Giới thiệu truyện

Đánh giá: 10.0/10 từ 3 lượt Tác phẩm: Cô ấy bắt tôi hoàn lương Tác giả: Đông Nhật Giải Phẫu ***** [Căng như dây đàn | Màn combat sinh tử | Lên giường trước, yêu sau | Thuần hóa “cún”, phê không tưởng] Quý cô thú đội lốt người x Nữ hoàng sát gái (Chó điên x Yêu nữ) Khương Nhan Lâm, trùm cuối trong việc thả thính và thuần hóa gái ngoan, vốn chỉ có người khác phải quỵ lụy dưới chân cô, mà cô thích hay không thì chỉ có trời mới biết. Thế nhưng, có một lần, cô bị bơ đẹp không thương tiếc, lại còn là tại bữa tiệc của một người si tình cô. Bùi Vãn Ý, nữ thần được vạn người mê, đi đến đâu là trung tâm vũ trụ đến đó, chỉ có kẻ khác theo đuổi cô như thiêu thân, còn cô thì lạnh nhạt như băng. Ấy vậy mà, cũng có một lần, cô bị coi như không khí, trớ trêu thay, lại là tại bữa tiệc của bạn thân. Lần đầu chạm mặt, chỉ thoáng qua nhau. Ấn tượng về đối phương? Dưới trung bình, toàn thành kiến. – Cô chê tôi lả lơi, tôi ghét cô kiêu ngạo. Bảy ngày sau, suy nghĩ ấy vẫn chẳng hề lung lay. Khương Nhan Lâm vừa mặc đồ, vừa buông lời: “Kỹ thuật của cô Bùi cũng xoàng thôi.” Bùi Vãn Ý kéo khóa quần, đáp trả: “Vậy thì cô Khương diễn đỉnh đấy.” Ngay hôm sau, hai người lại hò hẹn trong bóng đêm. Suốt những ngày tháng vừa ghét bỏ vừa quấn nhau không dứt, Khương Nhan Lâm vẫn đinh ninh, đây chỉ là một cuộc dạo chơi chóng vánh. Cho đến khi cô nhận ra, dù cô có trốn chạy đến chân trời góc bể nào, Bùi Vãn Ý ngạo mạn kia cũng sẽ săn cô ngay trong đêm, nở nụ cười nhẹ tênh, nhắc nhở: “Cô Khương, sao em dọn nhà mà cứ quên trước quên sau.” Khương Nhan Lâm: “…” – Số đỏ thật, vớ ngay phải “cờ hó” đỉnh cấp thiên hạ. Lần đầu gặp Khương Nhan Lâm, em là người bạn thân thầm thương trộm nhớ. Lần thứ hai gặp, em là người bạn thân theo đuổi. Lần thứ ba gặp, Bùi Vãn Ý tự nhủ: Bạn thân bạn mẹ gì, dẹp hết! Sau này, Bùi Vãn Ý mới vỡ lẽ, cái giá phải trả không chỉ là một đứa bạn. #Cưng có bao nhiêu chị em bạn bè đấy? #Chó điên và Yêu nữ: Cuộc chiến thả thính thượng thừa, ma mị, thấy người ta đẹp nên mê. #Kẻ ngạo mạn cúi đầu x Người lạnh lùng trao tim #Truyện người lớn, ác từ trong trứng, không khuyến khích cho trẻ dưới tuổi vị thành niên :)) (nhưng đọc thì hay :))) ________ Review từ editor: Truyện độc lạ, cuốn từng câu chữ, không hay không lấy tiền. Không có mỏ hỗn, chỉ có hỗn hơn :)) Dành cho các bạn thích cảm giác mạnh, thích trải nghiệm hàng độc lạ. Đây có lẽ là bộ truyện bạo nhất mình từng thử và cả độc giả của Tấn Giang nữa, thề đấy, các bạn đọc trên đó bảo chưa bao giờ háo hức như bây giờ. Bộ truyện xoay quanh Khương Lâm Nhan – một cô nàng thực tế đến lạ và Bùi Vãn Ý, đúng kiểu chị bóng mà phụ nữ rất yêu. Nó không chỉ là tuyến tình cảm của nhân vật mà còn là những câu chuyện đời thường, drama giữa đám bạn, xã hội, cách nhìn nhận vấn đề và cách nhìn nhận xã hội – cụ thể ở đây là qua những việc vụn vặt nữ chính trải qua. Lối hành văn thực tế, châm biến, cực hề, cực xả stress, đảm bảo cười rung nách. Chị tác giả này là mẹ đẻ của Lảng tránh ái muội và người tình Moebius. Chị viết khá chắc tay và bộ nào của bà này cũng một mớ drama, bùng binh. Nó ngon nó ngọt nó thơm nó đã Thêm nữa, không một nhân vật nào trong truyện này là hoàn hảo cả, ai cũng có cái tôi, có cá tính riêng, biết mình làm gì, dù có là người được gọi là “Nàng thơ”, “tình đầu” đi thì vẫn là con người, lòng dạ đen tối khi không được thứ mình muốn. Những nhân vật trong truyện này có thể phát điên, bùng nổ và rất chua ngoa. Truyện không dành cho các bạn có trái tim mong manh, dễ vỡ, tiêu chuẩn đạo đức cao, không dành cho những bạn mộng mơ về một mối tình hoàn hảo, một cuộc sống công bằng, bộ này không có. Thứ bộ này có là “số phận” như kiểu đúng người, sai thời điểm, duyên đến duyên đi, xuôi theo dòng đời, có những thứ cầu không được, không cam tâm nhưng bắt buộc phải buông, thứ bản thân muốn thì phải theo, phải thử.  Vì vậy, bạn đọc cân nhắc trước khi đọc. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 16

