Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.6/10 từ 14 lượt Giới thiệu: Vì một tai nạn bất ngờ, Đường Điềm xuyên vào một cuốn tiểu thuyết thể loại “đoàn sủng” và trở thành nữ phụ độc ác – xinh đẹp, ngực to nhưng đầu óc rỗng tuếch. Nữ phụ độc ác và nữ chính cùng làm bảo mẫu (giúp việc) trong biệt thự của một nhóm nhạc nam nổi tiếng. Nữ chính là người tốt bụng, xinh đẹp, trong sáng, đã thu hút bốn thiếu gia giàu có, lạnh lùng và không vướng bụi trần, trở thành người được cả nhóm sủng ái. Không ai trong số các nam thần muốn buông tay cô. Còn nữ phụ độc ác thì chỉ tồn tại để làm nổi bật sự hoàn hảo của nữ chính. Trong truyện, nữ phụ không ngừng quyến rũ các thành viên nhóm nhạc, khiến họ cực kỳ chán ghét. Vì ghen tị với tình cảm mà nữ chính nhận được, cô ta hết lần này đến lần khác hãm hại nữ chính. Cuối cùng, cái kết của nữ phụ độc ác vô cùng thê thảm. Đường Điềm vốn định nghỉ việc ngay lập tức, thoát khỏi cốt truyện gốc. Nhưng điều khoản bồi thường hợp đồng với con số trên trời đã khiến cô không thể không ở lại cho đến khi hết hạn hợp đồng. Cô cố gắng tránh xa bốn thiếu gia nhà giàu mà cô không thể đụng đến. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt họ nhìn cô ngày càng nóng bỏng, vây chặt lấy cô từng bước một. [Trước khi đọc nhất định phải chú ý những cảnh báo sau đây!!!] [Cảnh báo: Nội dung có yếu tố cưỡng ép chiếm đoạt,cưỡng ép chiếm đoạt,cưỡng ép chiếm đoạt – lặp lại ba lần để nhấn mạnh.] [Cảnh báo: Nhóm nhạc nam trong truyện không mang ý nghĩa chính thức như các nhóm thần tượng ngoài đời. Dù gọi là nhóm nhạc nam, thực chất đây là bốn ca sĩ hoạt động độc lập, chỉ sáng tác, phát hành và thể hiện ca khúc. Họ dùng tác phẩm để thể hiện bản thân, nên không tồn tại “lệnh cấm yêu đương”, đây là thiết lập riêng của tác giả.] [Cảnh báo: Bối cảnh thế giới hư cấu, không áp dụng vào thực tế.] Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 15

Chương 15: Không Thể Rời Mắt Khỏi Cô

Ánh mắt của Lưu Huệ Hoa nhìn Tống Vũ đầy khinh miệt. Dù trong lòng không vui vì bị quản gia cảnh báo nhiều lần, nhưng cô ta cũng không dám nghĩ đến chuyện hù dọa người mới nữa.

So với Tống Vũ, cô ta càng muốn Liễu Hiểu Chi rời khỏi biệt thự. Còn về phần Đường Điềm … chẳng qua chỉ là một “bình hoa di động” không hề có tính uy h**p.

Đường Điềm và Tống Vũ dường như nói chuyện rất hợp ý nhau, nhưng điều đó lại cực kỳ chướng mắt trong mắt Liễu Hiểu Chi. Cô ta mong muốn cả biệt thự phải cô lập Đường Điềm.

Khi Tống Vũ đang rửa bát, Liễu Hiểu Chi tiến lại gần.

“Chúc mừng em nhận được tiền thưởng.” Cô ta tỏ vẻ thân thiện, không khác gì ngày thường.

Tống Vũ đang rửa bát, quay đầu nhìn thấy Liễu Hiểu Chi đang cười nhẹ với mình.

Sự lạnh nhạt ngày hôm qua như thể chưa từng tồn tại. Tống Vũ tuy không nhiều kinh nghiệm, nhưng trực giác mách bảo cô rằng Liễu Hiểu Chi trước mặt không phải người tử tế.

“Cảm ơn.” Tống Vũ mỉm cười đáp lại, rồi tiếp tục rửa bát.

“Em mới đến nên chưa biết nhiều chuyện. Chị khuyên em đừng quá thân thiết với Đường Điềm.”

Tống Vũ dừng hẳn động tác, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Tại sao chứ?”

