Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.6/10 từ 14 lượt Giới thiệu: Vì một tai nạn bất ngờ, Đường Điềm xuyên vào một cuốn tiểu thuyết thể loại “đoàn sủng” và trở thành nữ phụ độc ác – xinh đẹp, ngực to nhưng đầu óc rỗng tuếch. Nữ phụ độc ác và nữ chính cùng làm bảo mẫu (giúp việc) trong biệt thự của một nhóm nhạc nam nổi tiếng. Nữ chính là người tốt bụng, xinh đẹp, trong sáng, đã thu hút bốn thiếu gia giàu có, lạnh lùng và không vướng bụi trần, trở thành người được cả nhóm sủng ái. Không ai trong số các nam thần muốn buông tay cô. Còn nữ phụ độc ác thì chỉ tồn tại để làm nổi bật sự hoàn hảo của nữ chính. Trong truyện, nữ phụ không ngừng quyến rũ các thành viên nhóm nhạc, khiến họ cực kỳ chán ghét. Vì ghen tị với tình cảm mà nữ chính nhận được, cô ta hết lần này đến lần khác hãm hại nữ chính. Cuối cùng, cái kết của nữ phụ độc ác vô cùng thê thảm. Đường Điềm vốn định nghỉ việc ngay lập tức, thoát khỏi cốt truyện gốc. Nhưng điều khoản bồi thường hợp đồng với con số trên trời đã khiến cô không thể không ở lại cho đến khi hết hạn hợp đồng. Cô cố gắng tránh xa bốn thiếu gia nhà giàu mà cô không thể đụng đến. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt họ nhìn cô ngày càng nóng bỏng, vây chặt lấy cô từng bước một. [Trước khi đọc nhất định phải chú ý những cảnh báo sau đây!!!] [Cảnh báo: Nội dung có yếu tố cưỡng ép chiếm đoạt,cưỡng ép chiếm đoạt,cưỡng ép chiếm đoạt – lặp lại ba lần để nhấn mạnh.] [Cảnh báo: Nhóm nhạc nam trong truyện không mang ý nghĩa chính thức như các nhóm thần tượng ngoài đời. Dù gọi là nhóm nhạc nam, thực chất đây là bốn ca sĩ hoạt động độc lập, chỉ sáng tác, phát hành và thể hiện ca khúc. Họ dùng tác phẩm để thể hiện bản thân, nên không tồn tại “lệnh cấm yêu đương”, đây là thiết lập riêng của tác giả.] [Cảnh báo: Bối cảnh thế giới hư cấu, không áp dụng vào thực tế.] Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 43

Chương 43: Va chạm

Phó Hi nhận lấy ly nước nóng từ tay Đường Điềm, ngón tay anh vô tình chạm phải tay cô.

Đường Điềm không nhận ra điều đó, nhưng Phó Hi lại hơi nhướng mày, im lặng uống nước.

Trợ lý nam cũng nhận lấy một ly nước nóng, không ngờ mình cũng có phần, lại còn được cô chuẩn bị chu đáo như vậy…

Những hiểu lầm và coi thường trước kia khiến hắn ta cảm thấy xấu hổ, tự thấy mình thật nhỏ mọn.

Hắn ta tranh thủ chụp mấy tấm ảnh Phó Hi uống nước nóng để làm tư liệu, vì bình thường Phó Hi toàn uống đồ lạnh, hiếm khi dùng nước nóng thế này.

Đường Điềm cố gắng làm tốt công việc của mình, cô hỏi Phó Hi: “Phó tiên sinh có muốn ăn trái cây không?”

Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã hai tiếng trôi qua từ bữa sáng.

Phó Hi lười nhác đáp: “Mở ra xem thử đi.” Rõ ràng là không quá muốn ăn.

Nghe vậy, Đường Điềm mở túi giữ nhiệt, lấy ra một giữ nhiệt và mở nắp cho anh xem.

Vì chuẩn bị trái cây cho bốn người, cô dùng bốn hộp riêng biệt để tiện dùng, tránh việc người về trước ăn hết khiến người về sau không có phần. Dù sao thì họ cũng đều là cậu ấm, quen sống trong nhung lụa.

