Giới thiệu truyện

Đánh giá: 10.0/10 từ 3 lượt Tác phẩm: Cô ấy bắt tôi hoàn lương Tác giả: Đông Nhật Giải Phẫu ***** [Căng như dây đàn | Màn combat sinh tử | Lên giường trước, yêu sau | Thuần hóa “cún”, phê không tưởng] Quý cô thú đội lốt người x Nữ hoàng sát gái (Chó điên x Yêu nữ) Khương Nhan Lâm, trùm cuối trong việc thả thính và thuần hóa gái ngoan, vốn chỉ có người khác phải quỵ lụy dưới chân cô, mà cô thích hay không thì chỉ có trời mới biết. Thế nhưng, có một lần, cô bị bơ đẹp không thương tiếc, lại còn là tại bữa tiệc của một người si tình cô. Bùi Vãn Ý, nữ thần được vạn người mê, đi đến đâu là trung tâm vũ trụ đến đó, chỉ có kẻ khác theo đuổi cô như thiêu thân, còn cô thì lạnh nhạt như băng. Ấy vậy mà, cũng có một lần, cô bị coi như không khí, trớ trêu thay, lại là tại bữa tiệc của bạn thân. Lần đầu chạm mặt, chỉ thoáng qua nhau. Ấn tượng về đối phương? Dưới trung bình, toàn thành kiến. – Cô chê tôi lả lơi, tôi ghét cô kiêu ngạo. Bảy ngày sau, suy nghĩ ấy vẫn chẳng hề lung lay. Khương Nhan Lâm vừa mặc đồ, vừa buông lời: “Kỹ thuật của cô Bùi cũng xoàng thôi.” Bùi Vãn Ý kéo khóa quần, đáp trả: “Vậy thì cô Khương diễn đỉnh đấy.” Ngay hôm sau, hai người lại hò hẹn trong bóng đêm. Suốt những ngày tháng vừa ghét bỏ vừa quấn nhau không dứt, Khương Nhan Lâm vẫn đinh ninh, đây chỉ là một cuộc dạo chơi chóng vánh. Cho đến khi cô nhận ra, dù cô có trốn chạy đến chân trời góc bể nào, Bùi Vãn Ý ngạo mạn kia cũng sẽ săn cô ngay trong đêm, nở nụ cười nhẹ tênh, nhắc nhở: “Cô Khương, sao em dọn nhà mà cứ quên trước quên sau.” Khương Nhan Lâm: “…” – Số đỏ thật, vớ ngay phải “cờ hó” đỉnh cấp thiên hạ. Lần đầu gặp Khương Nhan Lâm, em là người bạn thân thầm thương trộm nhớ. Lần thứ hai gặp, em là người bạn thân theo đuổi. Lần thứ ba gặp, Bùi Vãn Ý tự nhủ: Bạn thân bạn mẹ gì, dẹp hết! Sau này, Bùi Vãn Ý mới vỡ lẽ, cái giá phải trả không chỉ là một đứa bạn. #Cưng có bao nhiêu chị em bạn bè đấy? #Chó điên và Yêu nữ: Cuộc chiến thả thính thượng thừa, ma mị, thấy người ta đẹp nên mê. #Kẻ ngạo mạn cúi đầu x Người lạnh lùng trao tim #Truyện người lớn, ác từ trong trứng, không khuyến khích cho trẻ dưới tuổi vị thành niên :)) (nhưng đọc thì hay :))) ________ Review từ editor: Truyện độc lạ, cuốn từng câu chữ, không hay không lấy tiền. Không có mỏ hỗn, chỉ có hỗn hơn :)) Dành cho các bạn thích cảm giác mạnh, thích trải nghiệm hàng độc lạ. Đây có lẽ là bộ truyện bạo nhất mình từng thử và cả độc giả của Tấn Giang nữa, thề đấy, các bạn đọc trên đó bảo chưa bao giờ háo hức như bây giờ. Bộ truyện xoay quanh Khương Lâm Nhan – một cô nàng thực tế đến lạ và Bùi Vãn Ý, đúng kiểu chị bóng mà phụ nữ rất yêu. Nó không chỉ là tuyến tình cảm của nhân vật mà còn là những câu chuyện đời thường, drama giữa đám bạn, xã hội, cách nhìn nhận vấn đề và cách nhìn nhận xã hội – cụ thể ở đây là qua những việc vụn vặt nữ chính trải qua. Lối hành văn thực tế, châm biến, cực hề, cực xả stress, đảm bảo cười rung nách. Chị tác giả này là mẹ đẻ của Lảng tránh ái muội và người tình Moebius. Chị viết khá chắc tay và bộ nào của bà này cũng một mớ drama, bùng binh. Nó ngon nó ngọt nó thơm nó đã Thêm nữa, không một nhân vật nào trong truyện này là hoàn hảo cả, ai cũng có cái tôi, có cá tính riêng, biết mình làm gì, dù có là người được gọi là “Nàng thơ”, “tình đầu” đi thì vẫn là con người, lòng dạ đen tối khi không được thứ mình muốn. Những nhân vật trong truyện này có thể phát điên, bùng nổ và rất chua ngoa. Truyện không dành cho các bạn có trái tim mong manh, dễ vỡ, tiêu chuẩn đạo đức cao, không dành cho những bạn mộng mơ về một mối tình hoàn hảo, một cuộc sống công bằng, bộ này không có. Thứ bộ này có là “số phận” như kiểu đúng người, sai thời điểm, duyên đến duyên đi, xuôi theo dòng đời, có những thứ cầu không được, không cam tâm nhưng bắt buộc phải buông, thứ bản thân muốn thì phải theo, phải thử.  Vì vậy, bạn đọc cân nhắc trước khi đọc. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 180