Chương 16

Hôm đó là ngày thứ sáu kể từ lần đầu Khương Nhan Lâm diện kiến Bùi Vãn Ý.

 

Dòng tin nhắn trước phút tắt lịm của màn đêm dường như đã khựng lại nhịp quay của dòng chảy vô hình. Người ta không hồi đáp. Khương Nhan Lâm cũng chẳng chủ động bắt chuyện.

 

Suốt một ngày dài vùi mình trong bộn bề công việc kéo dài đến tận khi đêm buông xuống. Lê Quân Tranh giữ kết nối. Hai người thi thoảng dông dài dăm ba câu chuyện, chả hề hà gì đến nhau.

 

Mãi đến khi Lê Quân Tranh rảnh rỗi lướt Instagram, chợt thấy bức ảnh do một người bạn chung đăng tải, bất giác thốt lên: "Khương Nhan Lâm, mày đấy à?"

 

Khương Nhan Lâm mở khung chat xem bức ảnh chụp màn hình mà cô bạn vừa gửi.

 

Khung cảnh ở tầng hai quán bar của El. Một nhóm người đang nâng ly. Bức ảnh bắt trọn khoảnh khắc nơi bàn rượu.

 

Xung quanh thấp thoáng bóng dáng vài người lọt vào đôi phần. Góc ngoài cùng bên phải chính là Khương Nhan Lâm – người ngồi thưởng thức bộ phim.

 

Dù chỉ vô tình lọt vào ống kính một phần mặt, nhưng Lê Quân Tranh vẫn nhận ra ngay.

 

Khương Nhan Lâm lướt qua danh tính của chủ nhân tài khoản kia và biết đó là ai.

 

"Cái anh nghệ sĩ piano hôm nọ đi cùng, tên Lục Tư Ân."

 

Lê Quân Tranh lập tức cao giọng, khoa trương: "Bạn tao đấy! Trái đất tròn thật!"

 

Câu nói này, giá như một tuần trước thốt ra, Khương Nhan Lâm còn có chút dao động.

 

Giờ đây thì tâm cô đã tĩnh lặng như mặt hồ thu, chẳng chút xao động.

 

Đầu óc Lê Quân Tranh nhanh nhạy, tức thì liên hệ ngay. "Dừng đi, này là buổi gặp mặt mà mày chạm trán chị gì kia mà?"

 

Khương Nhan Lâm không phủ nhận. "Bạn bè gì đấy."

 

Lê Quân Tranh, máu hóng chuyện hoàn toàn không thể kìm được.

 

"Bạn của bạn của bạn thì cũng coi như là bạn của mình rồi. Lần sau phải kiếm cớ tụ họp cả hội lại mới được."

 

Mỗi khi đến những lúc như thế này, tiếng mẹ đẻ của Lê Quân Tranh lại thăng hạng.

 

Khương Nhan Lâm không nói gì.

 

Mỗi người bạn có một cá tính riêng. Thích làm gì, không thích làm gì, càng là đặc quyền của họ. Chỉ cần không gây phương hại đến ai thì an yên là được.

 

Mà cho dù có phương hại đến ai, thì cũng là chuyện của họ.

 

Nhưng Khương Nhan Lâm thật sự không ngờ Lê Quân Tranh và Lục Tư Ân lại quen biết.

 

Hai người này thoạt nhìn chẳng có điểm chung nào.