Phó Hi chú ý đến điều đó, nhướng mắt hỏi: “Em chuẩn bị à?”

Đường Điềm gật đầu: “Không biết có hợp khẩu vị của Phó tiên sinh không?”

Cô nhớ Phó Hi khá thích ăn dâu tây, cherry và mãng cầu, nên đã chọn đúng theo khẩu vị anh.

Phó Hi nói: “Tạm được, em cũng chu đáo đấy.” Nói xong anh cầm nĩa xiên một miếng mãng cầu đưa lên miệng.

Đường Điềm mỉm cười lịch sự, xem ra đúng là hợp khẩu vị anh thật.

Ở khu trượt tuyết, kỹ thuật của Liễu Hiểu Chi không tệ. Vụ cô ta cố tình bỏ lại Đường Điềm ở sân bay đã bị phát hiện, chiều hôm qua chị Ngô gọi điện nhắc cô ta phải từ chức sau khi trở về nước.

Liễu Hiểu Chi không cam lòng, không nỡ rời xa mấy vị tiên sinh.

Đúng dịp lần này đi trượt tuyết, cô ta cho rằng đây là cơ hội lật ngược thế cờ. Người nên bị đuổi không phải là cô ta – người thật lòng mến mộ các tiên sinh – mà phải là Đường Điềm.

Liễu Hiểu Chi bám sát phía sau Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn, chờ đợi thời cơ. Kỹ thuật trượt tuyết của Bùi Giác quá tốt, hoàn toàn có thể đi thi đấu, nên cô không thể chen vào từ phía anh.

Trong phòng nghỉ VIP, Phó Hi ở lại một lúc rồi lại cầm ván trượt rời đi.

Trước khi ra ngoài, anh hỏi Đường Điềm có muốn thử trượt không, nhưng cô từ chối vì sợ lạnh, không muốn ra ngoài.

Phó Hi không ép, mang theo trợ lý rời khỏi phòng.

Đường Điềm ngẩng đầu xem chương trình hài đang phát trên tivi, vừa uống nước nóng vừa chờ họ chơi xong quay về.

Trên đường trượt cấp cao, Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn cách nhau không xa, đều có trợ lý đi cùng.

Liễu Hiểu Chi cũng theo sát gần đó. Qua kính bảo hộ, Thẩm Yến Lễ nhìn thấy cô ta, anh liếc quanh một vòng mà không thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó.

Anh nhớ lại lúc rời khỏi phòng nghỉ, tất cả mọi người đều đã thay đồ trượt tuyết, chỉ có Đường Điềm vẫn mặc áo khoác đen.

Thẩm Yến Lễ nhận ra Đường Điềm vẫn ở trong phòng nghỉ, cảm thấy không còn hứng thú trượt nữa. Tính ra anh cũng đã chơi được một lúc lâu.

Anh khom người trượt xuống một dốc tuyết, trợ lý vất vả đuổi theo mới kịp.

Cùng lúc đó, một du khách phía sau chuẩn bị trượt ngang qua trợ lý thì bị ai đó đẩy mạnh từ phía sau.

Vốn đã trượt rất nhanh, cú đẩy khiến tốc độ của người đó tăng vọt. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, du khách không kịp phanh lại và đâm sầm vào trợ lý của Thẩm Yến Lễ.

Trợ lý lúc đó đang đứng rất gần Thẩm Yến Lễ, bị đẩy và ngã mạnh từ phía sau, chắc chắn sẽ đè trúng anh.

Với tốc độ ở đường trượt cấp cao như vậy, người đụng người thì không gãy xương mới là lạ.

Mặt trợ lý tái mét, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ: Toang rồi!

Đúng vào thời khắc nguy cấp, Liễu Hiểu Chi kịp thời kéo trợ lý sang một bên. Trợ lý đổi hướng và ngã nhào xuống tuyết, còn cô ta nhẹ nhàng đổ người về phía Thẩm Yến Lễ.

Thẩm Yến Lễ nhíu mày, thấy cô ta đau đớn r*n r*, mặt trắng bệch.

