Giới thiệu truyện

Đánh giá: 10.0/10 từ 3 lượt Tác phẩm: Cô ấy bắt tôi hoàn lương Tác giả: Đông Nhật Giải Phẫu ***** [Căng như dây đàn | Màn combat sinh tử | Lên giường trước, yêu sau | Thuần hóa “cún”, phê không tưởng] Quý cô thú đội lốt người x Nữ hoàng sát gái (Chó điên x Yêu nữ) Khương Nhan Lâm, trùm cuối trong việc thả thính và thuần hóa gái ngoan, vốn chỉ có người khác phải quỵ lụy dưới chân cô, mà cô thích hay không thì chỉ có trời mới biết. Thế nhưng, có một lần, cô bị bơ đẹp không thương tiếc, lại còn là tại bữa tiệc của một người si tình cô. Bùi Vãn Ý, nữ thần được vạn người mê, đi đến đâu là trung tâm vũ trụ đến đó, chỉ có kẻ khác theo đuổi cô như thiêu thân, còn cô thì lạnh nhạt như băng. Ấy vậy mà, cũng có một lần, cô bị coi như không khí, trớ trêu thay, lại là tại bữa tiệc của bạn thân. Lần đầu chạm mặt, chỉ thoáng qua nhau. Ấn tượng về đối phương? Dưới trung bình, toàn thành kiến. – Cô chê tôi lả lơi, tôi ghét cô kiêu ngạo. Bảy ngày sau, suy nghĩ ấy vẫn chẳng hề lung lay. Khương Nhan Lâm vừa mặc đồ, vừa buông lời: “Kỹ thuật của cô Bùi cũng xoàng thôi.” Bùi Vãn Ý kéo khóa quần, đáp trả: “Vậy thì cô Khương diễn đỉnh đấy.” Ngay hôm sau, hai người lại hò hẹn trong bóng đêm. Suốt những ngày tháng vừa ghét bỏ vừa quấn nhau không dứt, Khương Nhan Lâm vẫn đinh ninh, đây chỉ là một cuộc dạo chơi chóng vánh. Cho đến khi cô nhận ra, dù cô có trốn chạy đến chân trời góc bể nào, Bùi Vãn Ý ngạo mạn kia cũng sẽ săn cô ngay trong đêm, nở nụ cười nhẹ tênh, nhắc nhở: “Cô Khương, sao em dọn nhà mà cứ quên trước quên sau.” Khương Nhan Lâm: “…” – Số đỏ thật, vớ ngay phải “cờ hó” đỉnh cấp thiên hạ. Lần đầu gặp Khương Nhan Lâm, em là người bạn thân thầm thương trộm nhớ. Lần thứ hai gặp, em là người bạn thân theo đuổi. Lần thứ ba gặp, Bùi Vãn Ý tự nhủ: Bạn thân bạn mẹ gì, dẹp hết! Sau này, Bùi Vãn Ý mới vỡ lẽ, cái giá phải trả không chỉ là một đứa bạn. #Cưng có bao nhiêu chị em bạn bè đấy? #Chó điên và Yêu nữ: Cuộc chiến thả thính thượng thừa, ma mị, thấy người ta đẹp nên mê. #Kẻ ngạo mạn cúi đầu x Người lạnh lùng trao tim #Truyện người lớn, ác từ trong trứng, không khuyến khích cho trẻ dưới tuổi vị thành niên :)) (nhưng đọc thì hay :))) ________ Review từ editor: Truyện độc lạ, cuốn từng câu chữ, không hay không lấy tiền. Không có mỏ hỗn, chỉ có hỗn hơn :)) Dành cho các bạn thích cảm giác mạnh, thích trải nghiệm hàng độc lạ. Đây có lẽ là bộ truyện bạo nhất mình từng thử và cả độc giả của Tấn Giang nữa, thề đấy, các bạn đọc trên đó bảo chưa bao giờ háo hức như bây giờ. Bộ truyện xoay quanh Khương Lâm Nhan – một cô nàng thực tế đến lạ và Bùi Vãn Ý, đúng kiểu chị bóng mà phụ nữ rất yêu. Nó không chỉ là tuyến tình cảm của nhân vật mà còn là những câu chuyện đời thường, drama giữa đám bạn, xã hội, cách nhìn nhận vấn đề và cách nhìn nhận xã hội – cụ thể ở đây là qua những việc vụn vặt nữ chính trải qua. Lối hành văn thực tế, châm biến, cực hề, cực xả stress, đảm bảo cười rung nách. Chị tác giả này là mẹ đẻ của Lảng tránh ái muội và người tình Moebius. Chị viết khá chắc tay và bộ nào của bà này cũng một mớ drama, bùng binh. Nó ngon nó ngọt nó thơm nó đã Thêm nữa, không một nhân vật nào trong truyện này là hoàn hảo cả, ai cũng có cái tôi, có cá tính riêng, biết mình làm gì, dù có là người được gọi là “Nàng thơ”, “tình đầu” đi thì vẫn là con người, lòng dạ đen tối khi không được thứ mình muốn. Những nhân vật trong truyện này có thể phát điên, bùng nổ và rất chua ngoa. Truyện không dành cho các bạn có trái tim mong manh, dễ vỡ, tiêu chuẩn đạo đức cao, không dành cho những bạn mộng mơ về một mối tình hoàn hảo, một cuộc sống công bằng, bộ này không có. Thứ bộ này có là “số phận” như kiểu đúng người, sai thời điểm, duyên đến duyên đi, xuôi theo dòng đời, có những thứ cầu không được, không cam tâm nhưng bắt buộc phải buông, thứ bản thân muốn thì phải theo, phải thử.  Vì vậy, bạn đọc cân nhắc trước khi đọc. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 70