Liễu Hiểu Chi chỉ mỉm cười lắc đầu: “Cứ tránh xa cô ta, sau này em sẽ cảm ơn chị.” Câu nói ấy như thể một lời tiên tri, dường như nếu Tống Vũ không làm theo, sẽ bị Đường Điềm kéo xuống bùn.

Tống Vũ không tin. Tai nghe chưa chắc thật, mắt thấy chưa hẳn đúng. Riêng chuyện Đường Điềm giúp cô ấy ngày hôm qua, cũng đủ để thấy cô là người tốt bụng.

Thấy Tống Vũ rõ ràng không tin, Liễu Hiểu Chi vẫn mỉm cười: “Muốn biết Đường Điềm từng làm chuyện gì, tối nay ra ngoài nói chuyện, nơi này không tiện.”

Tống Vũ cũng tò mò, liền thuận theo đồng ý.

Trong mắt Liễu Hiểu Chi lóe lên tia đắc ý, cô ta lặng lẽ nhìn về phía Đường Điềm đang chậm rãi ăn sáng.

Mấy vị tiên sinh trong biệt thự vẫn chưa dậy, Đường Điềm ăn hơi chậm. Ăn quá nhanh không tốt cho dạ dày.

Từ lúc mới đến còn thấy không quen, đến giờ cô đã dần thích nghi với con người và môi trường nơi đây. Tuy vẫn quyết tâm sẽ rời khỏi khi hợp đồng kết thúc, nhưng cũng không còn hoang mang như những ngày đầu mới xuyên đến.

Cô luôn ghi nhớ phải giảm sự hiện diện của bản thân, chỉ cần đợi đến khi kết thúc hợp đồng, rời xa nam nữ chính, thì cũng đồng nghĩa với việc cô thoát khỏi kết cục của nữ phụ độc ác.

Nửa tiếng sau, Đường Điềm đứng sau lưng Ôn Thiệu Hàn, chuẩn bị phục vụ sữa hoặc thức ăn cho anh.

Bùi Giác và Phó Hi đã bắt đầu dùng bữa. Chỗ ngồi đối diện Ôn Thiệu Hàn vẫn còn trống, đó là vị trí của Thẩm Yến Lễ.

Đường Điềm liếc nhìn ly sữa còn ấm và phần ăn sáng đối diện. Lúc này, Ôn Thiệu Hàn vừa uống cạn ly sữa, cô liền chậm rãi rót thêm ly mới.

Vài phút sau, Thẩm Yến Lễ bước vào phòng ăn. Dáng người tuấn tú, biểu cảm có phần mệt mỏi, như thể tối qua ngủ không ngon.

Liễu Hiểu Chi dịu dàng kéo ghế: “Chào buổi sáng, Thẩm tiên sinh.”

Thẩm Yến Lễ khẽ gật đầu, ngồi xuống rồi nhìn thấy Đường Điềm đang đứng phía đối diện.

Cô vẫn mặc đồng phục bảo mẫu như thường ngày, khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm, làn da trắng hồng, cả người như phát sáng.

Thẩm Yến Lễ khẽ nâng mí mắt nhìn cô một lúc. Trong giấc mơ đêm qua… anh mơ thấy mình điên cuồng chiếm lấy cô, bộ đồng phục công việc bị xé rách nằm yên trên mặt đất.

Trong giấc mơ, làn da mềm mại như lụa khiến anh không thể rời tay… đến mức si mê không dứt.

Đường Điềm luôn chú ý đến Ôn Thiệu Hàn để kịp thời phục vụ.

Chỉ có Phó Hi nhận ra ánh mắt Thẩm Yến Lễ nhìn Đường Điềm, tưởng rằng cô lại đang câu dẫn cậu ấy. Anh nhìn cô với ánh mắt dò xét và tò mò.

Nhưng Đường Điềm chỉ quan tâm đến Ôn Thiệu Hàn, hoàn toàn không liếc nhìn Thẩm Yến Lễ lấy một lần.

Phó Hi sững người, rồi tiếp tục quan sát với vẻ ngạc nhiên. Đường Điềm cư xử tự nhiên, không hề giống như đang “giả vờ lạnh lùng để thu hút.”

Anh uống một ngụm sữa, khóe môi hiện lên ý cười giễu cợt. Thú vị đây…

“Thẩm tiên sinh? Bữa sáng nguội mất.” Liễu Hiểu Chi nhẹ nhàng nhắc nhở.

