Giới thiệu truyện

Đánh giá: 10.0/10 từ 3 lượt Tác phẩm: Cô ấy bắt tôi hoàn lương Tác giả: Đông Nhật Giải Phẫu ***** [Căng như dây đàn | Màn combat sinh tử | Lên giường trước, yêu sau | Thuần hóa “cún”, phê không tưởng] Quý cô thú đội lốt người x Nữ hoàng sát gái (Chó điên x Yêu nữ) Khương Nhan Lâm, trùm cuối trong việc thả thính và thuần hóa gái ngoan, vốn chỉ có người khác phải quỵ lụy dưới chân cô, mà cô thích hay không thì chỉ có trời mới biết. Thế nhưng, có một lần, cô bị bơ đẹp không thương tiếc, lại còn là tại bữa tiệc của một người si tình cô. Bùi Vãn Ý, nữ thần được vạn người mê, đi đến đâu là trung tâm vũ trụ đến đó, chỉ có kẻ khác theo đuổi cô như thiêu thân, còn cô thì lạnh nhạt như băng. Ấy vậy mà, cũng có một lần, cô bị coi như không khí, trớ trêu thay, lại là tại bữa tiệc của bạn thân. Lần đầu chạm mặt, chỉ thoáng qua nhau. Ấn tượng về đối phương? Dưới trung bình, toàn thành kiến. – Cô chê tôi lả lơi, tôi ghét cô kiêu ngạo. Bảy ngày sau, suy nghĩ ấy vẫn chẳng hề lung lay. Khương Nhan Lâm vừa mặc đồ, vừa buông lời: “Kỹ thuật của cô Bùi cũng xoàng thôi.” Bùi Vãn Ý kéo khóa quần, đáp trả: “Vậy thì cô Khương diễn đỉnh đấy.” Ngay hôm sau, hai người lại hò hẹn trong bóng đêm. Suốt những ngày tháng vừa ghét bỏ vừa quấn nhau không dứt, Khương Nhan Lâm vẫn đinh ninh, đây chỉ là một cuộc dạo chơi chóng vánh. Cho đến khi cô nhận ra, dù cô có trốn chạy đến chân trời góc bể nào, Bùi Vãn Ý ngạo mạn kia cũng sẽ săn cô ngay trong đêm, nở nụ cười nhẹ tênh, nhắc nhở: “Cô Khương, sao em dọn nhà mà cứ quên trước quên sau.” Khương Nhan Lâm: “…” – Số đỏ thật, vớ ngay phải “cờ hó” đỉnh cấp thiên hạ. Lần đầu gặp Khương Nhan Lâm, em là người bạn thân thầm thương trộm nhớ. Lần thứ hai gặp, em là người bạn thân theo đuổi. Lần thứ ba gặp, Bùi Vãn Ý tự nhủ: Bạn thân bạn mẹ gì, dẹp hết! Sau này, Bùi Vãn Ý mới vỡ lẽ, cái giá phải trả không chỉ là một đứa bạn. #Cưng có bao nhiêu chị em bạn bè đấy? #Chó điên và Yêu nữ: Cuộc chiến thả thính thượng thừa, ma mị, thấy người ta đẹp nên mê. #Kẻ ngạo mạn cúi đầu x Người lạnh lùng trao tim #Truyện người lớn, ác từ trong trứng, không khuyến khích cho trẻ dưới tuổi vị thành niên :)) (nhưng đọc thì hay :))) ________ Review từ editor: Truyện độc lạ, cuốn từng câu chữ, không hay không lấy tiền. Không có mỏ hỗn, chỉ có hỗn hơn :)) Dành cho các bạn thích cảm giác mạnh, thích trải nghiệm hàng độc lạ. Đây có lẽ là bộ truyện bạo nhất mình từng thử và cả độc giả của Tấn Giang nữa, thề đấy, các bạn đọc trên đó bảo chưa bao giờ háo hức như bây giờ. Bộ truyện xoay quanh Khương Lâm Nhan – một cô nàng thực tế đến lạ và Bùi Vãn Ý, đúng kiểu chị bóng mà phụ nữ rất yêu. Nó không chỉ là tuyến tình cảm của nhân vật mà còn là những câu chuyện đời thường, drama giữa đám bạn, xã hội, cách nhìn nhận vấn đề và cách nhìn nhận xã hội – cụ thể ở đây là qua những việc vụn vặt nữ chính trải qua. Lối hành văn thực tế, châm biến, cực hề, cực xả stress, đảm bảo cười rung nách. Chị tác giả này là mẹ đẻ của Lảng tránh ái muội và người tình Moebius. Chị viết khá chắc tay và bộ nào của bà này cũng một mớ drama, bùng binh. Nó ngon nó ngọt nó thơm nó đã Thêm nữa, không một nhân vật nào trong truyện này là hoàn hảo cả, ai cũng có cái tôi, có cá tính riêng, biết mình làm gì, dù có là người được gọi là “Nàng thơ”, “tình đầu” đi thì vẫn là con người, lòng dạ đen tối khi không được thứ mình muốn. Những nhân vật trong truyện này có thể phát điên, bùng nổ và rất chua ngoa. Truyện không dành cho các bạn có trái tim mong manh, dễ vỡ, tiêu chuẩn đạo đức cao, không dành cho những bạn mộng mơ về một mối tình hoàn hảo, một cuộc sống công bằng, bộ này không có. Thứ bộ này có là “số phận” như kiểu đúng người, sai thời điểm, duyên đến duyên đi, xuôi theo dòng đời, có những thứ cầu không được, không cam tâm nhưng bắt buộc phải buông, thứ bản thân muốn thì phải theo, phải thử.  Vì vậy, bạn đọc cân nhắc trước khi đọc. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 19

