Giới thiệu truyện

Đánh giá: 10.0/10 từ 3 lượt Tác phẩm: Cô ấy bắt tôi hoàn lương Tác giả: Đông Nhật Giải Phẫu ***** [Căng như dây đàn | Màn combat sinh tử | Lên giường trước, yêu sau | Thuần hóa “cún”, phê không tưởng] Quý cô thú đội lốt người x Nữ hoàng sát gái (Chó điên x Yêu nữ) Khương Nhan Lâm, trùm cuối trong việc thả thính và thuần hóa gái ngoan, vốn chỉ có người khác phải quỵ lụy dưới chân cô, mà cô thích hay không thì chỉ có trời mới biết. Thế nhưng, có một lần, cô bị bơ đẹp không thương tiếc, lại còn là tại bữa tiệc của một người si tình cô. Bùi Vãn Ý, nữ thần được vạn người mê, đi đến đâu là trung tâm vũ trụ đến đó, chỉ có kẻ khác theo đuổi cô như thiêu thân, còn cô thì lạnh nhạt như băng. Ấy vậy mà, cũng có một lần, cô bị coi như không khí, trớ trêu thay, lại là tại bữa tiệc của bạn thân. Lần đầu chạm mặt, chỉ thoáng qua nhau. Ấn tượng về đối phương? Dưới trung bình, toàn thành kiến. – Cô chê tôi lả lơi, tôi ghét cô kiêu ngạo. Bảy ngày sau, suy nghĩ ấy vẫn chẳng hề lung lay. Khương Nhan Lâm vừa mặc đồ, vừa buông lời: “Kỹ thuật của cô Bùi cũng xoàng thôi.” Bùi Vãn Ý kéo khóa quần, đáp trả: “Vậy thì cô Khương diễn đỉnh đấy.” Ngay hôm sau, hai người lại hò hẹn trong bóng đêm. Suốt những ngày tháng vừa ghét bỏ vừa quấn nhau không dứt, Khương Nhan Lâm vẫn đinh ninh, đây chỉ là một cuộc dạo chơi chóng vánh. Cho đến khi cô nhận ra, dù cô có trốn chạy đến chân trời góc bể nào, Bùi Vãn Ý ngạo mạn kia cũng sẽ săn cô ngay trong đêm, nở nụ cười nhẹ tênh, nhắc nhở: “Cô Khương, sao em dọn nhà mà cứ quên trước quên sau.” Khương Nhan Lâm: “…” – Số đỏ thật, vớ ngay phải “cờ hó” đỉnh cấp thiên hạ. Lần đầu gặp Khương Nhan Lâm, em là người bạn thân thầm thương trộm nhớ. Lần thứ hai gặp, em là người bạn thân theo đuổi. Lần thứ ba gặp, Bùi Vãn Ý tự nhủ: Bạn thân bạn mẹ gì, dẹp hết! Sau này, Bùi Vãn Ý mới vỡ lẽ, cái giá phải trả không chỉ là một đứa bạn. #Cưng có bao nhiêu chị em bạn bè đấy? #Chó điên và Yêu nữ: Cuộc chiến thả thính thượng thừa, ma mị, thấy người ta đẹp nên mê. #Kẻ ngạo mạn cúi đầu x Người lạnh lùng trao tim #Truyện người lớn, ác từ trong trứng, không khuyến khích cho trẻ dưới tuổi vị thành niên :)) (nhưng đọc thì hay :))) ________ Review từ editor: Truyện độc lạ, cuốn từng câu chữ, không hay không lấy tiền. Không có mỏ hỗn, chỉ có hỗn hơn :)) Dành cho các bạn thích cảm giác mạnh, thích trải nghiệm hàng độc lạ. Đây có lẽ là bộ truyện bạo nhất mình từng thử và cả độc giả của Tấn Giang nữa, thề đấy, các bạn đọc trên đó bảo chưa bao giờ háo hức như bây giờ. Bộ truyện xoay quanh Khương Lâm Nhan – một cô nàng thực tế đến lạ và Bùi Vãn Ý, đúng kiểu chị bóng mà phụ nữ rất yêu. Nó không chỉ là tuyến tình cảm của nhân vật mà còn là những câu chuyện đời thường, drama giữa đám bạn, xã hội, cách nhìn nhận vấn đề và cách nhìn nhận xã hội – cụ thể ở đây là qua những việc vụn vặt nữ chính trải qua. Lối hành văn thực tế, châm biến, cực hề, cực xả stress, đảm bảo cười rung nách. Chị tác giả này là mẹ đẻ của Lảng tránh ái muội và người tình Moebius. Chị viết khá chắc tay và bộ nào của bà này cũng một mớ drama, bùng binh. Nó ngon nó ngọt nó thơm nó đã Thêm nữa, không một nhân vật nào trong truyện này là hoàn hảo cả, ai cũng có cái tôi, có cá tính riêng, biết mình làm gì, dù có là người được gọi là “Nàng thơ”, “tình đầu” đi thì vẫn là con người, lòng dạ đen tối khi không được thứ mình muốn. Những nhân vật trong truyện này có thể phát điên, bùng nổ và rất chua ngoa. Truyện không dành cho các bạn có trái tim mong manh, dễ vỡ, tiêu chuẩn đạo đức cao, không dành cho những bạn mộng mơ về một mối tình hoàn hảo, một cuộc sống công bằng, bộ này không có. Thứ bộ này có là “số phận” như kiểu đúng người, sai thời điểm, duyên đến duyên đi, xuôi theo dòng đời, có những thứ cầu không được, không cam tâm nhưng bắt buộc phải buông, thứ bản thân muốn thì phải theo, phải thử.  Vì vậy, bạn đọc cân nhắc trước khi đọc. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 133

