Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.6/10 từ 14 lượt Giới thiệu: Vì một tai nạn bất ngờ, Đường Điềm xuyên vào một cuốn tiểu thuyết thể loại “đoàn sủng” và trở thành nữ phụ độc ác – xinh đẹp, ngực to nhưng đầu óc rỗng tuếch. Nữ phụ độc ác và nữ chính cùng làm bảo mẫu (giúp việc) trong biệt thự của một nhóm nhạc nam nổi tiếng. Nữ chính là người tốt bụng, xinh đẹp, trong sáng, đã thu hút bốn thiếu gia giàu có, lạnh lùng và không vướng bụi trần, trở thành người được cả nhóm sủng ái. Không ai trong số các nam thần muốn buông tay cô. Còn nữ phụ độc ác thì chỉ tồn tại để làm nổi bật sự hoàn hảo của nữ chính. Trong truyện, nữ phụ không ngừng quyến rũ các thành viên nhóm nhạc, khiến họ cực kỳ chán ghét. Vì ghen tị với tình cảm mà nữ chính nhận được, cô ta hết lần này đến lần khác hãm hại nữ chính. Cuối cùng, cái kết của nữ phụ độc ác vô cùng thê thảm. Đường Điềm vốn định nghỉ việc ngay lập tức, thoát khỏi cốt truyện gốc. Nhưng điều khoản bồi thường hợp đồng với con số trên trời đã khiến cô không thể không ở lại cho đến khi hết hạn hợp đồng. Cô cố gắng tránh xa bốn thiếu gia nhà giàu mà cô không thể đụng đến. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt họ nhìn cô ngày càng nóng bỏng, vây chặt lấy cô từng bước một. [Trước khi đọc nhất định phải chú ý những cảnh báo sau đây!!!] [Cảnh báo: Nội dung có yếu tố cưỡng ép chiếm đoạt,cưỡng ép chiếm đoạt,cưỡng ép chiếm đoạt – lặp lại ba lần để nhấn mạnh.] [Cảnh báo: Nhóm nhạc nam trong truyện không mang ý nghĩa chính thức như các nhóm thần tượng ngoài đời. Dù gọi là nhóm nhạc nam, thực chất đây là bốn ca sĩ hoạt động độc lập, chỉ sáng tác, phát hành và thể hiện ca khúc. Họ dùng tác phẩm để thể hiện bản thân, nên không tồn tại “lệnh cấm yêu đương”, đây là thiết lập riêng của tác giả.] [Cảnh báo: Bối cảnh thế giới hư cấu, không áp dụng vào thực tế.] Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 116

Chương 116: Tiệc Tất Niên

Mùa đông, hôm nay Đường Điềm được nghỉ, cô vừa định ra ngoài dạo phố thì làn không khí lạnh lẽo vừa tràn ra ngoài cửa khiến cô quyết định quay vào lấy thêm một chiếc khăn choàng.

Khi đi ngang qua một tiệm hoa nổi tiếng ở thành phố N, cô bị những đóa hoa bên trong thu hút và vô thức bước vào.

Cùng lúc đó, một chiếc xe sang dừng lại ven đường. Thư ký Ngô từ ghế phụ mở cửa bước nhanh vào cửa hàng hoa.

Sau khi thanh toán xong, Đường Điềm quay người lại và nhìn thấy Thư ký Ngô ăn mặc chỉnh tề, trông đúng chất tinh anh trong giới. Cô cảm thấy hình như mình đã gặp người này ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra được.

Cô không nghĩ nhiều, bế bó hoa mình vừa mua rồi bước ra khỏi tiệm. Vừa ra đến cửa, gió mạnh thổi tung chiếc khăn quàng quấn trên cổ cô.

Đường Điềm dừng bước lại, chỉnh lại khăn choàng.

Từ chiếc xe sang gần đó, người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau chậm rãi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người phụ nữ đứng trước cửa tiệm hoa mặc áo khoác dài màu cà phê, quàng khăn, toàn thân toát lên vẻ dịu dàng cuốn hút. Mái tóc đen như lụa, khuôn mặt nghiêng xinh đẹp đến mức người ta khó lòng rời mắt.

