Giới thiệu truyện

Đánh giá: 10.0/10 từ 3 lượt Tác phẩm: Cô ấy bắt tôi hoàn lương Tác giả: Đông Nhật Giải Phẫu ***** [Căng như dây đàn | Màn combat sinh tử | Lên giường trước, yêu sau | Thuần hóa “cún”, phê không tưởng] Quý cô thú đội lốt người x Nữ hoàng sát gái (Chó điên x Yêu nữ) Khương Nhan Lâm, trùm cuối trong việc thả thính và thuần hóa gái ngoan, vốn chỉ có người khác phải quỵ lụy dưới chân cô, mà cô thích hay không thì chỉ có trời mới biết. Thế nhưng, có một lần, cô bị bơ đẹp không thương tiếc, lại còn là tại bữa tiệc của một người si tình cô. Bùi Vãn Ý, nữ thần được vạn người mê, đi đến đâu là trung tâm vũ trụ đến đó, chỉ có kẻ khác theo đuổi cô như thiêu thân, còn cô thì lạnh nhạt như băng. Ấy vậy mà, cũng có một lần, cô bị coi như không khí, trớ trêu thay, lại là tại bữa tiệc của bạn thân. Lần đầu chạm mặt, chỉ thoáng qua nhau. Ấn tượng về đối phương? Dưới trung bình, toàn thành kiến. – Cô chê tôi lả lơi, tôi ghét cô kiêu ngạo. Bảy ngày sau, suy nghĩ ấy vẫn chẳng hề lung lay. Khương Nhan Lâm vừa mặc đồ, vừa buông lời: “Kỹ thuật của cô Bùi cũng xoàng thôi.” Bùi Vãn Ý kéo khóa quần, đáp trả: “Vậy thì cô Khương diễn đỉnh đấy.” Ngay hôm sau, hai người lại hò hẹn trong bóng đêm. Suốt những ngày tháng vừa ghét bỏ vừa quấn nhau không dứt, Khương Nhan Lâm vẫn đinh ninh, đây chỉ là một cuộc dạo chơi chóng vánh. Cho đến khi cô nhận ra, dù cô có trốn chạy đến chân trời góc bể nào, Bùi Vãn Ý ngạo mạn kia cũng sẽ săn cô ngay trong đêm, nở nụ cười nhẹ tênh, nhắc nhở: “Cô Khương, sao em dọn nhà mà cứ quên trước quên sau.” Khương Nhan Lâm: “…” – Số đỏ thật, vớ ngay phải “cờ hó” đỉnh cấp thiên hạ. Lần đầu gặp Khương Nhan Lâm, em là người bạn thân thầm thương trộm nhớ. Lần thứ hai gặp, em là người bạn thân theo đuổi. Lần thứ ba gặp, Bùi Vãn Ý tự nhủ: Bạn thân bạn mẹ gì, dẹp hết! Sau này, Bùi Vãn Ý mới vỡ lẽ, cái giá phải trả không chỉ là một đứa bạn. #Cưng có bao nhiêu chị em bạn bè đấy? #Chó điên và Yêu nữ: Cuộc chiến thả thính thượng thừa, ma mị, thấy người ta đẹp nên mê. #Kẻ ngạo mạn cúi đầu x Người lạnh lùng trao tim #Truyện người lớn, ác từ trong trứng, không khuyến khích cho trẻ dưới tuổi vị thành niên :)) (nhưng đọc thì hay :))) ________ Review từ editor: Truyện độc lạ, cuốn từng câu chữ, không hay không lấy tiền. Không có mỏ hỗn, chỉ có hỗn hơn :)) Dành cho các bạn thích cảm giác mạnh, thích trải nghiệm hàng độc lạ. Đây có lẽ là bộ truyện bạo nhất mình từng thử và cả độc giả của Tấn Giang nữa, thề đấy, các bạn đọc trên đó bảo chưa bao giờ háo hức như bây giờ. Bộ truyện xoay quanh Khương Lâm Nhan – một cô nàng thực tế đến lạ và Bùi Vãn Ý, đúng kiểu chị bóng mà phụ nữ rất yêu. Nó không chỉ là tuyến tình cảm của nhân vật mà còn là những câu chuyện đời thường, drama giữa đám bạn, xã hội, cách nhìn nhận vấn đề và cách nhìn nhận xã hội – cụ thể ở đây là qua những việc vụn vặt nữ chính trải qua. Lối hành văn thực tế, châm biến, cực hề, cực xả stress, đảm bảo cười rung nách. Chị tác giả này là mẹ đẻ của Lảng tránh ái muội và người tình Moebius. Chị viết khá chắc tay và bộ nào của bà này cũng một mớ drama, bùng binh. Nó ngon nó ngọt nó thơm nó đã Thêm nữa, không một nhân vật nào trong truyện này là hoàn hảo cả, ai cũng có cái tôi, có cá tính riêng, biết mình làm gì, dù có là người được gọi là “Nàng thơ”, “tình đầu” đi thì vẫn là con người, lòng dạ đen tối khi không được thứ mình muốn. Những nhân vật trong truyện này có thể phát điên, bùng nổ và rất chua ngoa. Truyện không dành cho các bạn có trái tim mong manh, dễ vỡ, tiêu chuẩn đạo đức cao, không dành cho những bạn mộng mơ về một mối tình hoàn hảo, một cuộc sống công bằng, bộ này không có. Thứ bộ này có là “số phận” như kiểu đúng người, sai thời điểm, duyên đến duyên đi, xuôi theo dòng đời, có những thứ cầu không được, không cam tâm nhưng bắt buộc phải buông, thứ bản thân muốn thì phải theo, phải thử.  Vì vậy, bạn đọc cân nhắc trước khi đọc. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 132

Chương 132

"… Nó tên Miêu Miêu, nhặt được trên đường chị đi học về thời tiểu học."