Chương 133

Sau khi kể xong chuyện, Bùi Vãn Ý không có ý định đào sâu thêm, đặt điện thoại xuống giường, đi vào phòng tắm.

 

Khương Nhan Lâm nghe thấy tiếng nước rào rào bên kia vang lên rất lâu.

 

Nhân lúc đó, Khương Nhan Lâm cũng đi tắm rồi lên lầu, vào phòng sách mở máy tính, bật cuộc gọi video lên máy tính để đó.

 

Cô xem qua email và tin nhắn trên tài khoản công việc, cho đến khi người bên kia cuộc gọi video bước ra khỏi phòng tắm, khoác áo choàng tắm cầm điện thoại lên, lại xuất hiện trước ống kính.

 

Khương Nhan Lâm liếc nhìn, mái tóc đen còn ướt rượt rũ xuống, dính vào khuôn mặt có phần xanh xao.

 

Lại không sấy tóc.

 

Nghĩ vậy, nhưng cô không nói gì, tiếp tục gõ bàn phím trả lời tin nhắn.

 

Người vừa tắm xong lặng lẽ lấy khăn lau tóc, thấy Khương Nhan Lâm chăm chú ngồi trước máy tính. Ánh sáng trong phòng mờ, khuôn mặt dưới camera mất đi những đường nét rõ ràng, khiến người ta khó mà nhìn rõ biểu cảm.

 

Bùi Vãn Ý không làm phiền, đặt điện thoại xuống và bật laptop lên, xử lý một số việc vặt, rồi đeo tai nghe chơi game.

 

Cô sờ hộp thuốc lá trên bàn, mắt nhìn vào màn hình game rồi rút một điếu thuốc ngậm vào môi, tìm bật lửa.

 

Không biết là bỏ ở túi quần hay chỗ nào, Bùi Vãn Ý tìm không thấy, ngón tay gõ gõ mặt bàn gỗ, liếc mắt nhìn quanh phòng, cuối cùng không ngồi yên mà đứng dậy vào phòng tắm tìm quần áo.