 

"Hồi trước tao với Lục Tư Ân chạm mặt ở Fukuoka. Cả hai đứa cùng ăn ở một quán mì ramen. Cậu ta bắt chuyện với hai bác trung niên ngồi bên. Vừa nghe cậu chàng tự giới thiệu là nghệ sĩ piano, hai bác kia lôi ra tám đủ thứ chuyện ngay. Trước khi về còn dúi cho danh thiếp, mời sau này đến trường của họ làm giảng viên âm nhạc cơ."

 

Lê Quân Tranh cười không dứt rồi tiếp: "Tao vừa nhìn đã biết ngay là người châu Á, lân la làm quen liền. Y như rằng, biết nói tiếng Trung. Sau đó bọn tao kết bạn với nhau, theo dõi Instagram của nhau, còn thấy có mấy người quen chung. Cái này gọi là gì nhỉ, định luật Murphy* à?"

 

(*Tình huống xấu có thể xảy ra bất cứ lúc nào)

 

Lê Quân Tranh cứ thế nói quá trời nói. Song Khương Nhan Lâm không thấy phiền.

 

Cô thích được nghe những câu chuyện như thế này. Nó khiến cô cảm nhận được sợi tơ duyên kỳ lạ giữa người với người.

 

Khương Nhan Lâm và Lục Tư Ân hôm đó có kết bạn với nhau nhưng không hề trò chuyện. Nghe đâu người ta đang đi lưu diễn cùng một đoàn nhạc, mỗi thành phố chỉ dừng chân một thời gian ngắn. Hiện tại không ở trong nước.

 

Lê Quân Tranh lại thấy chuyện này quá đỗi bình thường: "Gọi video rồi nhậu, có gì khó."

 

Hội bạn của họ thường xuyên mỗi người một phương. Múi giờ thì chẳng bao giờ trùng. Nhưng thường ngày vẫn hay nhắn tin trong nhóm chat. Thỉnh thoảng cuối tuần tổ chức tiệc rượu online. Tình cảm cũng vẫn khăng khít, bền chặt.

 

Lê Quân Tranh nói là làm. Cô nhắn tin cho Lục Tư Ân xin phép, rồi kéo vào nhóm chat chuyên nhậu có cả Khương Nhan Lâm. Hai người chào hỏi nhau. Nhờ có Lê Quân Tranh hoạt náo, khoảng cách cũng vơi đi ít nhiều.

 

Trong nhóm còn hai người nữa. Nhưng giờ này đang là giờ ngủ của họ. Nên ba người không trò chuyện lâu. Chỉ hẹn khi nào rảnh thì lại online cụng ly.

 

Cúp máy, Khương Nhan Lâm ăn qua loa bữa tối lành mạnh, nghỉ ngơi rồi HIIT khoảng hai mươi phút.

 

Đợi đến khi hoàn thành hết những việc cần làm trong ngày, cô mới có thời gian rảnh để nghĩ đến những chuyện khác.

 

Cuộc trò chuyện lúc rạng sáng, Khương Nhan Lâm tuy lấy nhu thắng cương, nhưng thực ra cô cũng hiểu rõ, có một vấn đề đang chắn ngang ở đó, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

 

Đó là El – người mà đến tận bây giờ còn cảm nắng cô.

 

Chuyện tình cảm ấy mà, một bên có ý, một bên không mảy may rung động, thì cách giải quyết nhân văn nhất chính là dứt khoát cho nhanh.

 

Khương Nhan Lâm đã dứt vài lần, nhưng hình như như với El thì chưa đủ.

 

Dù cô có lấy Bùi Vãn Ý ra làm bia đỡ đạn, nhưng thái độ của Bùi Vãn Ý thì El lại chẳng hề nhận ra.

 

Có lẽ, trong suy nghĩ đơn thuần của anh chàng, một chút cũng không hề nghĩ sâu xa về lý do thực sự khiến Bùi Vãn Ý gần đây thường xuyên lui tới những buổi tụ tập.

 

Khương Nhan Lâm biết, nói đi nói lại thì vấn đề này không thể tách rời khỏi cô.

 

Vậy nên, người thích hợp nhất để làm vai ác vẫn là cô.

 

Cô không rõ nếu là Bùi Vãn Ý thì cô ta sẽ hành xử thế nào, nhưng chuyện đó không quan trọng.

 

Khương Nhan Lâm không thích ngồi mát ăn bát vàng – đôi khi còn được gọi là há miệng chờ sung.

 

Cô luôn muốn nắm quyền kiểm soát mọi chuyện trong tay mình.

 

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng về thời điểm và cách thức, Khương Nhan Lâm đã đưa ra quyết định.

 

Cô gửi tin nhắn, hẹn El sau khi quán đóng cửa sẽ nói chuyện riêng.

