Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.6/10 từ 14 lượt Giới thiệu: Vì một tai nạn bất ngờ, Đường Điềm xuyên vào một cuốn tiểu thuyết thể loại “đoàn sủng” và trở thành nữ phụ độc ác – xinh đẹp, ngực to nhưng đầu óc rỗng tuếch. Nữ phụ độc ác và nữ chính cùng làm bảo mẫu (giúp việc) trong biệt thự của một nhóm nhạc nam nổi tiếng. Nữ chính là người tốt bụng, xinh đẹp, trong sáng, đã thu hút bốn thiếu gia giàu có, lạnh lùng và không vướng bụi trần, trở thành người được cả nhóm sủng ái. Không ai trong số các nam thần muốn buông tay cô. Còn nữ phụ độc ác thì chỉ tồn tại để làm nổi bật sự hoàn hảo của nữ chính. Trong truyện, nữ phụ không ngừng quyến rũ các thành viên nhóm nhạc, khiến họ cực kỳ chán ghét. Vì ghen tị với tình cảm mà nữ chính nhận được, cô ta hết lần này đến lần khác hãm hại nữ chính. Cuối cùng, cái kết của nữ phụ độc ác vô cùng thê thảm. Đường Điềm vốn định nghỉ việc ngay lập tức, thoát khỏi cốt truyện gốc. Nhưng điều khoản bồi thường hợp đồng với con số trên trời đã khiến cô không thể không ở lại cho đến khi hết hạn hợp đồng. Cô cố gắng tránh xa bốn thiếu gia nhà giàu mà cô không thể đụng đến. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt họ nhìn cô ngày càng nóng bỏng, vây chặt lấy cô từng bước một. [Trước khi đọc nhất định phải chú ý những cảnh báo sau đây!!!] [Cảnh báo: Nội dung có yếu tố cưỡng ép chiếm đoạt,cưỡng ép chiếm đoạt,cưỡng ép chiếm đoạt – lặp lại ba lần để nhấn mạnh.] [Cảnh báo: Nhóm nhạc nam trong truyện không mang ý nghĩa chính thức như các nhóm thần tượng ngoài đời. Dù gọi là nhóm nhạc nam, thực chất đây là bốn ca sĩ hoạt động độc lập, chỉ sáng tác, phát hành và thể hiện ca khúc. Họ dùng tác phẩm để thể hiện bản thân, nên không tồn tại “lệnh cấm yêu đương”, đây là thiết lập riêng của tác giả.] [Cảnh báo: Bối cảnh thế giới hư cấu, không áp dụng vào thực tế.] Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 92

Chương 92: Thông báo

Tầng 28, Đường Điềm thu dọn đồ đạc một cách tùy ý, bây giờ cô không cần vội vàng kiếm tiền nữa.

Mọi thứ đều có thể làm từ từ, chỉ là hai ngày tới cô phải rời khỏi thành phố này, đi thật xa một chút.

Quà cáp do Thẩm Yến Lễ tặng thì quá nhiều, cô không định mang theo, kể cả quần áo và túi xách anh đã mua cho cô. Cô chỉ chọn vài bộ đem theo, phần còn lại để lại hết.

Việc thu dọn hành lý mất khoảng một tiếng đồng hồ. Cô không muốn xách theo lỉnh kỉnh quá nhiều thứ, nên dự định thuê nhà trước trên mạng, gửi đồ đến chỗ thuê, như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Chỉ là hiện tại cô vẫn chưa quyết định được sẽ đi đâu, Đường Điềm vẫn đang đắn đo không biết chỗ nào sẽ an toàn hơn.

Tối đến, Đường Điềm xuống dưới mua một ít đồ ở cửa hàng tiện lợi. Cô vừa bước vào thang máy, đang định bấm nút đóng cửa thì một bàn tay đẹp đẽ ngăn cửa lại.

Cô bất ngờ ngẩng đầu, Thẩm Yến Lễ mặc áo đen, quần đen, toàn thân toát ra khí chất trưởng thành, cao quý.

Anh dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô một giây, rồi ánh mắt đó chuyển sang nút bấm sáng đèn ở tầng 28.

Cửa thang máy đóng lại, không gian kín bên trong tràn ngập hương gỗ trầm quen thuộc khiến tim cô đập nhanh hơn.

Đường Điềm nhìn anh bấm tầng 29, thì ra… trước đây anh vẫn luôn sống ở tầng 29, ngay trên tầng cô.

Cô hơi bối rối, thần sắc và động tác đều lộ rõ vẻ căng thẳng. Dù sao sáng hôm qua hai người còn hôn nhau, mà hôm nay đã thành người xa lạ.

Nhất là khi cô lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh…

Tư thế đứng của cô cũng cứng nhắc, lúng túng.

“Cô là người giúp việc ở biệt thự Thiên Cầm Loan à?”

Giọng nói trầm khàn của Thẩm Yến Lễ bất ngờ vang lên. Đường Điềm không ngờ anh lại chủ động hỏi cô.

Thiên Cầm Loan là tên biệt thự, cô ngập ngừng gật đầu: “Em đã nghỉ việc rồi.”

Thẩm Yến Lễ trầm mặc, ánh mắt lại dừng ở nút sáng tầng 28.

“Đinh”—thang máy đến tầng 28. Đường Điềm xách túi đồ từ cửa hàng tiện lợi, cố gắng tỏ ra bình thản bước ra ngoài, nhưng động tác cứng ngắc đã bán đứng cô.