Chương 19

Kỳ Ninh từng nghĩ mình gặp Khương Nhan Lâm lần đầu tại tiệc của một người bạn.

 

Nhưng với Khương Nhan Lâm, đó không phải là lần đầu.

 

Vào ngày đầu hè năm ấy, tại một công viên đền thờ tĩnh mịch ở xứ người, những cánh hoa anh đào cuối cùng nhẹ rơi như mưa.

 

Khương Nhan Lâm ngồi dưới gốc cây, mải mê với công việc. Tập trung đến mức cô không hề hay biết có người đến gần, lặng lẽ đứng tựa vào thân cây cổ thụ.

 

Người nọ cũng vậy, dường như không nhìn thấy cô.

 

Một thân cây chia không gian thành hai thế giới, một người ngồi, một người đứng, tựa như đến từ hai cõi riêng biệt.

 

Phải đến khi tiếng vĩ cầm du dương như gió thoảng cất lên, Khương Nhan Lâm mới giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man.

 

Cô tháo một bên tai nghe, lắng nghe giai điệu phát ra từ phía sau.

 

Tiếng đàn hòa quyện với giai điệu trong tai nghe, như một bản hòa ca hoàn hảo, không phân biệt được đâu là tiếng đàn thật, đâu là âm thanh từ thiết bị.

 

Bản nhạc ấy tên "Gió tan nơi đồng xanh".

 

Về sau, trong những đêm dài thao thức, Khương Nhan Lâm thường đặt máy hát đĩa than cũ bên cửa sổ, bật bản thu âm phiên bản giới hạn kia lên, nhưng chỉ nghe duy nhất bài hát đầu.

 

Mùa mưa, tiếng mưa rơi tí tách ngoài khung cửa hòa cùng giai điệu nhẹ nhàng từ chiếc máy hát, ru cô chìm vào giấc ngủ.

 

Bạn bè từng hỏi Khương Nhan Lâm, vì sao lại một mình bay chuyến bay dài đến Massachusetts vỏn vẹn ba ngày rồi quay về chỉ để nghe một buổi hòa nhạc.

 

Khương Nhan Lâm không trả lời, hỏi ngược lại: "Từ bao giờ mà tôi làm việc gì cũng phải có lý do?"

 

Nhưng bạn bè cô không biết, Kỳ Ninh cũng chẳng hay.

 

Khương Nhan Lâm đến với Kỳ Ninh chưa bao giờ là sự bốc đồng nhất thời.