 

Bùi Vãn Ý gửi vài tấm ảnh từ album, vẻ mặt khá bình thản, không có gì khác lạ.

 

Khương Nhan Lâm ngồi bên giường xem mấy tấm ảnh kia. Nó là một con mèo mướp rất thường thấy, lông màu cam đẹp đẽ, không tì vết, lười biếng nằm trên người Bùi Vãn Ý rồi ngủ say sưa.

 

Khương Nhan Lâm thấy con mèo trong tấm ảnh cuối đã rất già. Lần trước Bùi Vãn Ý nhắc đến mèo nhà cũng nói nó đã mười mấy tuổi, mắt mờ rồi.

 

Chắc đến tuổi.

 

Bùi Vãn Ý như đọc được suy nghĩ của Khương Nhan Lâm, bình thản nói: "Không phải nó già, bọn chị cho nó đi không đau đớn."

 

Khương Nhan Lâm khựng lại, ngước lên nhìn màn hình video trên điện thoại.

 

Bùi Vãn Ý ngồi trên sô pha trong phòng khách sạn, áo xộc xệch, tóc đen rối bời, mặt bình tĩnh như đôi mắt- không gợn sóng.

 

"Chắc chị từng nói rồi, mẹ chị bị vấn đề tâm lý và khi qua Boston tình hình càng tệ, không rành tiếng nên không muốn ra ngoài, lâu dần sợ hãi."

 

Bùi Vãn Ý cầm chai nước khoáng lạnh bên cạnh, vặn nắp, nhấp rồi bình thản nói tiếp: "Nói vậy là giảm nhẹ rồi. Bà ấy tệ đến mức không muốn tiếp xúc với người ngoài, người giúp việc hay tài xế không có. Đồ điện trong nhà hỏng không cho thợ vào sửa."

 

Nói đến đây, cô cười như kể chuyện tiếu lâm: "Có lần bình nước nóng hỏng, không tắm được, mẹ chị cũng không cho ai vào, thế là cả nhà tắm nước lạnh luôn."

 

"Nên chị không muốn ở nhà nữa." Bùi Vãn Ý im lặng thở dài, "Hồi cấp ba, chị cứ nghĩ đến chuyện phải sống ở đó thêm bốn năm nữa thế nên bỏ học đại học đó."

 

Khương Nhan Lâm lần đầu nghe Bùi Vãn Ý kể chuyện này.

 

Dù gì thì đây cũng là chuyện hai người tránh: đời tư, gia đình, quá khứ, không liên quan đến mối quan hệ của họ.

 

Bùi Vãn Ý cũng ít khi kể chuyện này với ai, có những mối quan hệ xã giao chỉ cần gật đầu chào là xong, có những mối quan hệ buộc phải hé lộ chút thông tin, nên cô chỉ nói những thứ cần thiết.

 

Còn những chuyện như chuyện xấu trong nhà hay quá khứ đen tối, kể ra chả được gì, có gì đáng nói đâu.

 

Chỉ là Bùi Vãn Ý giờ lười nghĩ đến chuyện đó, lợi hay hại, kể chuyện xấu của mình có được điểm cộng hay không thì cô chẳng có tâm trạng mà cân đo.

 

Song, giờ cô muốn ngồi đây và nói chuyện với Khương Nhan Lâm.

 

Nói chuyện nhẹ nhàng, kiểu nói chuyện mà hai người hiếm khi có được.

 

"Nên sau khi tốt nghiệp cấp ba, chị dọn ra khỏi nhà. Mẹ chị không hiểu gì hết, dù bà ấy không ra ngoài thì chả quản được chị đi đâu. Cơ mà vì chuyện chị nghỉ học, bà ấy giận, cắt luôn tiền sinh hoạt của chị."

 

Bùi Vãn Ý giờ nhớ lại chuyện đó song không còn cảm xúc gì.

 

Khương Nhan Lâm im lặng nghe, mặc cho một mảnh ghép mới về Bùi Vãn Ý từ từ hiện ra.

 

"Chị tìm một người bạn quen hồi cấp ba, thuê căn hầm nhà người thân của bạn. Một phòng nhỏ xíu, chỉ kê vừa cái giường và hai cái tủ nhỏ, phòng tắm nhà vệ sinh dùng chung, nhưng chủ nhà tốt bụng tính tiền thuê nhà rẻ, chỉ cần chị sáng tối dắt chó đi dạo hai lần."