Khuôn mặt tuấn tú không tì vết của Bùi Giác không biểu cảm, ánh mắt dừng lại trên người cô vài giây, sau đó lại xuyên qua Đường Điềm nhìn về phía Thư ký Ngô đang ôm bó hoa bước ra.

Đường Điềm không hề hay biết người đàn ông đang ngồi trong chiếc xe sang bên đường lúc này chính là Bùi Giác.

Cô đi tới quầy bán đậu hũ thối bên kia đường, mua một phần, vừa quay đầu lại thì thấy có người đang tháo tấm poster của Thẩm Yến Lễ ở trạm xe buýt.

Đường Điềm liếc nhìn hai lần rồi dời mắt đi.

Chỉ mới mười ngày trước, nhóm người Bùi Giác đã tuyên bố rút khỏi giới giải trí.

Việc này vốn không có trong nguyên tác, lý do cụ thể cũng không được nói rõ. Cô cũng không mấy quan tâm đến chuyện của các nam chính nữa, dù sao thì họ đã chẳng còn liên quan gì đến cô.

Đường Điềm bước đi trên con phố ẩm thực, hiếm hoi thấy một tiệm bán trà thanh nhiệt nên mua một cốc. Cốc nước cầm trong tay ấm áp, cô uống một hơi cạn sạch rồi bỏ vỏ quýt khô vào miệng.

Khách trong quán bên cạnh nhìn cô như nhìn một nữ chiến binh, ngẩn người không nói nổi lời nào. (trà thảo mộc hơi khó uống á)

Ăn uống no nê xong, cô vội vàng quay về nhà, cắm hoa vào bình.

Thời gian lại trôi qua hơn hai tháng, Tết đã cận kề. Ngày mai là tiệc tất niên của công ty, hôm nay cô sẽ cùng đồng nghiệp đi tàu cao tốc đến thành phố S để tham dự.

Đường Điềm từng đề nghị không đi, nhưng quản lý không đồng ý. Tiệc tất niên một năm một lần sao có thể vắng mặt được.

Quản lý còn nói: “Biết đâu em lại được thưởng thì sao! Mà tiền thưởng cũng kha khá đấy.”

Đường Điềm biết là không thể từ chối được nữa. Trốn được năm nay, cũng trốn không được năm sau. Trừ khi cô không còn làm ở công ty này nữa, nhưng mà cô rất hài lòng với nơi này, làm việc cũng rất vui vẻ.

Trong tiệc tất niên có nhiều người như vậy, Bùi Giác chắc sẽ không chú ý đến cô. Hơn nữa, cho dù có chú ý thì cũng chẳng sao.

Dư luận trên mạng sớm đã lắng xuống. Có khi Bùi Giác còn chẳng thèm liếc nhìn cô một cái.

Tuy nghĩ vậy, nhưng trước khi lên đường, cô vẫn cố tình chọn mặc bộ đồ xấu nhất, tính ngồi suốt buổi trong góc.

Chiều hôm sau, tại một hội trường lớn trong khách sạn lớn ở thành phố S, Đường Điềm không ngờ nhân viên của nhiều chi nhánh công ty lại đông như vậy, mà vị trí công ty cô được sắp xếp lại gần sân khấu đến thế.

Cô đành ngồi cùng quản lý và đồng nghiệp ở hàng ghế thứ hai bên tay phải, mà hàng đầu tiên chính giữa chính là chỗ ngồi của Bùi Giác.

Một số công ty có chương trình biểu diễn, may mắn là năm nay không đến lượt công ty cô.

Trước cửa hội trường bỗng chốc yên lặng. Đường Điềm cũng theo ánh nhìn của mọi người nhìn ra.

Bùi Giác với dáng người cao ráo như ngọc, sải bước đi tới. Khuôn mặt tuấn mỹ vô song, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ tỏa ra khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Anh đưa tay tháo nút áo vest, chậm rãi ngồi vào vị trí chính giữa hàng đầu.

Sự xuất hiện của anh khiến khung cảnh ồn ào khi nãy lập tức trở nên tĩnh lặng.