Chương 180

Chương 180

 

Bùi Vãn Ý có một loại cảm giác mơ hồ lạ kỳ.

 

Khương Nhan Lâm tối nay hình như có gì đó khác.

 

Không thể nói rõ sự khác biệt nằm ở đâu, nụ hôn vẫn triền miên không dứt, nhiệt độ ấm áp trong miệng mềm mại vẫn cứ quấn lấy cô không buông và cả dưới sự khuấy động của cô còn lan tỏa thêm nóng bỏng.

 

Song Bùi Vãn Ý nhận ra sự thay đổi của người kia.

 

Vòng tay ôm cổ siết chặt, đôi chân thon dài quấn quanh eo khẽ cọ, tiếng r*n r* và sự phối hợp theo từng nhịp lên xuống khiến Bùi Vãn Ý không còn sức chống đỡ, chỉ còn cách cố mà ôm Khương Nhan Lâm, dùng những va chạm, hôn và bản năng để đáp lại, ngoài ra, chẳng còn cách nào khác.

 

Khương Nhan Lâm như muốn sử dụng cách này để an ủi cô, hiếm khi chủ động đòi hỏi rất nhiều, khiến Bùi Vãn Ý vừa choáng váng, vừa thực sự khó mà không mắc bẫy.

 

Cô thua. Côn không phản kháng nổi. Cô sập bẫy rồi.

 

Và cô cũng thua kiểu này trước Khương Nhan Lâm.

 

Nước nóng trong bồn tắm cứ để vậy không ai nhớ, Khương Nhan Lâm ngửa đầu hôn cằm Bùi Vãn Ý, ngón tay vén mái tóc đen nhánh còn ướt, đôi môi nhẹ nhàng phủ lên làn da Bùi Vãn Ý, từ từ đi xuống, khẽ c*n m*t dọc theo đường đi, lưu lại những dấu hằn.

 

Bùi Vãn Ý không bao giờ ngại nhường thế chủ động cho Khương Nhan Lâm, nhưng cô không kìm được mà tinh nghịch nắm giữ điểm yếu, muốn Khương Nhan Lâm tự hé mở, đón nhận từng đợt xâm chiếm của cô.