 

Nói đến đây, Bùi Vãn Ý cười: "Trước đó chị cũng làm vài việc part-time, à, hồi trước chị có kể với em, rửa chén trong nhà hàng, rồi giao báo, làm phục vụ trong quán ăn người Hoa. Lúc đó chị còn nhỏ, chưa đủ tuổi nên hay bị mấy thằng say xỉn quấy rối, thế là đổi việc liên tục. Nhưng dù gì cũng tiết kiệm được chút tiền."

 

Khương Nhan Lâm thắc mắc, thẳng thắn hỏi: "Trước khi dọn ra chị cũng đi làm thêm, vì sao vậy?"

 

Bùi Vãn Ý không có gì phải giấu giếm, đáp: "Vì không muốn nói chuyện với mẹ, xin tiền bà ấy mệt lắm, phiền phức."

 

"Tiền học phí và bảo hiểm y tế của mấy đứa nhỏ trong nhà phải nộp chung. Nhưng tiền sinh hoạt và tiền tiêu vặt thì tự đi xin, bà ấy không phải là người khó tính, không có chuyện không cho tiền. Cơ mà bệnh đa nghi của bà ấy nghiêm trọng lắm, hỏi đi hỏi lại từng khoàn dùng vào việc gì, có mua thuốc lá mua rượu gì đó hay không."

 

Khương Nhan Lâm nhìn Bùi Vãn Ý, hỏi thẳng: "Vậy chị có mua không?"

 

Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm, hiếm khi bật cười, "Mua chứ."

 

Khương Nhan Lâm thở dài, bất lực nói: "Thảo nào mẹ không yên tâm về chị."

 

Đây hoàn toàn là mối quan hệ b*nh h**n do cả hai bên tạo ra.

 

Bùi Vãn Ý chẳng buồn phủ nhận, "Em không biết đâu, một chuyện mà bà ấy lải nhải mười mấy lần, chị không muốn nghe, không muốn dây dưa, nên tự tìm cách thôi."

 

"Tự tìm cách" là lăn lộn đủ mọi nghề.

 

Mà mấy công việc làm thêm đó hầu hết là lao động chui, ông chủ toàn người Hoa, vì vấn đề hộ khẩu nên trả lương thấp thảm hại.

 

Còn phải trải qua bao nhiêu khó khăn, Bùi Vãn Ý không định nhắc đến, nhưng Khương Nhan Lâm cũng có thể tưởng tượng được – một cô bé chưa thành niên, lại có ngoại hình nổi bật nhưng lăn lộn ở tầng lớp thấp nhất của xã hội và phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm.

 

Bùi Vãn Ý nhún vai, "Nên mấy năm đó chị toàn mặc đồ con trai, vừa rẻ vừa tiện, còn học thêm boxing, tập gym đều đặn. Sau đó làm mấy công việc thể lực thì chẳng ai dám léng phéng với chị nữa."

 

Khương Nhan Lâm phần nào hiểu được cái "chất không nữ tính" kỳ lạ trên người chị từ đâu mà ra.

 

Cái chất đó không phải là cách ăn mặc, vì chuyện ăn mặc chẳng liên quan gì đến giới tính, chỉ là sở thích cá nhân.

 

Cái chất mà Khương Nhan Lâm cảm nhận được ở Bùi Vãn Ý là thứ mà những cô gái lớn lên trong xã hội đầy rẫy quy tắc này không hề có. Cách suy nghĩ, thái độ và quan điểm của chị về mọi việc, chị không đặt bản thân vào vị trí của một người phụ nữ bị nhìn ngắm.

 

Nên khi chị nhắc đến chuyện bị quấy rối, chị không hề cảm thấy xấu hổ kiểu phụ nữ, mà chị đơn thuần nghĩ mấy thằng đó là đồ ngu.

 

"Không tìm vấn đề từ bản thân" chính là logic cốt lõi của "không nữ tính" đó.

 

Bùi Vãn Ý bình thản nói, hàng mi cụp xuống.

 

Khương Nhan Lâm cảm thấy có gì đó còn thiếu sót, ngập ngừng, cuối cùng hỏi: "Nếu có thể dùng thuốc để duy trì, tại sao lại chọn cách an tử?"

 

Bùi Vãn Ý cụp mắt, một lúc sau mới đáp: "Vì mẹ chị không tin ai cả, kể cả bác sĩ, bà ấy nghĩ cho thuốc là hại Miêu Miêu, ngăn chị và chị gái cho nó uống thuốc."

 

"Như vậy Miêu Miêu sẽ đau khổ, chị gái chị cãi nhau với bà ấy không biết bao nhiêu lần, hết cách rồi."

 

Khương Nhan Lâm im lặng một lúc, mới nói ra câu không nên nói.

 

"… Mọi người có từng nghĩ đến việc đưa mẹ chị đi khám bác sĩ không?"

 

Một lúc sau Bùi Vãn Ý mới ngước mắt, nhếch môi, lặp lại câu nói kia.

 

"Bà ấy không tin ai cả, kể cả bác sĩ."