Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.6/10 từ 14 lượt Giới thiệu: Vì một tai nạn bất ngờ, Đường Điềm xuyên vào một cuốn tiểu thuyết thể loại “đoàn sủng” và trở thành nữ phụ độc ác – xinh đẹp, ngực to nhưng đầu óc rỗng tuếch. Nữ phụ độc ác và nữ chính cùng làm bảo mẫu (giúp việc) trong biệt thự của một nhóm nhạc nam nổi tiếng. Nữ chính là người tốt bụng, xinh đẹp, trong sáng, đã thu hút bốn thiếu gia giàu có, lạnh lùng và không vướng bụi trần, trở thành người được cả nhóm sủng ái. Không ai trong số các nam thần muốn buông tay cô. Còn nữ phụ độc ác thì chỉ tồn tại để làm nổi bật sự hoàn hảo của nữ chính. Trong truyện, nữ phụ không ngừng quyến rũ các thành viên nhóm nhạc, khiến họ cực kỳ chán ghét. Vì ghen tị với tình cảm mà nữ chính nhận được, cô ta hết lần này đến lần khác hãm hại nữ chính. Cuối cùng, cái kết của nữ phụ độc ác vô cùng thê thảm. Đường Điềm vốn định nghỉ việc ngay lập tức, thoát khỏi cốt truyện gốc. Nhưng điều khoản bồi thường hợp đồng với con số trên trời đã khiến cô không thể không ở lại cho đến khi hết hạn hợp đồng. Cô cố gắng tránh xa bốn thiếu gia nhà giàu mà cô không thể đụng đến. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt họ nhìn cô ngày càng nóng bỏng, vây chặt lấy cô từng bước một. [Trước khi đọc nhất định phải chú ý những cảnh báo sau đây!!!] [Cảnh báo: Nội dung có yếu tố cưỡng ép chiếm đoạt,cưỡng ép chiếm đoạt,cưỡng ép chiếm đoạt – lặp lại ba lần để nhấn mạnh.] [Cảnh báo: Nhóm nhạc nam trong truyện không mang ý nghĩa chính thức như các nhóm thần tượng ngoài đời. Dù gọi là nhóm nhạc nam, thực chất đây là bốn ca sĩ hoạt động độc lập, chỉ sáng tác, phát hành và thể hiện ca khúc. Họ dùng tác phẩm để thể hiện bản thân, nên không tồn tại “lệnh cấm yêu đương”, đây là thiết lập riêng của tác giả.] [Cảnh báo: Bối cảnh thế giới hư cấu, không áp dụng vào thực tế.] Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 23

Chương 23: Có hối hận không?

Câu trả lời của cô khiến lông mày của Bùi Giác khẽ nhướng lên, dường như nằm ngoài dự đoán của anh.

Anh ta bình thản đưa mắt quan sát cô từ trên xuống dưới: “Vì sao lại từ chối?”

Ánh mắt Đường Điềm nhìn anh đầy nghi hoặc: “Vì sao lại không thể từ chối?”

Bùi Giác hơi sững lại, vẻ lạnh lùng giữa chân mày dịu đi một chút: “Cô đã từng nghe đến tập đoàn Văn thị chưa?”

Đường Điềm cố gắng lục lọi ký ức của nguyên chủ và nội dung trong truyện, hoàn toàn không có chút manh mối nào. Xem ra người tên Văn Tấn Sở đó thật sự không có nhiều đất diễn.

“Chưa từng nghe tới.”

Bùi Giác nghe cô trả lời xong, sắc mặt không thay đổi, tiếp tục nói: 

“Giá trị thị trường của tập đoàn Văn thị gần hai nghìn tỷ đô la Mỹ, mà anh ta chính là người nắm quyền.”

Nghe con số khổng lồ đó, Đường Điềm không thể không cảm thấy ngưỡng mộ, nhưng ngoài lòng ngưỡng mộ ra, cô không hề có chút tạp niệm nào.

“Anh Văn đúng là một người rất xuất sắc.” Cô thuận miệng khen một câu.

Bùi Giác chậm rãi hỏi: “Có hối hận không?”

Đường Điềm lắc đầu: “Bùi tiên sinh yên tâm, từ mấy hôm trước tôi đã không còn bất kỳ suy nghĩ nào về ngài và ba vị tiên sinh nữa, càng không có ý gì với bạn bè của các tiên sinh.”

Cô không muốn đi vào kết cục bi thảm của nguyên tác, vì vậy giọng nói mang theo sự sốt ruột, sợ rằng Bùi Giác nghĩ cô vẫn chưa hết hy vọng.

Bùi Giác vẫn dửng dưng nhìn cô, lạnh nhạt như mọi khi: “Ra ngoài đi.”