 

Tìm thấy bật lửa trong túi quần, Bùi Vãn Ý cúi đầu ngậm thuốc, ấn bật lửa châm lửa.

 

Hít một hơi nicotin xong mới thả lỏng, tựa vào bồn rửa tay, ngẩng mặt nhả khói.

 

Hình ảnh của Bùi Vãn Ý phản chiếu trong gương, Bùi Vãn Ý liếc qua, thấy khuôn mặt quen thuộc mà mình đã nhìn nhàm chán này bỗng có chút xa lạ.

 

Bùi Vãn Ý cúi đầu, hút thêm hai hơi, rồi dập thuốc ném vào thùng rác, quay lại ngồi trước máy tính.

 

Trên màn hình điện thoại, người bên kia cuộc gọi video vẫn chăm chú gõ bàn phím. Bùi Vãn Ý đeo một bên tai nghe, cầm chuột nhấn nút tìm trận, sau khi chơi xong hai ván game, thấy Khương Nhan Lâm vẫn bận, không nhịn được mà lên tiếng: "Em đang bận gì thế?"

 

Khương Nhan Lâm không ngẩng đầu lên, vẫn xử lý công việc, thuận miệng trả lời: "Có hợp đồng quảng cáo tìm em, ban đầu em không muốn nhận, nhưng họ trả giá khá cao, em đang bàn chi tiết với họ."

 

Bùi Vãn Ý mím môi, không nói gì.

 

Cô cầm chuột nhấn nút tìm trận tiếp. Game bắt đầu, đồng đội hiếm khi nào không phế, nhưng cô lại chơi mà không có chút cảm xúc. Sau khi cố tình cướp mạng của người khác một lần nữa, đồng đội trong kênh chat chửi bới cô Bùi vào phá game chắc.

 

Bùi Vãn Ý gõ chữ chửi lại, nhưng vì từ ngữ quá tục tĩu nên bị che đi phần lớn.

 

Cô bỗng thấy chẳng có gì hay ho, tắt cửa sổ game, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt, rồi ra thay một bộ quần áo khác, chả cầm theo gì, chỉ mang theo thẻ phòng và ví tiền rời khỏi phòng khách sạn.

 

Thành phố biển đang phát triển này thuộc hàng đáng sống, dù thời tiết chuyển lạnh, nhiệt độ ban đêm vẫn nóng hừng hực.

 

Bùi Vãn Ý xuống phố, tấp vào một quán nhậu vỉa hè, gọi vài chai bia lạnh, nhắm nháp hải sản.

 

Tóc ướt xõa vai được gió đêm hong khô, vài gã trai mặt dày đến làm quen, Bùi Vãn Ý giả bộ lơ ngơ không hiểu tiếng Trung, bắn tiếng Hàn pha giọng địa phương.

 

Ông chủ quán nghe lơ lớ tưởng khách Tây, thế là ra chào hỏi bằng vài câu tiếng Anh bập bẹ, còn hào phóng khuyến mãi hai đĩa mồi nhậu, khiến Bùi Vãn Ý dở khóc dở cười.

 

Cô trơ mặt chén sạch, trước khi về bo thêm tờ tiền dày cộm.

 

Vài chai bia vào người, ngắm nhìn ánh đèn neon chói lòa cũng thấy dễ chịu hơn hẳn.

 

Bùi Vãn Ý dạo bộ quanh khách sạn cho tiêu cơm, tiện đốt tí calo rồi mới quay về.

 

Sáng mai phải ra công trường giám sát tiến độ, chiều lại họp, chẳng có thời gian mà la cà.

 

Về đến khách sạn, Bùi Vãn Ý tắm rửa qua loa rồi lên giường.

 

Trước khi tắt đèn, cô tiện tay với lấy điện thoại, màn hình tối om vì hết pin.

 

Bùi Vãn Ý nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, cắm sạc rồi trèo lên giường, nhắm mắt cầu mong cơn buồn ngủ ghé thăm.