“Mắt cá chân của tôi…”

Liễu Hiểu Chi nhăn nhó, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô nói với Thẩm Yến Lễ:
“Thẩm tiên sinh, tôi… chân tôi bị trật rồi.”

Thẩm Yến Lễ không nói gì, lập tức gọi nhân viên khu trượt tuyết đến đưa cô rời khỏi đường trượt cấp cao và mời bác sĩ riêng đến chữa trị.

Trong phòng nghỉ VIP, Đường Điềm bất ngờ thấy vài nhân viên khu trượt tuyết đưa cáng vào.

Cô lập tức đứng dậy đi tới.

Người nằm trên cáng là Liễu Hiểu Chi, đang được đặt tạm ở một góc chờ bác sĩ riêng đến khám.

Cô ta nằm đó, mặt mày trắng bệch, có vẻ đang cố chịu đau.

Đường Điềm biết trượt tuyết có thể dẫn đến chấn thương nghiêm trọng, tạm thời gác lại mâu thuẫn trước đó, cô rót một cốc nước ấm đưa qua.

“Uống chút nước ấm đi.”

Liễu Hiểu Chi ngơ ngác, đảo mắt nhìn quanh. Ngoài nhân viên khu trượt tuyết, không thấy các tiên sinh hay trợ lý nào cả.

Biểu cảm cô khó tin, không hiểu sao Đường Điềm lại tử tế đến vậy. Chẳng phải cô nên hả hê mới đúng sao?

Liễu Hiểu Chi còn chưa kịp định thần thì cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến. Lúc nào không hay, cốc nước đã được Đường Điềm đặt vào tay cô ta.

Không lâu sau, Thẩm Yến Lễ mặc đồ trượt tuyết màu xanh đậm bước vào, dáng người cao ráo khiến bộ đồ như được may đo riêng.

Anh đặt ván trượt sang một bên, tháo găng tay rồi đi tới chỗ cáng của Liễu Hiểu Chi.

Trợ lý bị ngã trước đó đang ôm bụng đau, mặt nhăn nhó đứng bên cạnh Thẩm Yến Lễ nhưng không dám lên tiếng.

Thẩm Yến Lễ nói với Liễu Hiểu Chi bằng giọng trầm: “Còn hai phút nữa là bác sĩ đến.”

Liễu Hiểu Chi cố gắng nở nụ cười dịu dàng: “Không sao đâu, chỉ là chuyện nhỏ, nhưng vẫn cảm ơn Thẩm tiên sinh đã gọi bác sĩ riêng cho tôi.”

Anh đáp lại lạnh nhạt: “Cô bị thương khi đang làm việc, là tai nạn lao động nên tôi phải có trách nhiệm.”

Liễu Hiểu Chi đỏ mặt mỉm cười, nghĩ rằng mình không những không bị đuổi mà còn “gặp họa được phúc”.

Thẩm Yến Lễ liếc về phía Đường Điềm đang đứng gần đó, im lặng nhìn cô.

Ánh nhìn đó khiến Đường Điềm hiểu lầm. Cô cảm nhận rõ ánh mắt của anh, tưởng rằng anh đang trách móc mình — Liễu Hiểu Chi đi theo họ ra ngoài thì gặp nạn, còn cô lại ở trong phòng nghỉ tận hưởng sự ấm áp.

Cô thầm nghĩ: Có lẽ tình tiết trong truyện lại sắp sửa "tấn công" cô theo một cách khác.

Nhưng trong tình huống này, Thẩm Yến Lễ không lên tiếng, cô cũng không dám khẳng định anh nghĩ gì…

Không lâu sau, bác sĩ riêng đến rồi bắt đầu kiểm tra và điều trị chấn thương mắt cá cho Liễu Hiểu Chi.

Lúc này, Bùi Giác và Ôn Thiệu Hàn một trước một sau bước vào phòng nghỉ. Bùi Giác hỏi Thẩm Yến Lễ về tình huống xảy ra tai nạn.

Ôn Thiệu Hàn thì hiếm khi trầm mặc, không nói lời nào.