Thẩm Yến Lễ lúc này mới thu lại ánh mắt, bắt đầu dùng bữa một cách chậm rãi.

Liễu Hiểu Chi nhìn về phía đối diện, sắc mặt vô cùng khó coi. Thẩm Yến Lễ vừa rồi nhìn Đường Điềm rất lâu, khiến cô ta cảm thấy một cảm giác nguy cơ chưa từng có.

Rốt cuộc giữa Thẩm Yến Lễ và Đường Điềm đã xảy ra chuyện gì trong căn phòng kính kia? Liễu Hiểu Chi hối hận không thôi vì kế hoạch “nhốt người” thất bại thảm hại.

Ôn Thiệu Hàn ăn xong, đứng dậy: “Mọi người cứ ăn tiếp.”

Phó Hi gật đầu: “Hôm nay không có lịch trình, cậu về công ty Ôn thị à?”

Ôn Thiệu Hàn đặt khăn lau lên bàn: “Không, tôi lên tầng viết nhạc.”

Phó Hi hiểu ý: “Vậy chúng tôi sẽ không làm phiền.”

Ôn Thiệu Hàn vừa rời đi vài bước, lại quay đầu căn dặn Đường Điềm: “Chút nữa mang đĩa trái cây lên phòng tôi.”

Đường Điềm đáp lời như một cái máy: “Vâng, Ôn tiên sinh.”

Cô không cười, để tránh bị hiểu lầm là đang câu dẫn ai đó.

Đường Điềm chuẩn bị rời khỏi phòng ăn, ai ngờ lại chạm ngay ánh nhìn đầy giễu cợt của Phó Hi khiến cô cảm thấy rất bất lực.

Chắc lại tưởng cô đang “lạt mềm buộc chặt” nữa rồi. Đúng là tưởng tượng phong phú.

Đường Điềm lười để ý. Đợi Ôn Thiệu Hàn rời đi một lúc, cô mới bước ra theo sau, luôn giữ khoảng cách an toàn với các nhân vật chính.

Phó Hi thấy chẳng còn trò hay, quay sang hỏi Bùi Giác – người vẫn im lặng từ nãy tới giờ: “Hôm nay cậu về tập đoàn Bùi thị?”

Bùi Giác không ngẩng đầu: “Đúng vậy.”

Phó Hi thầm khen, đúng là người cuồng công việc. Không lạ gì Bùi thị lại có thể trở thành một trong những tập đoàn hàng đầu.

Lúc này, Thẩm Yến Lễ đang lau tay bằng khăn ấm, ánh mắt lại hướng về bóng lưng Đường Điềm, sâu thẳm và khó đoán.

Liễu Hiểu Chi bên ngoài vẫn tỏ vẻ dịu dàng, nhưng trong lòng đang siết chặt khay đựng đồ, đầy oán hận. Cô ta nhất định phải đuổi Đường Điềm ra khỏi biệt thự, không để cô có cơ hội quyến rũ Thẩm Yến Lễ.

Lúc này, Đường Điềm đã rời khỏi phòng ăn, hoàn toàn không biết ánh nhìn của Thẩm Yến Lễ đang dõi theo mình đầy tà ý.

Cô tiếp tục bận rộn với công việc. Một tiếng sau, cô mang đĩa trái cây vào phòng Ôn Thiệu Hàn. Nghe thấy tiếng “vào đi,” cô rón rén bước vào, gần như không gây ra tiếng động, vì sợ ảnh hưởng đến quá trình sáng tác.

Sự cẩn thận từ lúc vào tới khi đóng cửa cũng không phát ra tiếng đều rơi vào mắt Ôn Thiệu Hàn khiến anh cảm thấy có cái nhìn khác về cô.

Sau khi mang trái cây lên tầng hai xong, Đường Điềm vừa xuống tầng một thì bị quản gia gọi lại, bảo có việc muốn dặn cô và Lưu Huệ Hoa.

“Sáng mai Phó tiên sinh muốn bơi, giữa hai người ai ở bên cạnh trông chừng?”

Đường Điềm không nói gì. Cô chẳng muốn, không chỉ vì cần giữ khoảng cách với các nhân vật chính, mà còn vì cái dáng vẻ “đáng đánh” của Phó Hi khiến cô chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.