Giới thiệu truyện

Đánh giá: 10.0/10 từ 3 lượt Tác phẩm: Cô ấy bắt tôi hoàn lương Tác giả: Đông Nhật Giải Phẫu ***** [Căng như dây đàn | Màn combat sinh tử | Lên giường trước, yêu sau | Thuần hóa “cún”, phê không tưởng] Quý cô thú đội lốt người x Nữ hoàng sát gái (Chó điên x Yêu nữ) Khương Nhan Lâm, trùm cuối trong việc thả thính và thuần hóa gái ngoan, vốn chỉ có người khác phải quỵ lụy dưới chân cô, mà cô thích hay không thì chỉ có trời mới biết. Thế nhưng, có một lần, cô bị bơ đẹp không thương tiếc, lại còn là tại bữa tiệc của một người si tình cô. Bùi Vãn Ý, nữ thần được vạn người mê, đi đến đâu là trung tâm vũ trụ đến đó, chỉ có kẻ khác theo đuổi cô như thiêu thân, còn cô thì lạnh nhạt như băng. Ấy vậy mà, cũng có một lần, cô bị coi như không khí, trớ trêu thay, lại là tại bữa tiệc của bạn thân. Lần đầu chạm mặt, chỉ thoáng qua nhau. Ấn tượng về đối phương? Dưới trung bình, toàn thành kiến. – Cô chê tôi lả lơi, tôi ghét cô kiêu ngạo. Bảy ngày sau, suy nghĩ ấy vẫn chẳng hề lung lay. Khương Nhan Lâm vừa mặc đồ, vừa buông lời: “Kỹ thuật của cô Bùi cũng xoàng thôi.” Bùi Vãn Ý kéo khóa quần, đáp trả: “Vậy thì cô Khương diễn đỉnh đấy.” Ngay hôm sau, hai người lại hò hẹn trong bóng đêm. Suốt những ngày tháng vừa ghét bỏ vừa quấn nhau không dứt, Khương Nhan Lâm vẫn đinh ninh, đây chỉ là một cuộc dạo chơi chóng vánh. Cho đến khi cô nhận ra, dù cô có trốn chạy đến chân trời góc bể nào, Bùi Vãn Ý ngạo mạn kia cũng sẽ săn cô ngay trong đêm, nở nụ cười nhẹ tênh, nhắc nhở: “Cô Khương, sao em dọn nhà mà cứ quên trước quên sau.” Khương Nhan Lâm: “…” – Số đỏ thật, vớ ngay phải “cờ hó” đỉnh cấp thiên hạ. Lần đầu gặp Khương Nhan Lâm, em là người bạn thân thầm thương trộm nhớ. Lần thứ hai gặp, em là người bạn thân theo đuổi. Lần thứ ba gặp, Bùi Vãn Ý tự nhủ: Bạn thân bạn mẹ gì, dẹp hết! Sau này, Bùi Vãn Ý mới vỡ lẽ, cái giá phải trả không chỉ là một đứa bạn. #Cưng có bao nhiêu chị em bạn bè đấy? #Chó điên và Yêu nữ: Cuộc chiến thả thính thượng thừa, ma mị, thấy người ta đẹp nên mê. #Kẻ ngạo mạn cúi đầu x Người lạnh lùng trao tim #Truyện người lớn, ác từ trong trứng, không khuyến khích cho trẻ dưới tuổi vị thành niên :)) (nhưng đọc thì hay :))) ________ Review từ editor: Truyện độc lạ, cuốn từng câu chữ, không hay không lấy tiền. Không có mỏ hỗn, chỉ có hỗn hơn :)) Dành cho các bạn thích cảm giác mạnh, thích trải nghiệm hàng độc lạ. Đây có lẽ là bộ truyện bạo nhất mình từng thử và cả độc giả của Tấn Giang nữa, thề đấy, các bạn đọc trên đó bảo chưa bao giờ háo hức như bây giờ. Bộ truyện xoay quanh Khương Lâm Nhan – một cô nàng thực tế đến lạ và Bùi Vãn Ý, đúng kiểu chị bóng mà phụ nữ rất yêu. Nó không chỉ là tuyến tình cảm của nhân vật mà còn là những câu chuyện đời thường, drama giữa đám bạn, xã hội, cách nhìn nhận vấn đề và cách nhìn nhận xã hội – cụ thể ở đây là qua những việc vụn vặt nữ chính trải qua. Lối hành văn thực tế, châm biến, cực hề, cực xả stress, đảm bảo cười rung nách. Chị tác giả này là mẹ đẻ của Lảng tránh ái muội và người tình Moebius. Chị viết khá chắc tay và bộ nào của bà này cũng một mớ drama, bùng binh. Nó ngon nó ngọt nó thơm nó đã Thêm nữa, không một nhân vật nào trong truyện này là hoàn hảo cả, ai cũng có cái tôi, có cá tính riêng, biết mình làm gì, dù có là người được gọi là “Nàng thơ”, “tình đầu” đi thì vẫn là con người, lòng dạ đen tối khi không được thứ mình muốn. Những nhân vật trong truyện này có thể phát điên, bùng nổ và rất chua ngoa. Truyện không dành cho các bạn có trái tim mong manh, dễ vỡ, tiêu chuẩn đạo đức cao, không dành cho những bạn mộng mơ về một mối tình hoàn hảo, một cuộc sống công bằng, bộ này không có. Thứ bộ này có là “số phận” như kiểu đúng người, sai thời điểm, duyên đến duyên đi, xuôi theo dòng đời, có những thứ cầu không được, không cam tâm nhưng bắt buộc phải buông, thứ bản thân muốn thì phải theo, phải thử.  Vì vậy, bạn đọc cân nhắc trước khi đọc. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 159