Chương 70

Nghe được thanh âm ấy, Khương Nhan Lâm khựng lại.

 

Bùi Vãn Ý không cho cô chút cơ hội phản ứng nào. Từ phía sau ôm ghì lấy, một tay bịt miệng, một tay nhéo lấy b** ng*c căng tròn trượt ra sau lớp áo ngủ rách nát, tùy ý mân mê.

 

Rồi lại trượt xuống dưới, thô bạo nhấc bổng chân cô, vắt ngang trên cánh tay.

 

Khương Nhan Lâm hoàn hồn, há miệng cắn mạnh vào tay Bùi Vãn Ý.

 

Lần này, cô thật sự dùng sức, hai tay đẩy ra, nhưng bàn tay kia vẫn bất động, không dừng lại. Gần như cùng lúc cảm giác trướng phồng không báo trước đâm vào, khoang miệng trào ra mùi sắt rỉ, máu đỏ ấm nóng chảy xuống khóe môi, vấy bẩn cằm và mu bàn tay cô.

 

Bùi Vãn Ý cảm nhận xúc cảm nơi đầu ngón tay, bật cười bên tai Khương Nhan Lâm.

 

Giọng nói bị đè thấp, mang theo hơi thở, phả vào sau tai Khương Nhan Lâm.

 

"Sao, yêu đương mà đến cả pháo cũng không bắn được à?"

 

Khương Nhan Lâm buộc phải ngửa đầu, mùi sắt rỉ ấm nóng gần như tràn ngập khoang miệng, xộc thẳng vào mũi, cô cố nhịn không phát ra tiếng, thân thể bị ép phập phồng run rẩy trong vòng tay cứng rắn.

 

Bùi Vãn Ý thích nhìn biểu cảm của Khương Nhan Lâm trong bóng tối, thể chất có năng lực nhìn đêm khác thường, có thể giúp cô nhìn rõ từng biến động của đối phương: cái nhíu mày nhè nhẹ, đôi mắt đỏ hoe vì đau, cùng những rung động dữ dội hiếm hoi, đọng lại trong mắt, mái tóc và mồ hôi rối bời, càng động lòng người.

 

Vô cùng ngon miệng bởi cơn đau rát bỏng như kim châm ấy.

