Giới thiệu truyện

Đánh giá: 10.0/10 từ 3 lượt Tác phẩm: Cô ấy bắt tôi hoàn lương Tác giả: Đông Nhật Giải Phẫu ***** [Căng như dây đàn | Màn combat sinh tử | Lên giường trước, yêu sau | Thuần hóa “cún”, phê không tưởng] Quý cô thú đội lốt người x Nữ hoàng sát gái (Chó điên x Yêu nữ) Khương Nhan Lâm, trùm cuối trong việc thả thính và thuần hóa gái ngoan, vốn chỉ có người khác phải quỵ lụy dưới chân cô, mà cô thích hay không thì chỉ có trời mới biết. Thế nhưng, có một lần, cô bị bơ đẹp không thương tiếc, lại còn là tại bữa tiệc của một người si tình cô. Bùi Vãn Ý, nữ thần được vạn người mê, đi đến đâu là trung tâm vũ trụ đến đó, chỉ có kẻ khác theo đuổi cô như thiêu thân, còn cô thì lạnh nhạt như băng. Ấy vậy mà, cũng có một lần, cô bị coi như không khí, trớ trêu thay, lại là tại bữa tiệc của bạn thân. Lần đầu chạm mặt, chỉ thoáng qua nhau. Ấn tượng về đối phương? Dưới trung bình, toàn thành kiến. – Cô chê tôi lả lơi, tôi ghét cô kiêu ngạo. Bảy ngày sau, suy nghĩ ấy vẫn chẳng hề lung lay. Khương Nhan Lâm vừa mặc đồ, vừa buông lời: “Kỹ thuật của cô Bùi cũng xoàng thôi.” Bùi Vãn Ý kéo khóa quần, đáp trả: “Vậy thì cô Khương diễn đỉnh đấy.” Ngay hôm sau, hai người lại hò hẹn trong bóng đêm. Suốt những ngày tháng vừa ghét bỏ vừa quấn nhau không dứt, Khương Nhan Lâm vẫn đinh ninh, đây chỉ là một cuộc dạo chơi chóng vánh. Cho đến khi cô nhận ra, dù cô có trốn chạy đến chân trời góc bể nào, Bùi Vãn Ý ngạo mạn kia cũng sẽ săn cô ngay trong đêm, nở nụ cười nhẹ tênh, nhắc nhở: “Cô Khương, sao em dọn nhà mà cứ quên trước quên sau.” Khương Nhan Lâm: “…” – Số đỏ thật, vớ ngay phải “cờ hó” đỉnh cấp thiên hạ. Lần đầu gặp Khương Nhan Lâm, em là người bạn thân thầm thương trộm nhớ. Lần thứ hai gặp, em là người bạn thân theo đuổi. Lần thứ ba gặp, Bùi Vãn Ý tự nhủ: Bạn thân bạn mẹ gì, dẹp hết! Sau này, Bùi Vãn Ý mới vỡ lẽ, cái giá phải trả không chỉ là một đứa bạn. #Cưng có bao nhiêu chị em bạn bè đấy? #Chó điên và Yêu nữ: Cuộc chiến thả thính thượng thừa, ma mị, thấy người ta đẹp nên mê. #Kẻ ngạo mạn cúi đầu x Người lạnh lùng trao tim #Truyện người lớn, ác từ trong trứng, không khuyến khích cho trẻ dưới tuổi vị thành niên :)) (nhưng đọc thì hay :))) ________ Review từ editor: Truyện độc lạ, cuốn từng câu chữ, không hay không lấy tiền. Không có mỏ hỗn, chỉ có hỗn hơn :)) Dành cho các bạn thích cảm giác mạnh, thích trải nghiệm hàng độc lạ. Đây có lẽ là bộ truyện bạo nhất mình từng thử và cả độc giả của Tấn Giang nữa, thề đấy, các bạn đọc trên đó bảo chưa bao giờ háo hức như bây giờ. Bộ truyện xoay quanh Khương Lâm Nhan – một cô nàng thực tế đến lạ và Bùi Vãn Ý, đúng kiểu chị bóng mà phụ nữ rất yêu. Nó không chỉ là tuyến tình cảm của nhân vật mà còn là những câu chuyện đời thường, drama giữa đám bạn, xã hội, cách nhìn nhận vấn đề và cách nhìn nhận xã hội – cụ thể ở đây là qua những việc vụn vặt nữ chính trải qua. Lối hành văn thực tế, châm biến, cực hề, cực xả stress, đảm bảo cười rung nách. Chị tác giả này là mẹ đẻ của Lảng tránh ái muội và người tình Moebius. Chị viết khá chắc tay và bộ nào của bà này cũng một mớ drama, bùng binh. Nó ngon nó ngọt nó thơm nó đã Thêm nữa, không một nhân vật nào trong truyện này là hoàn hảo cả, ai cũng có cái tôi, có cá tính riêng, biết mình làm gì, dù có là người được gọi là “Nàng thơ”, “tình đầu” đi thì vẫn là con người, lòng dạ đen tối khi không được thứ mình muốn. Những nhân vật trong truyện này có thể phát điên, bùng nổ và rất chua ngoa. Truyện không dành cho các bạn có trái tim mong manh, dễ vỡ, tiêu chuẩn đạo đức cao, không dành cho những bạn mộng mơ về một mối tình hoàn hảo, một cuộc sống công bằng, bộ này không có. Thứ bộ này có là “số phận” như kiểu đúng người, sai thời điểm, duyên đến duyên đi, xuôi theo dòng đời, có những thứ cầu không được, không cam tâm nhưng bắt buộc phải buông, thứ bản thân muốn thì phải theo, phải thử.  Vì vậy, bạn đọc cân nhắc trước khi đọc. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 182