Chương 159

Chương 159

 

Bùi Vãn Ý, từ đầu đến chân, dường như không có nửa nét nào khiến Khương Nhan Lâm cảm thấy xứng đáng gọi một tiếng "chị".

 

Thế nhưng, hai người hơn nhau đúng một tháng tuổi, dẫu một ngày thôi thì Bùi Vãn Ý vẫn lớn tuổi hơn cô. Ở một số quốc gia mà tôn ti trật tự nghiêm ngặt, Khương Nhan Lâm đã phải gọi cô Bùi bằng "chị".

 

Song hôm nay Khương Nhan Lâm chẳng muốn dễ chịu với ai kia, chỉ e nuông chiều quá lại khiến cô Bùi hay quên.

 

"Hôm nay chị phải ra ngoài, tốt nhất đừng nên nghĩ vẩn vơ."

 

Mong nằm lì trên giường cơ đấy, mơ mộng hão huyền.

 

Khương Nhan Lâm vừa nói vừa kéo vội áo choàng khoác hờ lên cánh tay, rồi nhắm mắt, định chợp ngủ thêm, mặc kệ người kia thế nào.

 

Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm chằm chằm hồi lâu, mới khẽ khựng lại động tác tay, dần dà nhận ra bất thường.

 

Cũng chẳng trách cô nhận ra muộn, thực tình cả ngày hôm qua cô giận đến phát sốt, tối lại còn uống quá chén, đầu óc cứ như có mây mù che phủ, bao nhiêu ý nghĩ lộn xộn xô bồ, khiến cô không chỉ lời nói thiếu chọn lọc mà còn bỏ qua những chuyện đáng lẽ phải để tâm.

 

Khương Nhan Lâm không phải kiểu thích ồn ào hay gào thét.

 

Mọi biến chuyển của em ẩn sau bề ngoài bình lặng, ít khi sử dụng lời nói hay hành động. Người ta phải dò đoán, phải mường tượng ý em, rồi thử xem có trúng ý không, cứ thế mà thăm dò, từ từ tiến đến.

 

Đến giờ Bùi Vãn Ý vẫn chưa thể nào nắm bắt hết mọi ngóc ngách trong tâm hồn em. Phần lớn thời gian cứ như mò kim đáy biển, dựa vào những lời đường mật và ép buộc trên giường mới miễn cưỡng "bắt cóc" được em về, đặt dưới tầm mắt mình, giám sát từng giây từng phút.