 

Bởi nếu dành mười năm để yêu thích một dòng nhạc, nếu trong những nốt nhạc ấy, thường xuyên bắt gặp một cái tên xa lạ; nếu vào một ngày hè tình cờ, được chìm đắm trong giai điệu quen thuộc ấy bằng một cách bất ngờ, được nhìn thấy người nghệ sĩ ẩn sau những giai điệu mình yêu thích, thì đó không thể gọi là "bốc đồng".

 

Mỗi một giai điệu, vừa quen thuộc, vừa mới mẻ, vừa lạ lẫm, đã len lỏi vào tâm hồn cô tự bao giờ.

 

Lúc tỉnh dậy là một giờ chiều.

 

Khương Nhan Lâm vệ sinh cá nhân xong, pha cho mình một tách trà đen Thái Lan. Khi đặt hộp thiếc đựng trà xuống, cô mới nhớ ra đây là quà Tiểu Ưu tặng.

 

Nửa tháng ấy, họ ngủ chung một phòng khách sạn, chúc nhau ngủ ngon và chào buổi sáng, nhưng không còn chút khao khát nào dành cho nhau.

 

Thậm chí sau khi tắt đèn, họ còn trò chuyện, kể cho nhau nghe về những người và những chuyện đã gặp trong thời gian xa cách.

 

Cha Tiểu Ưu mới mất, chưa nguôi ngoai nỗi đau. Đôi khi, quay sang hỏi Khương Nhan Lâm: "Nếu không gặp chị, cuộc đời em sẽ ra sao?"

 

Giọng Tiểu Ưu mang âm điệu đặc trưng của người Hồng Kông, mềm mại, ngọt ngào.

 

Khương Nhan Lâm cũng quay sang, ôm Tiểu Ưu vào lòng. "Chị cứ tưởng em hận chị." Cô khẽ nói bên tai Tiểu Ưu.

 

Họ bắt đầu một cách hoang đường, kết thúc cũng chóng vánh. Với những người dửng dưng thì đó chỉ là chuyện thường tình, nhưng người ở lại chỉ còn lại đau khổ, mất mát.

 

Tiểu Ưu vùi đầu vào vai Khương Nhan Lâm, nghẹn ngào: "Em chưa từng hận chị."

 

Tiểu Ưu ít khi thổ lộ, nhưng lần này nói rất nhiều.

 

"Chị xuất hiện lúc em lạc lối nhất, chị dạy em cách quay về đúng hướng, chị luôn khuyến khích em sống tốt, ăn uống đầy đủ, kiếm tiền, tiết kiệm học phí, vào đại học."

 

Giọng Tiểu Ưu nhẹ bẫng, nhưng Khương Nhan Lâm nghe rõ từng chữ.

 

"Nếu không gặp chị, có lẽ giờ em vẫn sống buông thả, ngày ngủ vùi, tối đến thì chơi game hoặc la cà quán bar."

 

Cuối cùng, Tiểu Ưu nói: "Đôi khi với em, chị không chỉ là người em từng yêu, mà còn là người dẫn dắt em trong cuộc đời."

 

Trở về từ Hokkaido, Khương Nhan Lâm hiểu rõ đây là lời từ biệt cuối cùng Tiểu Ưu dành cho cô.

 

Không có quá nhiều đau buồn hay ủy mị, họ chỉ lặng lẽ trở về thế giới riêng.

 

Khương Nhan Lâm cất những món quà kỷ niệm vào đáy hòm, có lẽ sau này sẽ ít khi lật lại.

 

Giống như ngày quyết định rời đi, cô biết họ sẽ lại yêu người khác, bước tiếp hành trình mới, nên không hề có chút lưu luyến ngoái nhìn.

 

Trần Ngữ Nhiên khiến Khương Nhan Lâm nhớ đến Tiểu Ưu.

 

Cùng độ tuổi khi gặp gỡ, cùng nét quyến rũ non nớt, cùng lạc lõng giữa thế giới đầy cạm bẫy của người lớn, như chỉ cần bước sai một bước là sẽ rơi vào vực thẳm.

 

Nhưng Khương Nhan Lâm cũng hiểu, cô nhìn thấy chính mình của ngày xưa trong Trần Ngữ Nhiên.