Chương 182

Chương 182

 

Lòng Bùi Vãn Ý thoáng có một cảm giác không yên.

 

Khương Nhan Lâm dạo này hình như dịu dàng với cô hơi nhiều.

 

Thì là trên máy bay kiên nhẫn dỗ dành, rồi lại chủ động trên giường, giờ còn nói những lời ngọt ngào.

 

Đây có lẽ là đặc ân của người có sinh nhật?

 

Hình như mọi thứ diễn ra quá êm đềm.

 

Bùi Vãn Ý không khỏi nghĩ vẩn vơ, liệu những khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi? Trong tâm trí cô, bao nhiêu ý nghĩ nhẹ nhàng lướt qua, rồi một ý niệm chợt hiện lên: sinh nhật âm lịch, một dấu vết của thời gian. Cô cần nhớ lại vì nó quan trọng.

 

Bùi Vãn Ý khẽ nghĩ, rồi hỏi:

 

"Em thích chị chỗ nào? Nói chị nghe đi."

 

Khương Nhan Lâm đã cầm chiếc túi vải màu lam nhạt. Quần áo vốn định mặc quay cho loạt video, vẫn còn mới tinh. Chưa kịp mặt đã bị lôi qua Osaka, tuy nhiên cũng đúng dịp ra chụp ngoại cảnh.

 

Cô bỏ điện thoại vào túi, lời đáp cho câu hỏi của Bùi Vãn Ý chìm vào im lặng. Cầm sạc dự phòng và tấm thẻ phòng, chuẩn bị bước ra ngoài.

 

Bùi Vãn Ý đứng tựa cửa chờ, cô vòng tay ôm nhẹ vai Khương Nhan Lâm, hỏi: "Khương Nhan Lâm, em sao ấy, nói chuyện ngừng nửa không thôi. Em thích chị chỗ nào nói chị nghe."

 

Khương Nhan Lâm mở cánh cửa phòng. Cô không muốn đứng đó kỳ kèo, nói: "Thích chị mặt dày đấy."

 

Bùi Vãn Ý: "…"

 

Cực kỳ thực tế.

 

Khi rời khỏi khách sạn thì đã hơn bốn giờ chiều. Bên ngoài trời không lạnh lắm, nhưng về đêm sẽ lạnh hơn nhiều. Cả hai mang theo áo khoác mỏng, để gọn trong túi.

 

Bùi Vãn Ý chỉ mặc sơ mi trắng và quần dài đen. Gile đang mặc do Khương Nhan Lâm mua – cùng kiểu với Khương Nhan Lâm.

 

Tóc Khương Nhan Lâm cột cao, vài sợi đen mai khẽ rơi trên trán. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, trắng mịn, trông trẻ trung.

 

Cô Bùi không trang điểm, chỉ thoa chút kem chống nắng. Gương mặt non nớt của cô lại càng thêm phần tươi tắn. Cô khoác vai Khương Nhan Lâm, mái tóc đen buông xõa tự nhiên, đeo thêm cặp kính gọng đen, nôm tri thức hơn, khiến người khác khó nhận ra vẻ sắc sảo thường ngày của cô.