 

Một nụ hôn hóa thành vết cắn mạnh bạo, in hằn dấu ấn sâu sắc dưới xương quai xanh Bùi Vãn Ý, để lại dấu răng thẳng tấp.

 

Bùi Vãn Ý có phần nhận ra, Khương Nhan Lâm hôm nay hẳn là sẽ buông lỏng bản thân, muốn làm gì tùy thích.

 

Sự an ủi lặng lẽ có lẽ chẳng thể gọi là lời xin lỗi, song ít ra xem như một sự nhượng bộ, trao cho cô quyền được đáp trả.

 

Bùi Vãn Ý vốn không giận dỗi lâu, ban đầu là một câu đùa vu vơ, Khương Nhan Lâm dù có từ chối cô như lần trước, cô cũng không ngạc nhiên, ngược lại còn cảm thấy đáng lẽ phải vậy.

 

Người đến mối quan hệ yêu đương còn không chịu cho mình, sao có thể nhường nhịn bất kỳ khả năng nào trong chuyện kết hôn.

 

Nhưng lý trí hiểu rõ, thật sự cũng chẳng ngăn cản được việc Bùi Vãn Ý rất khó chịu.

 

Tuy nhiên những khó chịu này lẫn lộn những gì, cụ thể do đâu, cô không mấy muốn làm rõ. Cô chỉ thấy mình đau khổ trong khoảnh khắc đó và thậm chí mất đi cả mong muốn trò chuyện.

 

Cô không kìm chế được, muốn dò xét chủ đề này.

 

Bùi Vãn Ý không phải chưa từng nghĩ đến việc Khương Nhan Lâm sẽ hồi đáp chủ đề này thế nào.

 

Nhưng trong vô vàn tình huống và hướng đi đã suy diễn, Bùi Vãn Ý đã mường tượng ra một số thứ không dễ chịu chút nào.

 

Tựa như giả vờ không nghe, hoặc thẳng thừng chế nhạo lại, như những lúc Khương Nhan Lâm mất kiên nhẫn thường ngày, bâng quơ vài câu cũng đủ khiến người ta tổn thương sâu sắc.

 

Bùi Vãn Ý tuyệt nhiên không nghĩ đến việc Khương Nhan Lâm sử dụng cái dịu dàng, chân thành và thấu đáo để đáp lại câu hỏi mà cô vừa thốt ra trong cơn bốc đồng cảm xúc.

 

Như thể câu hỏi đó thật sự xứng đáng nhận được một lời hồi đáp như thế.

 

Nhưng ai mà không biết, đó là ngón nghề sở trường của con cáo già Khương Nhan Lâm.

 

Xoay người ta như chong chóng, cảm xúc cứ lên xuống theo từng nụ cười, từng cái nhíu mày, dễ dàng làm người ta tan nát cõi lòng bằng một câu nói, song dễ dàng dỗ ngọt bằng chút mật ngọt khiến người ta mờ mắt.

 

Bùi Vãn Ý chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến những hơn thua vô nghĩa.

 

Nếu có thể trốn thoát, cô đã sớm bỏ chạy không ngoảnh đầu.

 

Nếu có thể tiếp tục xem đấy là một trò chơi nhẹ nhàng, cô cũng quyết không để mối quan hệ này thành ra bộ dạng như hiện tại.

 

Bởi mọi lẽ thiệt hơn cô đã tỉnh táo tính toán đến cả ngàn lần, kết quả vẫn chẳng hề thay đổi, vậy nên Bùi Vãn Ý cứ chơi.

 

Chỉ cần Khương Nhan Lâm còn dỗ dành cô, một ngày thôi cũng được, Bùi Vãn Ý sẽ không để chút gai nhọn đó quật ngã mình.

 

Muốn trộm mật ngọt, sao có thể tránh khỏi bị ong đốt.