 

Luôn bơ vơ đứng trước ngã rẽ cuộc đời, không biết nên tiến hay lùi, rẽ trái hay rẽ phải.

 

Cô của ngày ấy, liệu có khao khát một bàn tay nắm lấy, dìu dắt mình đi?

 

Khương Nhan Lâm không nhớ rõ.

 

Chỉ là cô thấy may mắn, may mắn vì mình là chính mình của hiện tại, may mắn vì đã từng mắc sai lầm.

 

Sự tò mò về những điều chưa biết luôn khó cưỡng lại.

 

Khương Nhan Lâm không biết, liệu Bùi Vãn Ý có phải là một sai lầm khiến cô tiêu chảy hay không? Nhưng khi cầm điện thoại lên thấy tin nhắn, cô vẫn để bản năng dẫn lối.

 

Những người thường xuyên thả thính hiểu rõ, trọng tâm của việc trò chuyện không nằm ở nội dung câu chữ. Mà là tốc độ phản hồi, thái độ phản hồi và lượng thông tin trong câu trả lời.

 

Cho đến tận chiều tối, Khương Nhan Lâm vừa viết quảng cáo trên máy tính, vừa đáp lại cuộc trò chuyện dài bất tận.

 

Một câu hỏi, một câu trả lời, rồi lại một câu hỏi.

 

Từ mấy giờ thức dậy, đến đang làm gì, đến những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống, tất cả xoay quanh việc trao đổi thông tin cá nhân.

 

"Móng tay em đẹp thật."

 

Khương Nhan Lâm mở khung chat, vừa đọc tin nhắn vừa đưa tay nhìn ngón tay mình.

 

Móng tay được cắt tỉa gọn gàng, không ảnh hưởng đến "công việc" bất cứ lúc nào.

 

Cô thản nhiên gõ chữ: "Trên đời này chỉ có hai việc khiến em cắt móng tay, một là công việc."

 

Phía bên kia im lặng một lúc lâu mới trả lời: "Chị thích cắt móng tay cho người khác."

 

Khương Nhan Lâm nhướn mày.

 

Một lát sau, cô cầm mấy thỏi son mẫu đang chờ đánh giá lên, lần lượt mở ra, quẹt từng đường màu sắc lên mu bàn tay trắng nõn của mình.

 

Cuối cùng, cô chụp ảnh lại, gửi qua.

 

"Giúp em chọn màu son."

 

Người họa sĩ kia lại trả lời: "Chị giống kiểu trai thẳng ấy, màu nào cũng đẹp."

 

Ngay sau đó, một tin nhắn khác hiện lên: "Tay cũng đẹp nữa."

 

Góc chụp và ánh sáng được lựa chọn kỹ càng, phải đẹp chứ.

 

Khương Nhan Lâm mỉm cười, dùng khăn tẩy trang lau sạch son, tiếp tục viết bài đánh giá.

 

Một chủ đề kết thúc, chỉ có thể dùng một chủ đề khác để tiếp nối, nếu không cuộc trò chuyện sẽ rơi vào im lặng.

 

Cô Bùi gửi tin nhắn đến: "Tối qua chị có chọn bài hát, nhưng không đợi được em hát."

 

Khương Nhan Lâm vừa gõ phím, vừa đáp: "Em thích nghe cô Bùi hát hơn."

 

Thế là chủ đề chuyển sang âm nhạc.

 

Lần này, dường như họ đã tìm thấy hứng thú trò chuyện thực sự, trọng tâm đặt vào bản thân chủ đề.

 

Bùi Vãn Ý chia sẻ hai bài hát nhạc pop nước ngoài. Khương Nhan Lâm lưu vào tài khoản phụ, định bụng sau này nghe.

 

"Lần sau chị muốn nghe em hát." Tin nhắn hiện lên, Khương Nhan Lâm chống cằm, lưỡng lự chưa trả lời.

 

Loa bluetooth đang phát nhạc lofi, giai điệu êm dịu xoa dịu khoảng giao thoa giữa hoàng hôn và màn đêm.

 

Đã đến giờ ăn tối, nhưng Khương Nhan Lâm chẳng thấy đói.

 

Cô khéo léo chuyển chủ đề: "Chị định ăn gì?"