 

El tuyển thêm nhân viên mới để quán xuyến phần lớn công việc, cuối cùng cũng có thể thảnh thơi ngồi ở quầy pha chế. Tốc độ trả lời tin nhắn cũng không đến nỗi.

 

Hẹn xong, Khương Nhan Lâm đi tắm rửa, thay quần áo, trang điểm, căn giờ rồi ra khỏi nhà.

 

Gần đây El đã thay đổi giờ mở cửa, sớm hơn hai tiếng. Buổi tối mười giờ rưỡi là chính thức đóng cửa.

 

Vì trước đây không có mấy khách, nên dù có mở đến mười hai giờ cũng không mệt.

 

Bây giờ tình hình đã hoàn toàn khác, El không thể thức khuya như vậy được, sức khỏe không cho phép.

 

"Cuối tháng này định tuyển thêm người một lần nữa, đến lúc đó thì anh có thể thường nghỉ ngơi rồi."

 

Hai người ngồi nói chuyện ở quầy bar. El hào hứng khoe rằng mình đã thông qua mấy cao thủ marketing mà Khương Nhan Lâm giới thiệu để quảng cáo thêm hai lần. Lượng khách tạm thời đã ổn định, doanh thu dự kiến cũng có thể giúp bản thân mở rộng quy mô thêm một lần.

 

Khương Nhan Lâm thấy El vẫn còn biết tính toán đường đi nước bước, không quá tham lam mà liên tục đổ tiền vào quảng cáo, thì biết rằng việc làm ăn trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì lớn.

 

Chuyện trò linh tinh kết thúc, El tò mò hỏi: "À phải rồi, Khương, em muốn nói gì với anh?"

 

Nhân viên dọn dẹp trong bếp đã tan ca, lúc này trong quán chỉ còn lại hai người họ.

 

Khương Nhan Lâm không trả lời, im lặng mím môi, khiến El lo lắng, hỏi: "Sao thế?"

 

Cô vuốt nhẹ lọn tóc mai, khẽ nói: "Thật ra em muốn cảm ơn anh. Từ sau lần gặp anh ở buổi tiệc hôm đó, cuộc sống của em có thêm rất nhiều niềm vui, cũng có thêm không ít bạn bè, đặc biệt là anh."

 

Mở bài: "Anh là một người bạn tốt."

 

El thở phào, cười nói: "Đừng nói cảm ơn, anh mới là người may mắn khi được gặp em."

 

Khương Nhan Lâm dừng, thầm thở dài trong lòng, tiếp tục: "Không, em phải nói cảm ơn với anh, bởi vì lâu rồi, em không gặp được ai khiến em có thiện cảm như vậy."

 

Thân bài, ý 1: "Em thật sự có người trong lòng rồi."

 

Nụ cười của El nhạt đi, nhưng cố gắng gượng, nói: "Thì ra là vậy, Mavis ngầu thật đấy, nhiều người thích cậu ấy lắm."

 

Khương Nhan Lâm nhướng mày, không ngờ anh chàng thật thà này cũng biết nói những lời có ẩn ý như vậy.

 

Nhưng, ai mà chả có những góc khuất riêng? Đó là một phần trong bản chất đa chiều của con người.

 

Cô nhìn El, khẽ cười, ngượng ngùng nói: "Mặc dù em vẫn chưa chắc chắn về cảm xúc này là gì, nhưng em muốn được tiếp xúc với chị nhiều hơn và chị cũng nghĩ như vậy."

 

Thân bài, ý 2: "Bác bỏ luận điểm".

 

El nghe xong "a" lên, trông hơi bất ngờ.

 

Khương Nhan Lâm không để El có thêm thời gian thấm thía, nói luôn: "Nhưng hôm qua chị có gửi cho em một tin nhắn thế này."

 

Cô lấy điện thoại, mở album ảnh riêng đã được chuẩn bị sẵn, trong đó có một bức ảnh chụp màn hình đoạn hội thoại từ trước.

 

Đó là câu nói mà Bùi Vãn Ý đã nói tối qua.

 

Thân bài, ý 3: "Đẩy thuyền"

 

El nhìn lướt qua, đỏ bừng mặt.

 

Tâm tư của bản thân còn chưa kịp nói ra thì đã bị phơi bày ra ánh sáng theo một cách như thế này.

 

Khương Nhan Lâm thầm xin lỗi trong lòng, nói nốt: "Em biết anh có tình cảm với em và em biết Mavis là bạn tốt của anh, cho nên vấn đề trong chuyện này là do em mà ra. Nó khiến em cảm thấy rất có lỗi, vì dù thế nào đi chăng nữa thì em cũng không muốn làm tổn thương bất kỳ ai trong hai người, anh là bạn của em, em quan tâm đến cảm xúc của anh."