 

Vốn dĩ mọi chuyện luôn trôi chảy, Bùi Vãn Ý cậy vào sự chiều chuộng và chẳng bao giờ từ chối của em dành cho mình, hầu như cô chưa từng lạc lối, từng bước vững vàng đến tận hôm nay.

 

Thế nhưng, lần này, Bùi Vãn Ý hình như đã có sự nhầm lẫn trong cách nhìn nhận về em.

 

Song sự nhầm lẫn này hình thành thế nào, những thay đổi nhỏ nhặt ở đâu, Bùi Vãn Ý vẫn mơ hồ, chưa thể nào hiểu rõ.

 

Người bình thường đương nhiên chẳng thể chấp nhận những hành vi như vậy, nhưng Khương Nhan Lâm liệu có phải là người thường?

 

Nếu em là người thường, thì từ lâu em đã vạch rõ ranh giới với cô. Bùi Vãn Ý cứ như nắm chắc trong lòng chuyện này và chẳng hề phủ nhận việc mình đã lợi dụng điểm đó để không ngừng thăm dò giới hạn của em – Khương Nhan Lâm đối với con người thật của Bùi Vãn Ý, có bao nhiêu dung thứ?

 

Thực tế chứng minh, mức độ chịu đựng của em đã vượt xa những gì Bùi Vãn Ý từng hình dung ban đầu.

 

Dù sao thì em cũng chẳng phải là mấy cô nàng ngây thơ như Lý Vũ Tình và Mật Vân, để đến nỗi không nhận ra nguy hiểm thật sự của một số việc.

 

Khương Nhan Lâm chắc chắn hiểu rõ bản chất ẩn sau những lần thăm dò kia là gì, vả lại còn ngầm mong đợi Bùi Vãn Ý tiếp tục, cứ như một chú cún trung thành đã chết chủ, cả ngày chỉ quẩn quanh bên cô, chỉ tơ tưởng một mình Bùi Vãn Ý mà thôi.

 

Thử đặt mình vào vị trí của em, Bùi Vãn Ý chả tin rằng Khương Nhan Lâm lại không hề có chút ý nghĩ nào như thế.

 

Sự thấu hiểu giữa cả hai cứ thế vun đắp dần qua những đêm chung gối. Ví như Khương Nhan Lâm có thể nắm bắt vài suy nghĩ của Bùi Vãn Ý, cô cũng ngược lại nhìn thấu một số sở thích và ý định của em.

 

Càng là thứ người thường khó lòng chấp nhận, Bùi Vãn Ý lại càng muốn thử nghiệm trên em. Đến nỗi đôi khi khiến bản thân trông không khác nào một con thú hoang chỉ biết khát tình, trong đầu chỉ còn mỗi ý muốn lên giường với Khương Nhan Lâm.

 

Tuy vậy, Bùi Vãn Ý chẳng hề bận tâm đến hình tượng của mình trong mắt Khương Nhan Lâm.

 

Nếu cứ như vậy mà từng chút một có được những gì mình khát khao, thì hình tượng có thật sự quan trọng?

 

Vốn dĩ Bùi Vãn Ý luôn giỏi nhìn mặt bắt hình dong, để đạt được ý đồ thực sự, việc tùy ý thay đổi bề ngoài, chẳng qua là chuyện dễ dàng.

 

Huống chi, Bùi Vãn Ý hoàn toàn không phủ nhận sức hút của Khương Nhan Lâm, thế nên thuận theo bản năng, sống thật trước mặt em, để cuộc đời nhiều cay đắng này có thể vui vẻ được ngày nào hay ngày đó.

 

Thế nhưng cái gọi là "sống thật", đôi khi cũng chỉ là một kiểu vỏ bọc. Bùi Vãn Ý chưa đến mức sơ suất để dễ dàng bộc lộ toàn bộ những tính toán sâu kín của mình cho bất kỳ ai, ngay cả với Khương Nhan Lâm.

 

Cô luôn giữ một cán cân trong lòng, chính xác nắm giữ vốn đầu tư. Hôm nay nên đặt vào bao nhiêu h*m m**n, ngày mai có nên khéo léo thêm chút cảm xúc chân thật và sự sắc bén hay không, tất cả được cô cân nhắc kỹ lưỡng.