 

Bùi Vãn Ý nghĩ thầm, kéo nhẹ ngón tay, rồi cúi đầu hôn lên đôi môi ẩm ướt, lưỡi lướt qua làn hơi ấm vừa trào ra, nhẹ nhàng cuốn lấy, mang đi hết thảy hương vị.

 

Giờ đã nếm trải cái đau như bị ong đốt rồi, cô phải ăn thêm vài miếng nữa mới đủ.

 

Còn chuyện liệu lần tới có đau hơn không…

 

Đó không phải là vấn đề cô của ngày hôm nay cần phải bận tâm.

 

Một chuyến đi ngắn ba ngày không cần thiết lên lịch quá dày.

 

Huống hồ, đêm khuya hôm trước cả hai đã gần như thức trắng vì quá đỗi mặn nồng.

 

Khương Nhan Lâm không biết nó khác gì ở nhà. Đúng kiểu chỉ đổi địa điểm, còn mất công đi lại xa xôi, tốn bao nhiêu tiền, thật là rảnh rỗi sinh nông nổi.

 

Cô Bùi cảm thấy Khương Nhan Lâm chẳng có chút lãng mạn nào.

 

"Sao sinh nhật cứ phải ở nhà? Ngày mai là sinh nhật em trai chị, nó còn tổ chức tiệc sinh nhật nữa. Chị muốn em đi chơi với chị hai ngày thôi, khó khăn đến vậy sao?"

 

Cô càng nói càng cảm thấy đúng, thẳng lưng, ngược ngực, viết luôn bốn chữ "lý lẽ hùng hồn" lên mặt.

 

Sự chú ý của Khương Nhan Lâm hơi xao nhãng, "Khoan đi, sinh nhật chị và em trai cách nhau một ngày thôi sao?"

 

Cô Bùi hơi nhướng mày, ghé người ôm Khương Nhan Lâm, v**t v* vòng eo mềm mại, tiện đáp một tiếng, chẳng mấy phản ứng với chủ đề này.

 

Khương Nhan Lâm đẩy nhẹ ra, lúc này mới nhìn rõ mặt Bùi Vãn Ý, hỏi: "Gia đình chị có tổ chức sinh nhật một năm hai lần không?

 

Cô Bùi nhún vai, bình thản đáp: "Tốn công tốn sức làm gì, gộp chung làm một lần là được."

 

Khương Nhan Lâm khựng lại, cô không hỏi nhiều cũng đoán được đáp án, một lát sau mới nói: "Vậy sinh nhật em trai, chị không về sao?"

 

Bùi Vãn Ý không biết Khương Nhan Lâm tò mò về chuyện của mình thật hay chỉ muốn nhân cơ hội phản đối chuyến đi này, nhìn Khương Nhan Lâm cười rồi nói: "Chị chưa bao giờ về."

 

Hồi nhỏ dù có cùng nhau đón sinh nhật, cô cũng có đủ cách để trốn, hoặc lén ra ngoài chơi với bạn bè hoặc mang theo chút tiền lẻ ra quán điện tử ngồi cả ngày.

 

Ra nước ngoài sống, những nơi có thể tiêu khiển càng nhiều, cô chưa học cấp hai đã làm ầm ĩ đòi bỏ nhà đi, ai mà giữ được cô, thế nên muốn chạy đi đâu thì chạy.

 

Còn việc sinh nhật hiện tại đã trở thành một sự kiện giao tiếp, cô cũng chẳng mấy bận tâm đến chuyện vắng mặt.

 

Hồi nhỏ, cô thà chạy ra ngoài chơi còn hơn ở nhà đón sinh nhật, nếu bây giờ tự dưng thay đổi thì mất tự nhiên quá.

 

Vậy nên, đó vốn là một dịp có đi hay không cũng chẳng sao, nó không gây ra nhiều tổn thất bằng việc cô xin nghỉ một ngày.

 

Nhưng mấy chuyện lòng vòng này, cô không muốn nói ra làm hỏng hứng, cô muốn đi thư giãn, không cần thiết phải nhắc đến ba cái chuyện xa lắc.