 

Khương Nhan Lâm nhìn El, nghiêm túc nói.

 

El đã thấm hết những thông tin đó, chỉ trong vài giây đã đưa ra quyết định. "Không, Khương, em không thể nói vậy."

 

El quay người lại, giọng nói rất dịu dàng: "Anh rất có thiện cảm với em vì em đặc biệt, em cực ngầu nhưng anh biết em không thích anh." El nói rồi gãi đầu: "Do dạo này anh bận quá nên không nhận ra tình cảm của Mavis."

 

Khương Nhan Lâm khẽ nói: "Chị không liên lạc với em nữa, có lẽ cũng cần thời gian để suy nghĩ rõ."

 

Đạt được mục đích của mình, cô muốn kết thúc.

 

El phản đối: "Không, em không hiểu cậu ấy đâu. Anh phải nói rõ với cậu ấy ngay bây giờ, nếu không cậu ấy sẽ nghĩ ngợi lung tung rồi lại đưa ra những quyết định không đúng với lòng mình."

 

El khá sốt ruột, đến tiếng Anh cũng b*n r* hết, nói rồi đứng dậy đi lấy chìa khóa xe.

 

"Anh biết hôm nay cậu ấy ở đâu, mình đến đó ngay."

 

Khương Nhan Lâm không ngờ cái người này phản ứng nhanh như vậy, phong cách làm việc cũng thần tốc không kém, nhanh chóng khóa cửa quán, rồi đưa cô lên xe.

 

Mãi đến khi đã ngồi trên xe, Khương Nhan Lâm mới hỏi: "Mình đi đâu vậy ạ?"

 

Câu hỏi thực sự mà cô muốn hỏi là, cô có cần thiết phải đi cùng không?

 

Khương Nhan Lâm hôm nay chỉ định nói chuyện phải trái với El, để dọn đường trước, những chuyện khác hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của cô.

 

El vừa lái xe vừa trả lời: "Hôm nay đám bạn của Thu với cả Tiểu Nặc hẹn nhau đi hát ở Pure K, không xa, lái xe mười mấy phút là tới."

 

Khương Nhan Lâm lặng im.

 

Cô còn chưa kịp nghĩ ra lý do nào để chuồn êm thì mười mấy phút có mà chạy đằng trời.

 

Khương Nhan Lâm thật sự không muốn đi theo để góp vui, nhưng không muốn làm El mất hứng, bởi vì đây là việc anh muốn làm.

 

Mà thực ra, đó cũng là điều mà cô muốn đạt.

 

Thế là, nghĩ ngợi suốt dọc đường, Khương Nhan Lâm quyết định không tìm cớ để bỏ của chạy lấy người.

 

El tuy quyết định đi một cách chớp nhoáng, nhưng trên đường cũng đã kịp hỏi địa chỉ phòng hát của họ, đỗ xe xong thì đi thẳng lên lầu.

 

"Anh nói với họ là em vừa mới tan làm, anh rủ em đi hát cùng."

 

El đúng là vào những lúc quan trọng thì đầu óc lại sáng láng, đến cả lý do cũng đã giúp cô bịa sẵn.

 

Khương Nhan Lâm lại có thêm một cái nhìn mới về El, gật đầu, không quên nói: "Cảm ơn anh, em làm phiền anh mà anh còn giúp em thế này."

 

Nói xong chính cô cũng thấy mình giả tạo đến phát ớn, không thoải mái.

 

El lại chân thành an ủi cô: "Không, em không làm gì sai cả."

 

Pure K nằm ở tầng sáu của trung tâm thương mại, chiếm trọn cả một tầng.

 

El tìm được số phòng, rồi dẫn Khương Nhan Lâm đẩy cửa bước vào.

 

Những người có mặt ở buổi tụ tập hôm đó, hôm nay, ngoại trừ Lục Tư Ân, hình như đông đủ cả.

 

Khương Nhan Lâm cũng coi như từng gặp họ một lần, chào hỏi nhau.

 

Bùi Vãn Ý đang ngồi ở góc khuất trên sô pha đơn, mặt thờ ơ, nghịch điện thoại.

 

Nghe thấy tiếng động, cô Bùi ngẩng đầu lên nhìn, lướt qua Khương Nhan Lâm một cái, rồi lại nhìn sang El đang đứng rất gần đối phương.

 

Giây tiếp theo, cô Bùi lạnh nhạt dời mắt đi.