Trong thang máy, ánh mắt Thẩm Yến Lễ lạnh lùng nhìn theo bóng cô cho đến khi cửa thang máy khép lại.

Đường Điềm đóng cửa, cố gắng điều chỉnh lại trạng thái căng thẳng ban nãy.

Cô nghĩ có lẽ Thẩm Yến Lễ cũng không muốn phải ra vào cùng một toà nhà với một người lạ, huống chi còn là người từng có ý định quyến rũ anh.

Tối hôm đó, khi nằm trên giường, cô quyết định một nơi — khu vực gần khu du lịch, cách đây khá xa. Trước hết ở đó một thời gian, rồi từ từ tính tiếp chuyện mở cửa hàng hay đi làm.

Đường Điềm bắt đầu tìm nhà ở gần khu du lịch trên mạng, nhưng tìm hồi lâu vẫn không thấy nơi nào phù hợp.

Cô ngáp một cái, xoay người đặt điện thoại lên tủ đầu giường, buồn ngủ nên quyết định ngủ trước, mai tìm tiếp.

Đêm khuya, Ôn Thiệu Hàn đẩy gọng kính, gương mặt tuấn tú trầm lặng. Đoạn ghi hình từ camera hành trình đêm qua chỉ toàn nhiễu sóng.

Dù anh có sai người tra thế nào, thông tin liên quan đến chiếc xe đêm qua đều mờ mịt hoặc trắng xóa, không có hình ảnh nào rõ ràng.

Ngay cả người điều tra cũng thấy kỳ lạ, hiện tượng này quá bất thường.

Ôn Thiệu Hàn nhớ lại có một công ty anh từng mua lại, một phòng ban trong đó tổ chức tiệc liên hoan, mà chính anh đã đến đó.

Một bữa liên hoan của phòng ban nhỏ trong công ty, bình thường anh chẳng bao giờ bận tâm, vậy mà hôm đó anh lại đích thân đến.

Anh… đến đó làm gì? Những ký ức ấy như thể biến mất không dấu vết. Ôn Thiệu Hàn tháo kính xuống, dùng ngón tay day trán, nghĩ mãi cũng không ra.

Anh cực kỳ ghét cảm giác mất kiểm soát. Chuyện này nhất định phải điều tra cho rõ.

Ngày mai phải cho thư ký đến công ty đó hỏi lại cho kỹ.

Sáng sớm, Đường Điềm ép nước trái cây trong bếp, sau đó vừa uống vừa tiếp tục tìm phòng thuê ở gần khu du lịch.

Đến trưa, cô đã chọn được phòng và chuyển tiền đặt cọc, quyết định gửi hành lý đến đó trước, rồi nhanh chóng đặt vé tàu cao tốc đi vào ngày mai.

Tại một công ty ở thành phố S, thư ký của Ôn Thiệu Hàn đến tìm quản lý phòng ban từng tổ chức liên hoan hôm trước để hỏi chuyện.

Người quản lý chỉ nhớ Ôn tổng từng mở cửa phòng chào hỏi mọi người một chút rồi rời đi.

Thư ký đưa ảnh của Đường Điềm cho anh ta xem, người quản lý thấy cô gái trong ảnh rất xinh đẹp, nhưng hoàn toàn xa lạ.

Anh ta khẳng định chắc chắn: “Tôi chưa từng gặp cô gái này, hôm đó đi ăn đều là người trong phòng ban chúng tôi.”

Thư ký hỏi câu then chốt: “Vì lý do gì mà tổ chức bữa tiệc đó?”

Quản lý cười định trả lời, nhưng lời nói đến miệng lại bị nghẹn lại.

Anh ta cố gắng nhớ lại: “Lạ thật, có ai nhớ vì sao hôm trước chúng ta tổ chức tiệc không?”

Mọi người trong phòng đều lắc đầu. Có người nói: “Là quản lý bảo đi ăn, nhưng cụ thể lý do thì chẳng ai biết cả.”

Câu nói chen ngang của nhân viên kia khiến quản lý chuyển hướng sự chú ý, liếc mắt lườm người đó, thật là biết nói chuyện quá đi.

Thư ký hiểu rằng không thể hỏi được gì thêm. Họ cũng đã xem lại camera giám sát, nhưng cũng phát hiện có những đoạn bị trắng xóa.

Chuyện này quá kỳ quặc, khác hẳn với tính cách cẩn trọng và giỏi tính toán của Ôn tổng.

Lúc thư ký chuẩn bị rời đi trong thang máy, người quản lý vội chạy theo, tay cầm một bản hồ sơ.

Anh ta đưa cho thư ký và nói: “Tôi vừa thấy bản hồ sơ này trên bàn làm việc, nhưng không hề nhớ có ai đến phỏng vấn cả.”

Thư ký nhận lấy, mở trang đầu tiên ra thì thấy ảnh chân dung của Đường Điềm ngay đó. Anh xem kỹ sơ yếu lý lịch và xác nhận đây là hồ sơ do Đường Điềm gửi đến.

Thư ký bước ra khỏi thang máy, hỏi lại: “Thật sự không nhớ gì hết à?”

Người quản lý lắc đầu: “Chỉ cần tôi có một chút ấn tượng, nhất định sẽ nói thật với anh.” Những chuyện thế này hoàn toàn không cần phải giấu giếm.

Thư ký không cam lòng, cầm hồ sơ của Đường Điềm đi hỏi hết lượt người trong phòng, ai cũng nói chưa từng gặp cô.

Cuối cùng, anh đành quay về, giao hồ sơ cho Ôn tổng và báo lại toàn bộ quá trình điều tra.