 

Nếu hoàn toàn không suy nghĩ mà làm mọi việc, Bùi Vãn Ý chả thể nào sống đến hôm nay với kiểu "Miệng nam mô bụng một bồ dao găm", đạo đức giả.

 

Thế nhưng Khương Nhan Lâm lại đặc biệt. Bùi Vãn Ý dường như chẳng thể dò thấy đáy lòng em. Nó sâu hơn cả nơi ấm áp kia và dung chứa những chuyện vượt quá sức tưởng tượng của cô về cái gọi là "người thường khó lòng dung thứ".

 

Đến nỗi không biết từ lúc nào, Bùi Vãn Ý dần quên đi ý định ban đầu, cô muốn xem rằng phải thấy bao nhiêu sự tồi tệ, em mới ghét bỏ, mới sợ hãi, mới bỏ chạy.

 

Cô vừa muốn giữ một ranh giới, lại vừa không muốn chấp nhận một đáp án khác.

 

Song Khương Nhan Lâm cứ như nắm rõ câu trả lời.

 

Như có hai viên kẹo trong tay, mỉm cười hỏi cô: "Chị đoán xem trong tay em có mấy viên kẹo, đoán đúng thì em cho chị cả ba."

 

Và Bùi Vãn Ý cũng chỉ khẽ cười, cô đáp: "Hai viên."

 

Bùi Vãn Ý không thể tìm thấy chỗ nào để che giấu bản thân trước mặt em.

 

Bởi vì em có thể chính xác nắm bắt được cô.

 

Nắm bắt được con người khao khát được thấu hiểu của cô.

 

Khương Nhan Lâm đã nắm bắt được Bùi Vãn Ý – người đã làm bao nhiêu điều tồi tệ, thế nhưng em không hề ghét bỏ, không hề sợ hãi, cũng chẳng hề bỏ chạy.

 

Ngay cả lần này, Bùi Vãn Ý vẫn luôn quan sát em, cô cảm nhận rõ sự thay đổi tinh tế và bất mãn của em đối với mình, thế nhưng việc đó lại không giống với bất kỳ lý do nào mà cô từng đoán trước.

 

Việc này khiến Bùi Vãn Ý chẳng thể hiểu nổi và hiếm khi cảm thấy mơ hồ, hoang mang.

 

Chuyện đã đến nước này rồi, nếu em không chấp nhận được, thì sao không quay lưng bước thẳng?

 

Nhưng nếu em chấp nhận được, thì tại sao hết lần này đến lần khác, em lại dùng cách này để trừng phạt bản thân?

 

Em biết nói mấy lời đó, làm những chuyện như vậy, hay thái độ và giọng điệu thế kia, sẽ khiến cô vô cùng khó chịu.

 

Bởi vì cô xứng đáng.

 

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực chiếu vào mình, Khương Nhan Lâm chả buồn liếc, như kiểu hoàn toàn không biết cô Bùi giở trò giận dỗi.

 

Sự khác biệt giữa người và chó nằm ở chỗ, người sẽ biết ơn những ngày tháng thoải mái, dù tệ đến đâu vẫn biết trân trọng sự khó khăn mới có được nó.

 

Song chó chỉ biết được một tấc lại muốn tiến một thước, nhớ ăn quên đánh, thoải mái chút là quên béng lúc bị đòn, hễ không trông coi cẩn thận là phá nhà phá cửa, lật tung cả mái, rồi lại vênh váo hung hăng leo lên mặt chủ sủa loạn.

 

Khương Nhan Lâm thực sự quá chán cái thói ương bướng, quên nhanh của cô Bùi. Hơn hết là những tật xấu dạy mãi không chừa, luôn cho rằng cứ giở trò ăn vạ là có thể qua mắt được, giả vờ giả vịt là có thể làm ngơ trước vấn đề, thái độ buông xuôi chán chết đi được.

 

Thích chơi thì Khương Nhan Lâm cũng chẳng ngại chơi cùng, xem ai chơi giỏi hơn.

 

Bữa sáng lại gộp thành bữa trưa.

