, ai cũng có quyền phỉ nhổ một Bùi Vãn Ý như thế, riêng cô là không thể.

 

Vì cô vốn dĩ là một người tỉnh táo thấy con chó hoang hung dữ khó thuần trong đám đông, rồi mới hứng thú chọn cầm sợi dây xích, chậm rãi tiến lại gần – một người đã có sự chuẩn bị từ trước.

 

Cô cho con chó hoang ăn, nhưng cô muốn nó không bao giờ dám khinh thường miếng thịt đã ăn vào miệng.

 

Cô chải lông cho con chó, cô muốn nó không bao giờ chịu nổi bộ lông rối bời nhếch nhác.

 

Cô cho con chó hoang những nụ hôn và cái ôm, để khi nó ngoan ngoãn cúi đầu, một tiếng "cạch" vang lên, sợi dây xích đã được móc vào cổ nó.

 

Rồi để nó tự giác, chủ động ngậm đầu dây xích còn lại, ngoan ngoãn đi theo sau cô.

 

Dù có đi trên đường, người ta nhìn và không nhịn được khuyên: "Con chó này của em không tốt đâu, nó cắn chết người đấy."

 

Khương Nhan Lâm chỉ mỉm cười đáp lại: "Vâng, anh/chị nói đúng, đừng lại gần ạ, sẽ cắn chết người đấy."

 

Vậy nên xin đừng lại gần chị ấy nữa.

 

Vì sự an toàn của tất cả mọi người, được không?

 

"Chết mất thôi."

 

Người ngủ dậy ngơ ngác nhìn giờ, cô bật dậy khỏi giường.

 

"Khương Nhan Lâm, Khương Nhan Lâm! Ủa em đâu rồi?"

 

Bùi Vãn Ý vội nhặt quần áo bên cạnh mặc vào, định chạy tìm người, thì cửa phòng tắm mở ra. Người đang đánh răng liếc nhìn Bùi Vãn Ý một cái, cười khẩy: "Giữa đêm hôm khuya khoắt thế này mà muốn ra ngoài dạo à?"

 

Bùi Vãn Ý thấy ai kia thản nhiên, thế là dỗi: "Em dậy lâu rồi mà không gọi chị. Nhà hàng mình đặt…"

 

"Đóng cửa từ lâu rồi."

 

Khương Nhan Lâm bình tĩnh cắt ngang, cầm bàn chải đánh răng.

 

Bùi Vãn Ý mặc được nửa cái quần, nghe đến đây buông tay ra, xoa xoa mái tóc rối bù, xoay người đi đi lại lại mấy vòng tại chỗ, rồi mới hỏi: "Vậy giờ làm thế nào? Hay đổi nhà hàng khác?"

 

Người trong phòng tắm đánh răng xong, nhổ bọt ra, cô rửa bàn chải, không ngẩng đầu lên hỏi lại: "Cô hai của em, cô có biết bây giờ mấy giờ rồi không? Ngoài quán rượu ra thì còn nhà hàng nào mở cửa nữa?"

 

Bùi Vãn Ý xoa xoa đầu, thở dài một hơi: "Gần một giờ rồi. Sao ngủ trưa mà ngủ lâu thế cơ chứ?"

 

Bùi Vãn Ý không cam tâm, thử dò hỏi: "Vậy em muốn đi quán rượu không?"

 

Khương Nhan Lâm rửa mặt xong, quay đầu nhìn Bùi Vãn Ý, cười hỏi: "Hôm nay đâu phải sinh nhật em nhỉ? Hỏi em chi vậy?"

 

Bùi Vãn Ý khựng lại, định mở mồm song cô phản ứng lại.

 

Hôm nay.

 

Giấc ngủ trưa đã đưa cô đến tuổi hai mươi bảy.

 

Buồn cười nhỉ? Vì mấy năm trước không tổ chức sinh nhật nên ngủ một giấc đến tuổi mới thì thường thôi và cô không để ý chuyện này.

 

Cô chỉ bực vì khổ lắm mới đến được giờ, dọc đường gặp bao nhiêu chuyện rắc rối, thế mà cuối cùng lại không ăn được bữa này.