 

Rượu vào thì say, lần này ít nhất khỏi cần thức đến gần sáng.

 

Bùi Vãn Ý thở dài ngao ngán.

 

Cái lý lẽ này sớm đã thuộc nằm lòng, sao cứ ôm ảo tưởng làm gì.

 

Sáng hôm sau, Lý Sam đúng giờ đến đón, Bùi Vãn Ý vẫn xuất hiện với vẻ ngoài hoàn hảo, ngay cả trợ lý thân cận còn không nhận ra đêm qua cô vừa quắc cần câu, lại còn thiếu ngủ trầm trọng.

 

"Thu xếp xong xuôi với bên anh Phùng rồi ạ, trưa nay ăn cơm với họ. Em chọn sẵn hai nhà hàng, Bùi tổng xem nhà nào ổn hơn."

 

Lý Sam là người làm việc cẩn trọng, nhưng không hề bảo thủ, chuyện nhỏ làm chu toàn, chuyện lớn mới xin ý kiến cô.

 

Đây là kinh nghiệm làm việc mà anh đã tích lũy được sau một thời gian dài quan sát.

 

Bùi Vãn Ý cầm tablet lướt qua một lượt, chọn nhà hàng thứ nhất. "Đi nhà hàng này đi. Trưởng phòng Lý là người Quảng Đông, ở đây món Quảng Đông chuẩn vị, chắc hợp gu họ."

 

Lý Sam gật đầu, không hề bất ngờ trước trí nhớ và sự tinh tế của Bùi Vãn Ý. Sau gần một tháng làm việc chung, anh hiểu rõ hơn ai hết, cô ba nổi tiếng tai tiếng này của nhà họ Bùi, là một người thâm tàng bất lộ đến nhường nào.

 

"… Chín giờ rưỡi đến công trường, đốc công họ Trương, tối qua em cho người biếu xén rồi, lão ta không dám lơ là đâu ạ, ít nhất cũng diễn cho đẹp mắt."

 

Hai người lên xe, Lý Sam vừa lái xe vừa báo cáo lịch trình, không nhận ra Bùi Vãn Ý đang day day thái dương, có chút mất tập trung.

 

Nói xong lịch trình trong ngày, không nghe người phía sau lên tiếng, anh mới nhìn vào gương chiếu hậu, "Có gì cần điều chỉnh không ạ?"

 

Bùi Vãn Ý ngẩng đầu, bình thản trả lời: "Buổi chiều dời lịch họp lên sớm lên chút, dân ở đây ăn tối sớm lắm, họp muộn quá ảnh hưởng đến tâm trạng họ."

 

Xa quê hương, muốn làm việc suôn sẻ thì phải tinh ý.

 

Lý Sam không ngờ Bùi Vãn Ý lại để ý đến cả chuyện này, khựng lại một giây, rồi gật đầu, "Vâng, em hiểu rồi."

 

Sau đó cả hai im lặng suốt đường đi.

 

Cả ngày hôm đó, Bùi Vãn Ý bù đầu bù cổ với công việc, vừa chạy đôn chạy đáo giám sát thi công ở kho, theo sát tiến độ, vừa phải xây dựng quan hệ với đội ngũ thi công, đến khi vội vã chạy về trung tâm thành phố, chỉ kịp mua tạm hộp cơm ăn vội trên đường, rồi lao vào phòng họp.

 

Vừa bước vào cửa, Bùi Vãn Ý đã nở nụ cười, thuần thục đưa thuốc lá cho mấy phụ trách chi nhánh địa phương. Mấy người khách sáo kia liếc nhìn điếu thuốc trên tay cô mới cười rộ lên, khen cô chu đáo.

 

Bùi Vãn Ý nhìn Lý Sam, thấy đối phương gật đầu, mới kéo ghế ngồi xuống bàn họp.