Đường Điềm nhìn thấy Bùi Giác, trong đầu lập tức hiện lên những ký ức đáng xấu hổ khi nguyên chủ từng quyến rũ anh: cố tình cúi xuống trước mặt anh, cố tình chạm vào tay anh, đủ kiểu v* v*n… Mãi cho đến khi anh nổi giận lần nữa thì cô mới dừng lại và chuyển sang tán tỉnh Thẩm Yến Lễ và Phó Hi.

So với lần đầu xuyên không thì lần này ký ức hiện ra còn nhiều hơn. Cô càng thêm khâm phục sự liều lĩnh của nguyên chủ — đúng là gan to thật.

Người dẫn chương trình được mời đều là những MC nổi tiếng, nhanh chóng khuấy động không khí hội trường.

Chương trình nhanh chóng đến phần trao giải, MC cầm danh sách gọi từng người lên nhận giải.

“Công ty khu Nam thành phố N, Đường Điềm — giành giải Nhân viên xuất sắc nhất của chi nhánh!”

Đường Điềm: “?”

Đồng nghiệp bên cạnh vội thúc giục: “Điềm Điềm, mau lên nhận giải đi!”

Quản lý cũng nháy mắt liên tục với cô: “Phải biểu hiện cho tốt nhé.”

Khoảnh khắc Đường Điềm đứng lên, cô cảm nhận thế nào là “vạn chúng chú mục” (được vạn con mắt treo dõi) — mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Cô đành cắn răng bước lên sân khấu, bên dưới vang lên tiếng xì xào.

Cô nhanh chóng nhận lấy chiếc cúp và phong bao đỏ dày cộp.

Người dẫn chương trình nhìn thấy cô, mắt sáng rực lên: “Cô Đường, xin hãy chia sẻ đôi chút về những gì cô đã đạt được trong công việc năm nay.”

Chiếc micro đặt giữa sân khấu, mà ngay giữa hàng ghế khán giả chính là Bùi Giác. Ánh mắt đầu tiên cô chạm phải — chính là ánh mắt của anh.

Bùi Giác ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, dáng vẻ ung dung mà vẫn phong độ. Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ như được tạc khắc, anh lặng lẽ nhìn Đường Điềm trên sân khấu.

Đường Điềm giả vờ như không có gì, vội vã dời ánh mắt đi, rồi trước bao ánh mắt của mọi người, bắt đầu phát biểu cảm ơn quản lý, cảm ơn những đồng nghiệp tốt bụng đã không ngại giúp đỡ cô — khiến không ít người cảm động đến rơi nước mắt, làm quản lý bên dưới cũng rối tinh rối bời.

Quản lý ngồi dưới ghế nhấp nhổm đứng dậy, ra sức nháy mắt về phía Tổng giám đốc Bùi, suýt chút nữa là kêu cô là tổ tông luôn rồi.

Đường Điềm hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: “Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn Tổng giám đốc Bùi. Không có Tổng giám đốc Bùi thì không có cuộc sống tốt đẹp hiện tại của tôi.”

Cô thậm chí không dám liếc về phía trung tâm nữa, sợ sẽ đối mặt ánh mắt của anh.

Quản lý xúc động và tự hào đến mức đứng dậy vỗ tay rầm rầm, còn giơ ngón tay cái với cô.

Người dẫn chương trình đón lấy lời: “Nói hay lắm. Cô Đường đây xinh đẹp thế này, đã có bạn trai chưa?”

Đường Điềm có hơi lúng túng, không biết có nên nói thật không. Cô thực sự không muốn ai tiếp tục tặng hoa, tặng quà để theo đuổi mình nữa.

Nhưng nếu không nói thật thì cả công ty cô đều biết cô sống độc thân, chẳng có bạn trai nào cả.

Người dẫn chương trình không chịu buông tha, định tự tiến cử mình.

Người đàn ông ngồi chính giữa nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng, ra hiệu cho MC chuyển sang phần tiếp theo.

Người dẫn chương trình lập tức thả cô xuống sân khấu, chuyển sang phần trao giải cho người tiếp theo.