 

Cả hai đã ăn song không nhiều, nhưng đủ để không thấy đói. Họ thong thả tản bộ về phía ga tàu điện ngầm, vừa đi vừa ngắm nhìn phố xá như dạo chơi.

 

Khách sạn gần ga Shin-Ōsaka. Đi bộ thong thả mất khoảng mười phút. Khương Nhan Lâm thấy khu vực này yên tĩnh, vắng người và xe cộ, bèn kéo Bùi Vãn Ý rẽ vào con hẻm nhỏ.

 

Cuối tháng Mười Một, trời đã vào đông. Nhưng vì mặt trời chưa lặn, nên buổi chiều còn hơi ấm. Khương Nhan Lâm để chân trần mà không thấy lạnh, cứ thế tìm một con dốc có ánh sáng đẹp rồi đứng lại chụp vài tấm hình.

 

Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm, lúc nào cũng không quên công việc, chỉ khẽ nhún vai, không nói gì.

 

Một lúc làm được cả hai việc, quả là hiệu quả. Nếu là cô, có lẽ cô thế rồi.

 

Khương Nhan Lâm liếc nhìn người im lặng hiếm thấy, rồi nhét điện thoại vào tay Bùi Vãn Ý.

 

"Chụp ảnh được không đấy? Chụp đẹp chút."

 

Bùi Vãn Ý cầm điện thoại, nghịch một chút rồi khẽ cười, nói: "Mặt em chụp thế nào mà chẳng đẹp? Muốn chị khen thì cứ bảo."

 

Cô vừa nói vừa giơ điện thoại lên, hướng về phía người đang đứng trên dốc.

 

Khương Nhan Lâm đối diện ống kính đã thành thói quen. Cô tự tìm góc độ, tạo dáng. Hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, cầm túi, nghiêng đầu nhìn sang, mặt mày điềm nhiên, nhưng dưới ánh nắng lại dịu dàng hơn.

 

Bùi Vãn Ý chỉnh góc máy, lấy nét vào đôi mắt Khương Nhan Lâm. Nhưng khi hình ảnh trên màn hình rõ hơn, cô như nhìn thẳng vào đôi mắt ấy qua ống kính lại chợt quên cả việc bấm nút chụp.

 

Khương Nhan Lâm thường ở trong nhà, ít tiếp xúc với ánh nắng. Nhưng thực ra, rất hợp với ánh mặt trời. Làn da trắng sẽ ửng lên một vầng sáng, như có chút trong suốt. Đôi mắt đen láy kia cũng sáng, trong veo, khiến Bùi Vãn Ý không khỏi nhớ về buổi sáng đầu tiên.

 

Trong khoảnh khắc đầu tiên vừa mở mắt, Bùi Vãn Ý chưa từng nghĩ mình có thể ngủ yên bên cạnh một người mới quen.

 

Trước khi trời hửng sáng, cô ôm hơi ấm vừa chạm vào, mơ màng chìm vào giấc ngủ. Rồi sau những hình ảnh chớp nhoáng kỳ lạ, cô nghe thấy tiếng gọi khẽ.

 

Ngay khi vừa mở mắt, cô thấy khuôn mặt nghiêng của Khương Nhan Lâm dưới ánh ban mai.

 

Ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ hắt lên gương mặt, chiếu lên hàng mày và đôi mắt. Tóc ánh lên những tia sáng mỏng manh, như có một thứ hơi ấm nhẹ nhàng bao quanh. Mọi đường nét, mọi chi tiết đều tươi tắn và rõ ràng.

 

Bùi Vãn Ý nhìn gương mặt đang hướng về phía này trên màn hình điện thoại, cuối cùng cũng chậm rãi hiểu ra.

 

Cô đối với Khương Nhan Lâm,

 

"Chụp thế nào rồi?"

 

Nửa tiếng chụp cả đống, Bùi Vãn Ý không thấy mệt, ngược lại còn khá thích thú. Vả lại, cô còn nghĩ đến việc mua cái máy ảnh để nghịch, biết đâu tài lẻ của cô nhiều đến nỗi chính cô cũng chưa nhận ra.

 

Hình như không bất ngờ lắm.