 

Bùi Vãn Ý gửi một bức ảnh, lon nước tăng lực không đường.

 

Khương Nhan Lâm không thích uống nước ngọt, nhưng cuộc trò chuyện vẫn có thể tiếp tục.

 

Bởi thứ khiến cô hứng thú chưa bao giờ là chủ đề.

 

Sau vài câu hỏi xoay quanh việc "Vì sao chỉ uống nước ngọt mà không ăn cơm?", cuối cùng cũng có người cảm thấy chán nản với trò vòng vo này.

 

Khương Nhan Lâm đứng dậy khỏi bàn, cầm điện thoại đi đến cửa sổ sát đất, nhấn nút ghi âm: "Tối nay không đi ăn với ai cả, thấy hơi lạ."

 

Tin nhắn thoại gửi đi, cô đứng bên cửa sổ ngắm cảnh đêm.

 

Điện thoại rung lên, cô thong thả mở tin nhắn mới.

 

Cũng là một tin nhắn thoại, ngắn gọn nhưng đủ thành ý.

 

"Vậy đến ăn với chị." – Mavis.

 

Ánh sao đêm hè bị lu mờ bởi ánh đèn thành phố, gió thổi qua như tạo nên một lớp ánh sáng dịu dàng.

 

Khương Nhan Lâm hiếm khi tháo kính áp tròng, thay vào đó là kính gọng mảnh thường đeo khi làm việc.

 

Cô mặc quần áo dài tay, trước khi ra ngoài không quên mang theo áo khoác màu xám đã giặt sạch.

 

Bùi Vãn Ý lái chiếc xe moto quen thuộc, tựa vào xe, khoanh tay, đợi người.

 

Thấy Khương Nhan Lâm xách túi vải, cô Bùi hỏi: "Mang gì đấy?"

 

Khương Nhan Lâm liếc nhìn, thản nhiên đáp: "Chai rượu ngâm nửa năm."

 

Để lâu thật.

 

Bùi Vãn Ý bật cười, nhận túi, đưa mũ bảo hiểm. Rồi đưa một tay ra, một cái bắt tay, thuần thục vịn vào nhau để lên xe, vòng tay ôm lấy eo người phía trước, cảm nhận hơi ấm truyền qua lớp áo.

 

Lần này con đường không còn xa lạ. Gió đêm hè lùa vào khiến những sợi tóc mai dưới mũ bảo hiểm bay bay. Chiếc xe lao vun vút mang mang theo nhiều ý tứ, để lại làn khói xám mờ trong không khí.

 

Mùi dầu gội quen thuộc của Bùi Vãn Ý thoang thoảng hương bạc hà khiến làn gió thêm mát lành.

 

Dưới ánh đèn đường nhấp nháy, Khương Nhan Lâm nhớ đến bài hát tối qua ở quán bar.

 

Cô chưa tìm lời bài hát đó.

 

Cưng từng ăn bánh kem dâu chưa?

 

Kem tươi béo ngậy, độ ngọt vừa phải, điểm xuyết quả dâu tây tươi chua chua ngọt ngọt.

 

Ngón tay cầm chiếc dĩa, lưỡng lự giữa việc bắt đầu từ lớp dưới cùng hay cắt từ trên xuống. Để thưởng thức trọn vẹn vị ngọt ngào của kem và bánh, để dành phần dâu tây cuối cùng, cưng phải thật cẩn thận, tập trung.

 

Vì vậy, không thể vội vàng, không thể hấp tấp.

 

Ăn quá nhiều vị ngọt, miếng cuối cùng sẽ rất chua.

 

Ăn miếng chua sớm, phần còn lại sẽ chỉ toàn vị ngọt ngấy.

 

Con đường núi quanh co, chiếc moto lướt qua khúc cua, toàn cảnh thành phố lại một lần nữa hiện ra trước mắt.

 

Khương Nhan Lâm thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn qua cặp kính gọng mảnh, khung cảnh quen thuộc bỗng trở nên mới mẻ.

 

Hôm nay là ngày thứ bảy cô gặp Bùi Vãn Ý.

 

________

 

Sẵn sàng chưa quý dzị, lên xe thui