 

Bùi Vãn Ý cúi người xuống, hôn lên cổ Khương Nhan Lâm, môi mềm mại, nhưng những ngón tay khép lại lại chẳng hề nương tay, tùy ý đào sâu, xoay chuyển, giày vò đến khi khóe mắt đối phương trượt ra nước mắt sinh lý, rồi lại dịu dàng hôn lên vệt nước trên mặt ấy.

 

Cảm giác tắc nghẽn ban đầu chỉ duy trì trong thời gian ngắn ngủi, Bùi Vãn Ý không ngạc nhiên trước dòng chất lỏng ấm nóng trào ra, lại cố ý nói nhỏ bên tai Khương Nhan Lâm: "Nhiều quá."

 

Khương Nhan Lâm bấu chặt lấy cánh tay Khương Nhan lâm ngang qua người mình, dùng sức đến run cả móng tay.

 

Đôi chân dài buộc phải treo trên cánh tay được nhấc cao, cơ thể đứng một chân tại chỗ bị giày vò đến mềm nhũn, lại không thể nào thoát ra để xả lực, càng thêm căng thẳng.

 

Đến khi không còn sức để cắn người nữa, chất lỏng ấm nóng mùi sắt rỉ hòa lẫn trong nước bọt, vấy bẩn môi, cằm, từng giọt rơi xuống, làm bẩn một mảng da thịt trước ngực.

 

Bùi Vãn Ý không buông tay, luôn lạnh lùng và cứng rắn chiếm đoạt, vắt kiệt từng chút yếu đuối của Khương Nhan Lâm, ba ngón tay khép lại, trong tốc độ gia tăng, hết lần này đến lần khác cào xé điểm ấy, không cho phép từ chối mà đưa cô lên cơn co giật căng thẳng.

 

Khương Nhan Lâm gắt gao bấu chặt cánh tay Bùi Vãn Ý, hằn sâu vết móng tay.

 

Tiếng th* d*c bị bàn tay bịt kín trong cổ họng, cô ngửa đầu, toàn thân run rẩy hồi lâu, mới bị rút cạn chút sức lực cuối cùng, trượt xuống.

 

Bùi Vãn Ý buông tay, ôm Khương Nhan Lâm.

 

Bàn tay dính máu ôm ngang, quay người bước vào phòng, nhấc chân móc lại, đóng cửa, tự động khóa trái.

 

Cô ném người trong lòng lên giường, bật đèn đầu giường.

 

Mắt đã quen với bóng tối quá lâu, phải mất một giây mới nhìn rõ hình ảnh.

 

Giây tiếp theo, một bàn tay vung mạnh tới, dốc toàn lực giáng xuống mặt Bùi Vãn Ý, cái tát giòn tan.

 

Dưới ánh đèn ngủ vàng vọt, Khương Nhan Lâm chật vật chưa từng thấy. Dây áo ngủ bị xé đứt, lả tả treo trên người, đ** g* b*ng căng tròn lộ ra ngoài, vết máu đỏ tươi vấy bẩn mặt, cổ, còn có cả một mảng da thịt trước ngực.

 

Áo ngủ trắng cũng dính vết máu, tóc rối bù, mắt đỏ hoe, không chút biểu cảm nhìn chằm chằm Bùi Vãn Ý.

 

Gương mặt bỏng rát đau đớn, lấn át cả cơn đau nơi mu bàn tay.

 

Bùi Vãn Ý khẽ cong môi cười, phủ người xuống giường, đè nghiến Khương Nhan Lâm dưới thân.

 

Thấy cô còn sức giơ tay đẩy mình ra, Bùi Vãn Ý khẽ rít một tiếng "suỵt", ngón trỏ đặt lên môi.

 

"Muộn rồi, đừng đánh thức người khác."

 

Khương Nhan Lâm mím chặt môi, giơ tay quất thêm một cái tát nữa, vẫn nửa bên má đó.

 

Bùi Vãn Ý túm tay Khương Nhan Lâm, áp lên mặt mình, chậm rãi cọ xát.

 

"Tiết kiệm sức lực đi." Cô hiếm hoi dịu dàng lên tiếng: "Đừng làm cả hai hưng phấn quá."