 

Cô Bùi biết vẽ, cực vững về kiến thức về cơ thể người và bố cục, gu thẩm mỹ cũng luôn hợp ý Khương Nhan Lâm. Những bức ảnh chụp được vượt xa mong đợi, có vài tấm không cần chỉnh sửa nhiều cũng có thể sử dụng ngay.

 

"Khương Nhan Lâm sẽ sòng phẳng trả tiền chụp ảnh cho cô Bùi."

 

Bùi Vãn Ý thích cái tính khí này của Khương Nhan Lâm, yêu thật.

 

Thế là cô trêu: "Có những nhiếp ảnh gia không cần trả tiền công đâu."

 

Khương Nhan Lâm trợn mắt. Cái người này được nước lấn tới thật là quá đáng.

 

Cô quay người bước về phía ga tàu, chẳng buồn để ý đến Bùi Vãn Ý.

 

Bùi Vãn Ý lẽo đẽo theo sau. Cô vừa đi vừa nghĩ về "đề xuất" trước khi rời khỏi khách sạn. Càng nghĩ cô càng thấy nó rất phù hợp với phong tục tập quán và văn hóa địa phương, nên tranh thủ mấy ngày này "tùy cơ ứng biến" thực hành thôi.

 

Hai người đi trước sau vào ga tàu điện ngầm. Khương Nhan Lâm dường như quen đường, chỉ liếc nhìn tuyến đường và hướng đi trên Google Maps rồi đi trước qua cửa soát vé.

 

Bùi Vãn Ý đành vội móc điện thoại ra, nhấn mở thẻ Suica, rồi quẹt thẻ vào máy soát vé và đi theo sau chị.

 

Vừa đi được vài bước, cô thấy người đi trước bị một người đàn ông trung niên chặn lại. Người đàn ông có vẻ như đang hỏi đường, nhưng thực chất thì rõ ràng là đang làm quen.

 

Bùi Vãn Ý "tặc" một tiếng. Đúng là nửa phút không để ý là không được.

 

Cô bước tới, kéo tay người kia lại, rồi nói nhanh bằng tiếng Anh: "Anh cần giúp gì không?"

 

Người đàn ông trung niên khó chịu, nghe Bùi Vãn Ý nói thì ngẩng đầu đánh giá cô một lượt. Thấy cô nhìn giống người nước ngoài, mới ngại ngùng nói một câu: "Xin lỗi."

 

Rồi không ngoảnh đầu lại mà đi mất, tốc độ nhanh như sợ bị đuổi theo.

 

Bùi Vãn Ý liếc mắt về bóng lưng của người đàn ông kia.

 

"Cha đó hỏi em gì đấy?"

 

Khương Nhan Lâm lặng lẽ tắt đoạn ghi hình trên điện thoại, thản nhiên đáp: "Hỏi giá."

 

Bùi Vãn Ý nhíu mày, xác định mình không nghe nhầm, cô có đôi chút hối hận vì sao lúc nãy chỉ nói một câu.

 

Lẽ ra nên chửi thêm cái thằng mặt mũi như bị liệt dương xuất tinh sớm kia mới đúng.

 

Khương Nhan Lâm nắm tay Bùi Vãn Ý, an ủi: "Ở đây là vậy đó, mặc kệ em đẹp hay xấu, cứ đi một mình là bị làm quen thôi. Không hỏi giá thì cũng muốn lôi em đi mấy cái quán bar đèn mờ."

 

Khương Nhan Lâm vừa nói vừa kéo Bùi Vãn Ý đi tiếp, tránh làm cản trở người khác trên hành lang.

 

Bùi Vãn Ý đến nước này thì thôi, mỗi lần không phải đi công tác thì cũng có bạn bè đi cùng, chưa gặp phải chuyện này bao giờ. Đây là lần tiên cô biết đến cái "luật bất thành văn" này.

 

Khương Nhan Lâm nhìn thoáng qua mặt Bùi Vãn Ý rồi cười, nói:

 

"Nó liên quan đến ngoại hình của chị nữa. Chiều cao và ngũ quan của chị không giống người châu Á. Với lại, trông chị thế không ai dám trêu đâu."

 

Bùi Vãn Ý tập gym và boxing không vô ích. Bình thường chỉ mặc quần áo thoải mái để vận động, hoặc là đồ công sở lịch sự khi đi làm. Và việc đó thật sự giúp cô tránh được nhiều tình huống như thế này.