 

Cô cầm điện thoại đầu giường lên xem giờ, thấy đến giờ ăn trưa, mới ôm lấy Khương Nhan Lâm dụi đầu vào hõm vai, hỏi: "Muốn ra ngoài hay gọi đồ ăn lên?"

 

Hôm qua còn vội vã ra sân bay rồi lại thức cả đêm, hôm nay chắc chắn sẽ ở lại khách sạn cả ngày.

 

Khương Nhan Lâm thấy ổn, không biết do dạo này tập thể hình hiệu quả, cô còn tỉnh sớm hơn cô Bùi, mà dậy xong không thấy mệt đến nỗi không ra ngoài được.

 

"Ra ngoài ăn đi, chứ không chả biết lặn lội đường xa đến đây làm gì."

 

Bùi Vãn Ý có chút bất ngờ ngước mắt nhìn Khương Nhan Lâm, thấy ai kia thật sự không miễn cưỡng, mới nhướng mày, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

 

"Vậy nên kế hoạch của chị vẫn đỉnh cao đúng không, sống lâu nhờ vận động mà."

 

Cô vừa nói vừa véo nhẹ đùi Khương Nhan Lâm, rồi cúi người chui vào chăn.

 

"Chị gợi ý em nên vận động tí đi."

 

Khương Nhan Lâm lườm, cố nhịn cái phản xạ muốn đạp cô Bùi ra, mặc kệ hơi thở nóng rực phả vào, khéo léo chui vào chỗ mềm mại hơn.

 

Điện thoại dưới gối rung, Khương Nhan Lâm mở mắt, nín thở lấy điện thoại ra xem màn hình.

 

Tin nhắn của đối tác gửi đến, muốn hỏi chị một vài phản hồi dữ liệu. Dân làm truyền thông không có khái niệm cuối tuần, bất cứ lúc nào, ở đâu cũng có thể nhận tin nhắn công việc.

 

Khương Nhan Lâm đành mở khóa màn hình, vừa cố gắng giữ chặt điện thoại vừa gõ trả lời tin nhắn.

 

Hơi ấm dưới thân thi thoảng lại lướt qua, như thể nhận ra cô đang lơ đãng, hàm răng kia bất ngờ cắn tới, nhẹ nhàng m*t mát, khiến Khương Nhan Lâm suýt bị điện thoại rơi vào mặt.

 

Đúng lúc này, trên màn hình vừa hay hiện lên một yêu cầu gọi thoại, Khương Nhan Lâm không cẩn thận làm rơi điện thoại, vô tình chạm vào nút nghe, giọng nói bên kia liền truyền đến.

 

"Ăn cơm chưa, làm gì đó?"

 

Khương Nhan Lâm giật mình, không dám lên tiếng, người trong chăn như nghe ra giọng của ai nên ngoan hơn, không dám làm quá vào lúc này.

 

Khương Nhan Lâm co gối lại, muốn đẩy cái đầu xù xì kia ra, người bên kia gọi thoại lại hỏi một lần nữa: "Alo? Nghe rõ không?"

 

"Vừa ngủ dậy, có gì mới không ạ?"

 

Khương Nhan Lâm bình tĩnh hít thở, cố gắng kiểm soát giọng nói.

 

Mẹ Khương Nhan Lâm nghe xong là cằn nhằn: "Con lại thức khuya, cứ thế này, bao giờ mới đổi nết đây."

 

Khương Nhan Lâm chẳng rảnh để ý đến người dưới thân, nhẫn nại nghe mẹ cằn nhằn xong, mới hỏi mẹ gọi có chuyện gì.

 

"Còn hỏi mẹ có chuyện gì, mẹ kiếm được hồ sơ học bạ của con rồi nè? Hỏi con còn cần không, con cứ lơ mẹ."

 

Khương Nhan Lâm mím môi, cô định mở miệng, hơi ấm mềm mại ướt át khẽ lướt qua, khiến người khẽ run, nhịp thở cũng hụt một nhịp.