 

Cuộc họp kéo dài lê thê và nhàm chán, kẻ mạnh khó lòng chèn ép được rắn địa phương, huống hồ bản thân Bùi Vãn Ý cũng chẳng phải là quản lý cấp cao gì của tổng công ty, chỉ là mang cái danh cô ba nhà họ Bùi, lời cô có khi còn không đáng để họ suy nghĩ vài giây.

 

Nhưng Bùi Vãn Ý vốn không có thói quen đánh trận không chuẩn bị, nhận tập tài liệu Lý Sam đưa, lật vài trang, biết mấy người này không có kiên nhẫn xem, dứt khoát bỏ qua và đi thẳng vào vấn đề chính.

 

Câu đầu tiên cô mở miệng khiến sắc mặt mấy người đối diện khựng lại.

 

Vài phút sau, họ vô thức ngồi thẳng người, còn dập cả thuốc lá trên tay.

 

Bùi Vãn Ý vẫn điềm nhiên, như thể không nhận ra vẻ mặt nghiêm trọng của họ, chỉ vài câu ngắn gọn nói rõ tình hình, rồi bắt đầu "khiêm tốn xin ý kiến" của họ.

 

Mấy người này đâu có ngu, ai mà không thấy được Bùi Vãn Ý không phải là con nhà giàu thư ngây thơ đến để lấy kinh nghiệm, mà là một con sói đội lốt cừu non.

 

Bấy giờ họ cũng không dám vòng vo với cô nữa, sợ bị lật tẩy những chuyện mờ ám, rồi bị báo lên tổng công ty.

 

Thái độ của Bùi Vãn Ý vẫn khách sáo, như thể thật sự đến đây để xin lời khuyên, muốn họ chỉ dạy mình làm việc.

 

Mấy người tức vẫn không dám bộc lộ, chỉ có thể gượng cười khách sáo với cô.

 

Đến khi cuộc họp kết thúc, Bùi Vãn Ý nói một tràng những lời nịnh nọt không tốn tiền, vẻ mặt khiêm tốn học hỏi, rồi mời họ đi uống rượu buổi tối.

 

Mấy người kia liên tục từ chối, ai cũng bận về nhà giải quyết hậu quả, đâu còn tâm trạng đi uống rượu ăn hải sản.

 

Đến khi tiễn xong đám người đó, Bùi Vãn Ý mới xoa xoa gương mặt cứng đờ vì cười, không chút cảm xúc cúi người lên xe.

 

Lý Sam biết hôm nay cô đã rất mệt, chỉ hỏi một câu: "Về khách sạn ạ?"

 

Bùi Vãn Ý đáp qua loa, lấy điện thoại ra xem tin nhắn chưa đọc.

 

Lướt hết thông báo chưa đọc, vẫn không thấy tin nhắn mình muốn xem, cô nhếch mép, tắt màn hình điện thoại, nhét vào túi quần.

 

Rồi lại sờ hộp thuốc lá định hút một điếu, nhưng khi thấy loại thuốc lá đặc biệt được chuẩn bị kia, tâm trạng cô càng tệ hơn, quăng sang một bên, hỏi Lý Sam: "Thuốc lá đâu?"

 

Lý Sam vừa lái xe vừa liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy Bùi Vãn Ý không có chút biểu cảm nào trên mặt, biết hôm nay sếp chắc chắn đang bực bội.

 

Nhưng nguyên nhân thì không phải chuyện anh nên hỏi, nên chỉ thò tay vào hộp đựng đồ trên xe, lấy ra hộp thuốc lá quen thuộc của sếp, ném nhẹ ra phía sau.

 

Bùi Vãn Ý tiện tay bắt lấy, mở hộp thuốc lá, lấy một điếu ngậm vào môi, rồi rút bật lửa ra châm thuốc.

 

Ngay khi làn khói thuốc được nhả ra, não bộ của cô mới tạm thời thả lỏng, mặc kệ những thứ bị đè nén kia sau này sẽ ập đến.

 

Bùi Vãn Ý nhắm mắt một lúc, rồi móc điện thoại ra, mở phần mềm xem camera giám sát trực tiếp.