 

Cô Bùi hiếm khi câm họng ăn, mấy lần ngẩng đầu liếc trộm Khương Nhan Lâm, thấy vẫn bình tĩnh như thường, cô hỏi: "Hôm nay em lại định đi đâu?"

 

Hôm qua mới gặp một cô em rõ ràng có ý với em, chị đây tính sổ với em mà hôm nay định chạy ra ngoài. Lãng phí cuối tuần mát giời như này à?

 

Khương Nhan Lâm chậm rãi nhai xong phần ăn của mình, cầm cốc lên làm ngụm nước chanh, nước hơi lạnh, cô khẽ nhíu mày.

 

Bùi Vãn Ý đứng dậy sang quầy bar ấn nút máy pha nước nóng, lấy cốc nước nóng đổ vào cốc của Khương Nhan Lâm, rồi mới ngồi xuống nhìn Khương Nhan Lâm, đợi trả lời

 

Khương Nhan Lâm uống nước, nhiệt độ khá ổn, thế là cô ban cho cô Bùi một câu: "Đến ngân hàng làm tí thủ tục."

 

Sắc Bùi Vãn Ý khá hơn, vài giây sau lại nói: "Vậy chị đi cùng em."

 

Khương Nhan Lâm liếc: "Một hai giám sát tới cùng vậy sao?"

 

Quá khó nghe.

 

Bùi Vãn Ý thầm oán, thế nhưng lại thực sự không thể phản bác cái nồi này, chỉ đành tự giác vác nó lên, rồi lầm bầm: "Chị không muốn em lén đi chơi một mình thôi."

 

Khương Nhan Lâm chán chả buồn nói. Chị đúng, chị đúng hết.

 

Thái độ của Khương Nhan Lâm làm cô không vui, hỏi: "Vậy mấy giờ về?"

 

"Không biết. Ngân hàng xếp hàng lâu mà."

 

Khương Nhan Lâm vừa uống nước vừa cầm điện thoại xem giờ, chuẩn bị ra ngoài.

 

Bùi Vãn Ý đã tìm được cơ hội thể hiện: "Vậy nên chị đi cùng em mà, ngân hàng nào, chị gọi cái là xong việc."

 

Khương Nhan Lâm nhức cái đầu: "Đừng lo chuyện của em, em tự làm được."

 

Bùi Vãn Ý im lặng.

 

Càng nói càng thấy tức, cơm chưa ăn được mấy miếng, toàn là no vì tức.

 

Cô Bùi im lặng khoanh tay, nhìn Khương Nhan Lâm đứng dậy lên lầu thay quần áo, rồi xuống lầu, cầm túi xách và điện thoại đi thẳng ra cửa thay giày, rồi chuẩn bị xuống lầu ra gara lấy xe.

 

Từ đầu đến cuối hoàn toàn chẳng thèm nhìn cô Bùi lấy nửa mắt.

 

Bùi Vãn Ý mấy lần nhịn lắm mới không nổi nóng – Khương Nhan Lâm chỉ nghe lời ngon tiếng ngọt thôi. Giờ làm sao? Ai đến cũng chịu.

 

Cuối cùng thấy người ta ra cửa, cô Bùi mới chạy theo, tới tận gara mới ngậm ngừng mở miệng: "Không muốn chị đi cùng thật hả? Chị ở nhà buồn lắm."

 

Khương Nhan Lâm biết cô Bùi có có đầy, gọi một là có khối người đến chơi game, trò chuyện uống rượu, còn ở đó mà giả vờ.

 

"Chị có thể ra ngoài, có thể tập thể dục, có thể chơi trò bắn súng vớ vẩn cả ngày, tùy chị."

 

Khương Nhan Lâm vừa nói vừa ngồi vào ghế lái, cài dây an toàn.

 

Thấy người đứng ngoài xe hậm hực nhìn mình, Khương Nhan Lâm bỗng nhìn sang.

 

Bùi Vãn Ý khựng lại, tưởng người ta thôi hành mình.

 

Ai ngờ Khương Nhan Lâm nói: "Tốt nhất chị đừng đi theo em, nếu không chị sẽ không muốn biết hậu quả đâu."

 

Bùi Vãn Ý: "…"

 

Tình huống này hình như gặp ở đâu rồi?