 

Khương Nhan Lâm lạnh lùng nhìn Bùi Vãn Ý, không thốt ra lời nào.

 

Bùi Vãn Ý nhịn không nổi, cúi xuống hôn lên môi Khương Nhan Lâm, rồi cạy mở hàm răng khép chặt, nhẹ nhàng tiến vào nơi sâu thẳm.

 

Vết máu khô lại bị thấm ướt, tan ra trong nụ hôn triền miên.

 

Bùi Vãn Ý v**t v* đôi chân dài, trượt dần lên trên, thích thú nhéo đường cong hông.

 

Lần trước nếm trải chỉ cách đây vài ngày ngắn ngủi, lại khiến cô nhiều lần đứng trên bờ vực nguy hiểm, cuối cùng vẫn bại trận dưới đôi chân trơn trượt này.

 

Bùi Vãn Ý hôn Khương Nhan Lâm, đợi đối phương hồi phục chút sức lực, mới xốc mạnh vạt váy rách nát, tiến thẳng vào chủ đề.

 

Người dưới thân giơ chân dùng đầu gối đá mạnh vào bụng dưới cô, rất mạnh.

 

Bùi Vãn Ý nhếch mép cười, banh hai đầu gối Khương Nhan Lâm ra, không hề nương tay kiểm soát độ ẩm ướt nhầy nhụa, đầu ngón tay hướng lên, không cho người ta chút thời gian th* d*c.

 

Khương Nhan Lâm giơ tay đẩy Bùi Vãn Ý, dùng chân đá cô, nhưng từ đầu đến cuối chỉ như trò cười vô ích.

 

Bùi Vãn Ý không hề để tâm đến bất kỳ biểu cảm gì của Khương Nhan Lâm, dù là cái nào.

 

Đến khi bị đè trên giường, kiệt sức chịu đựng sự dày vò, không còn sức giơ tay tát nữa, Bùi Vãn Ý mới khá thỏa mãn.

 

Ba ngón tay khép lại, cào cấu nơi riêng tư của.

 

Bùi Vãn Ý đưa lên môi, dùng đầu lưỡi l**m đầu ngón tay, chậm rãi l**m sạch từng chút một.

 

Rồi lại nhấc đôi chân dài trước mặt, vùi đầu, dùng cách tương tự "làm sạch".

 

Khương Nhan Lâm thở hổn hển, ánh đèn ngủ chập chờn rung rinh, đèn treo trần nhà cũng lay động, như thể động đất.

 

Nhiệt độ ẩm ướt cào xé từng chút một, khiến cô theo bản năng run rẩy, co giật, đầu óc trống rỗng.

 

Không biết bao lâu sau, nhiệt độ đó mới rút đi, người đang cúi người đứng thẳng dậy.

 

Khương Nhan Lâm giơ chân, đá mạnh vào vai Bùi Vãn Ý.

 

Lần này cuối cùng cũng trúng đích, Khương Nhan Lâm bật dậy, dồn toàn bộ trọng lượng lên người Bùi Vãn Ý, giơ hai tay bóp cổ đối phương, dùng hết chút sức lực cuối cùng.

 

Bùi Vãn Ý nằm ngửa trên giường, cảm nhận dưỡng khí nhanh chóng tuột mất, khuôn mặt trắng như tuyết cũng ửng hồng, đồng tử hơi mở to.

 

Mặt Khương Nhan Lâm không cảm xúc nhìn Bùi Vãn Ý, mái tóc rối bời xõa xuống, gần như chạm vào mặt cô.

 

Trong cái nhìn không một tiếng động này, Bùi Vãn Ý lại nở nụ cười.

 

Cô đưa tay lên, phủ lên mu bàn tay Khương Nhan Lâm, dịu dàng v**t v*.

 

Đôi môi ướt át khẽ mở, khẽ cười, trong cơn thiếu dưỡng khí dữ dội và chết chóc, không một tiếng động mở miệng:

 

"Mạnh… lên… chút."