 

Mấy camera hoạt động bình thường, Bùi Vãn Ý mở từng camera giám sát, từ phòng khách, rồi đến bếp, phòng tắm, phòng ngủ chính, cả phòng giặt và sân vườn, cuối cùng dừng lại ở cửa chính song chỉ thấy căn nhà trống rỗng.

 

Tàn thuốc dài ngoằn tự động rơi xuống quần, mặt Bùi Vãn Ý không chút cảm xúc nhấn vào thư mục lưu trữ camera giám sát, thư mục này tự động sao lưu tất cả hình ảnh có người đi qua, tiện lợi để tra cứu.

 

Nên Bùi Vãn Ý dễ dàng tìm thấy đoạn video cuối cùng có người. Người đó từ phòng ngủ chính trên lầu đi xuống, kéo theo một chiếc vali – vả lại còn là chiếc vali mang từ căn hộ của mình.

 

Cuối cùng, người đó kéo vali ra khỏi cửa lớn, từ đầu đến cuối không hề ngoảnh đầu nhìn, không hề lưu luyến.

 

Mà thời gian hiển thị ở góc trên bên trái, là tám giờ sáng.

 

Bùi Vãn Ý nhìn chằm chằm màn hình rất lâu, đến khi tàn thuốc cháy đến đầu ngón tay, bỏng rát cả kẽ tay, cô mới hoàn hồn, dập thuốc vào gạt tàn.

 

"Ngày kia có lịch trình gì không?"

 

Mở miệng lần nữa, giọng Bùi Vãn Ý đã phẳng lặng, như không hề gợn sóng.

 

Lý Sam vốn chưa từng lỡ tay trong mấy chuyện này, đáp: "Trưa nay có cuộc hẹn ăn trưa với cánh tay phải của ông Vương. Sau đó còn một sự kiện địa phương, sếp nói muốn ghé xem, bọn em đặt vé máy bay vào trưa ngày kia, thời gian vẫn dư dả ạ."

 

Vì trước đó di chuyển từ thành phố khác đến, đi tàu cao tốc sẽ tiện hơn, còn chiều về thì đi máy bay tiết kiệm thời gian hơn. Lý Sam nghĩ sếp lo lắng không kịp giờ, nên nói thêm.

 

Bùi Vãn Ý dán mắt vào màn hình điện thoại, mở ứng dụng ẩn, giọng không chút cảm xúc: "Đổi vé sang chiều mai, ăn trưa xong ra sân bay."

 

Lý Sam hơi ngạc nhiên, nhưng vốn không có thói quen cãi lại quyết định của sếp và không hỏi chuyện không nên hỏi, chỉ đáp: "Vâng, em sẽ sắp xếp ngay."

 

Xe chạy về phía khách sạn, sắp đến nơi.

 

Bùi Vãn Ý im lặng nhìn chằm chằm màn hình, một lúc sau mới thản nhiên mở ứng dụng, kích hoạt chế độ đồng bộ.

 

Cô nghĩ, dù có thấy tọa độ nào đi nữa, mình cũng sẽ không bất ngờ, vì Khương Nhan Lâm là người thế nào, cô đâu phải mới biết ngày một ngày hai.

 

Nhưng cô đã lời cảnh cáo cuối.

 

Có những chuyện, sẽ không có lần thứ hai.

 

Bùi Vãn Ý nhìn chằm chằm vào biểu tượng mèo sáng đèn, trên bản đồ thu nhỏ hiện lên dấu hiệu đang di chuyển. Cô vô cảm nhấn vào bản đồ, xem khoảng cách hiện tại giữa hai người và tọa độ cụ thể.

 

Giây tiếp theo, Bùi Vãn Ý thấy con số hiện lên cạnh biểu tượng màu đỏ.

 

Khoảng cách hiện tại, 2.6 dặm.

 

________

 

AAAAAAAAAAAAAAAAAAA