 

Sao thế, Kyoto với cái quán đó có không ưa gì cô à?

 

Không được, không thể như vậy. Năm mới sao có thể bắt đầu bằng vận xui? Như thế thì cả năm xui mất?

 

Bùi Vãn Ý miễn cưỡng lấy lại tinh thần, mặc quần xong, vừa cài nút vừa đi đến cửa phòng tắm, lại hỏi: "Muốn đi ăn gì không? Tối nay chị chưa ăn gì, chị đói rồi."

 

Khương Nhan Lâm vỗ nước hoa hồng lên mặt, nghe vậy cô nói: "Quán rượu cũng sắp đóng cửa rồi. Thường thì một giờ rưỡi là hết đồ ăn tối. Muốn ăn thì đi ăn ở cửa hàng tiện lợi thôi."

 

Bùi Vãn Ý bật cười: "Sinh nhật mà ăn ở cửa hàng tiện lợi, có phải là thảm quá không hả?"

 

Dù cô không để ý đến sinh nhật thì đâu thể không thể thảm hại như vậy chứ.

 

Mất mặt quá má ơi.

 

Khương Nhan Lâm thở dài, xoay người bước ra khỏi phòng tắm. Nhưng mới ra đến cửa, cô bị một cánh tay quen thuộc ôm trọn vào lòng. Cái đầu xù xì dụi thẳng vào hõm vai cô, âm thầm thể hiện sự bất mãn.

 

Cô đưa tay xoa xoa đầu Bùi Vãn Ý, ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, rồi tùy tiện nói: "May là em gọi đồ ăn rồi. Không thì tối nay phải lết ra cửa hàng tiện lợi với chị mất."

 

Bùi Vãn Ý lúc ngẩng đầu lên, dụi dụi vào eo Khương Nhan Lâm hỏi: "Em đặt gì thế? Lúc nào vậy? Sao chị không biết?"

 

Khương Nhan Lâm không thèm nói đấy, vùng vẫy thoát ra rồi đi thẳng đến tủ lạnh trong phòng.

 

Bùi Vãn Ý lẽo đẽo theo sau, vừa đi vừa mặc quần áo vào. Trời tối muộn nên hơi lạnh, dù nhiệt độ cơ thể cô vốn cao, không mấy khi sợ lạnh. Tuy vậy, cú sốc từ lúc tỉnh dậy khiến cô đuối, thật sợ tạo cơ hội cho virus xâm nhập.

 

Khương Nhan Lâm đi sang tủ lạnh, kéo ngăn mát ra, lấy đồ bên trong ra.

 

Bùi Vãn Ý mới tìm thấy áo choàng tắm màu xanh đậm, quấn kín người lại thì đèn trong phòng tắt ngóm.

 

Cô ngước mắt nhìn. Trong bóng tối có người ngồi xuống chiếc chiếu tatami, đặt cái hộp gì đó vào giữa chiếc bàn gỗ thấp.

 

Bùi Vãn Ý không hiểu gì cả, bước tới ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Làm trò gì bí ẩn thế?"

 

Rồi có tiếng "tạch" vang lên, tia lửa lóe sáng, thắp sáng cả một vùng không gian mờ.

 

Người ngồi đối diện cúi mắt, khuôn mặt được ánh lửa hắt lên. Người ấy cầm một cây nến màu vàng óng trên tay, nhẹ nhàng cắm lên chiếc bánh kem màu hồng.

 

Bùi Vãn Ý nhìn người ấy hồi lâu. Đến khi người ấy ngước mắt nhìn mình, cô mới nghe thấy giọng nói của người vang lên bên tai:

 

"Ngẩn ra làm gì? Mau ước đi."

 

Đồng hồ trên tường lặng lẽ tích tắc, kim phút và kim giây đồng loạt dừng lại tại con số mười hai phía trên.

 

Thời gian ở Kyoto điểm đúng một giờ.

 

Mà ở nơi Bùi Vãn Ý sinh ra, bắt đầu từ giây phút này, mới là sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của cô.

 

"Mừng sinh nhật chị."

 

Trong ánh lửa, có người khẽ mỉm cười.