 

"Vậy nên em phải tập boxing với chị đi, thay đổi khí chất, đừng có ra ngoài lúc nào cũng như kiểu dễ bị bắt nạt."

 

Bùi Vãn Ý theo Khương Nhan Lâm đi xuống lầu, đã gần đến sân ga.

 

Khương Nhan Lâm cảm thấy đây là định kiến của chị ta đối với mình. Trong mắt cô Bùi, có lẽ ngay từ đầu cô là hình tượng một người dễ dãi lại không có khả năng tự bảo vệ, không thay đổi được nữa, hết cách.

 

Thực tế là, lúc nãy dù Bùi Vãn Ý không kịp đến, Khương Nhan Lâm có đầy cách để rút lui an toàn – dù sao thì phần lớn người ở đất nước này rất nhút nhát, sợ gây chuyện, cô hoàn toàn biết cách phản kháng.

 

Nhưng liếc mắt nhìn người bên cạnh luyên thuyên mải, Khương Nhan Lâm chẳng buồn nói ra những lời cụt hứng như "Em có cần chị giúp đâu".

 

Hơn nữa, tối nay còn phải chịu không biết bao nhiêu lần.

 

Bùi Vãn Ý đặt khách sạn suối nước nóng có phòng tắm riêng ở Kyoto cho tối mai và đương nhiên không có thời gian đi tham quan đó đây.

 

May là cả hai không phải kiểu người thích check-in ở các địa điểm du lịch khi đi du lịch. Khương Nhan Lâm không phải lần đầu đến, càng không hứng thú đến những nơi đông người – hôm nay là tối thứ Bảy, bất kỳ khu vực sầm uất nào mà không náo nhiệt, huống chi là các điểm du lịch, chắc chắn đông như trẩy hội.

 

Cô kéo Bùi Vãn Ý xuống ở ga Umeda, vừa xem bản đồ vừa đi bộ trong đường hầm dưới lòng đất về phía điểm đến.

 

Vì giới hạn địa lý, các ga tàu điện ngầm ở khu vực này được kết nối bằng đường hầm, hình thành cả khu mua sắm và ăn uống. Khi đi qua, nhiều cửa hàng sáng đèn.

 

Bùi Vãn Ý không có lịch trình cụ thể, không biết đi đâu chơi thì thú vị hơn, nên cứ đi dạo vòng vòng. Thấy Khương Nhan Lâm có nơi để đi, cô không tò mò, chỉ bước theo.

 

Khương Nhan Lâm không thích ga tàu mấy, đường đi quá phức tạp, xem bản đồ chưa mò được đường, may mà lần này hai người ăn may, ở gần nên khỏi đi đường vòng.

 

Từ lúc ra khỏi khách sạn đến giờ, họ thong thả đi bộ trên đường hơn một tiếng, Khương Nhan Lâm mới kéo Bùi Vãn Ý đến nơi.

 

Hai người đi thang máy lên tầng bảy, ra khỏi thang là thấy lối vào đường hầm.

 

Khương Nhan Lâm lấy ví tiền của Bùi Vãn Ý từ trong túi ra, tìm tờ tiền Yên Nhật đã đổi ở sân bay tối qua, đến máy bán vé tự động mua hai vé.

 

Bùi Vãn Ý lặng lẽ đi theo, tò mò nhìn Khương Nhan Lâm mua vé, dẫn mình đến cửa kiểm soát vé, rồi mới thoáng thấy màu đỏ bên ngoài qua đường hầm kính.

 

Giờ là hoàng hôn, ngày mùa đông ngắn, mặt trời sắp xuống núi, cảnh hoàng hôn là thời khắc rực rỡ nhất.

 

Khương Nhan Lâm nắm tay Bùi Vãn Ý, theo sự hướng dẫn của nhân viên bước ra khỏi đường hầm, đứng trên sân ga của khu vực chờ.

 

Bùi Vãn Ý chớp mắt, ngước nhìn công trình kiến trúc cơ khí khổng lồ trước mặt, cô có ngỡ ngàng trong màu sắc đỏ thuần.

 

Đến khi hết hàng chờ, Khương Nhan Lâm kéo lên chiếc cabin màu đỏ, cô vẫn chưa hoàn hồn.

 

Lần đầu cô ngồi cái thứ thuần khiết như đu quay này luôn đấy.