Đường Điềm lập tức xoay người rời khỏi phòng anh. Việc Bùi Giác hỏi như vậy cô không hề ngạc nhiên, dù sao với gương mặt này của cô, hoàn toàn có thể dùng nhan sắc để leo lên người đàn ông giàu có.

Cô cảm thấy Bùi Giác đang cảnh cáo cô, nhắc cô đừng mơ tưởng trèo cao, ít nhất đừng động đến bạn bè của anh.

Xuống tầng một, Đường Điềm đưa xe đẩy về vị trí cũ trong bếp. Sắp đến giờ tan ca, cô đi đến chỗ bấm thẻ, vừa đúng giờ.

Sau khi bấm thẻ xong, cô gặp Tống Vũ.

Tống Vũ kéo cô sang một bên, thì thầm: “Vừa rồi… chị Hiểu Chi bị quản gia mắng, khóc luôn rồi.”

Đường Điềm khá bất ngờ. Quản gia luôn rất quý Liễu Hiểu Chi, sao hôm nay lại nỡ mắng cô ấy? Tối nay hình như cũng không có sự cố lớn gì xảy ra mà?

Tống Vũ tiếp tục kể: 

“Nghe nói quản gia chỉ là cảnh cáo chị Hiểu Chi thôi, vì chị ấy có một số hành vi không phù hợp trước mặt mấy người bạn của các vị tiên sinh, khiến họ không vui.”

Không đợi Đường Điềm phản ứng, Tống Vũ hạ thấp giọng hơn: 

“Tối nay lúc tụ tập, em tận mắt thấy chị Hiểu Chi đỏ mắt khóc trước mặt Thẩm tiên sinh và Ôn tiên sinh, hình như chị ta không vui vì hai ngài ấy mời nhiều tiểu thư đến biệt thự dự tiệc.”

Chắc là Tống Vũ đã kìm nén lâu lắm rồi, giờ tuôn hết một hơi.

Đường Điềm thấy vẻ htiên sinhyện trong mắt cô, không nhịn được bật cười, sau đó chỉnh lại thái độ nghiêm túc: “Sau này đừng bàn chuyện này nữa, không tốt đâu.”

Nếu Liễu Hiểu Chi biết Tống Vũ nói xấu sau lưng, chắc chắn sẽ tìm cách đuổi cô ấy đi.

Tống Vũ vội gật đầu: “Em chỉ kể với chị thôi… Nhưng sao chị Hiểu Chi lại như vậy chứ?”

Đường Điềm chỉ nhẹ giọng đáp: “Cô ấy có lý do của mình. Em về nghỉ sớm đi.”

Cô không thể giải thích với Tống Vũ rằng Liễu Hiểu Chi là nữ chính trong truyện. Cả bốn nam chính quan trọng như vậy, nhân vật nữ chính trong truyện vốn không muốn bỏ ai cả.

Mà trong buổi tiệc tối nay lại có rất nhiều “tình địch” của Liễu Hiểu Chi — toàn là tiểu thư nhà giàu, trắng trẻo, xinh đẹp, lại có gia thế hiển hách. Liễu Hiểu Chi vừa ghen, vừa cảm thấy đầy áp lực, vì cô ta biết điều kiện của mình quá kém so với họ.

Tình địch thật sự của Liễu Hiểu Chi chưa bao giờ là Đường Điềm, mà chính là những tiểu thư quyền quý xứng đôi với các nam chính.

Đường Điềm hiểu rất rõ: Tối nay có mấy thiếu gia giàu có đến xin cách liên lạc của cô, cô đều từ chối khtiên sinht do dự. Bởi vì cô biết rõ bốn chữ “môn đăng hộ đối” quan trọng đến mức nào.

Cô chỉ có nhan sắc, không có năng lực xuất sắc. Sau khi rời khỏi biệt thự, cùng lắm cũng chỉ làm một nhân viên bình thường, hoặc mở một cửa hàng nhỏ.

Cô và những cậu ấm kia là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Huống hồ… gương mặt quá xinh đẹp thường dễ bị kẻ xấu nhòm ngó.

Nếu không đủ năng lực và may mắn để phân biệt tốt xấu, không có ý chí để chống lại cám dỗ, lại càng không biết tự bảo vệ bản thân, thì sắc đẹp sẽ dễ khiến người ta rơi vào bẫy, bị kéo xuống vực thẳm.

Vận may của Đường Điềm vốn không tốt, lại xuyên vào vai nữ phụ độc ác có kết cục thê thảm, điều duy nhất cô có thể làm là giữ khoảng cách với những người đàn ông quyền thế.

Dù trong số họ có người có thể giúp cô đổi đời chỉ trong một bước, cô cũng sẽ không lay đtiên sinht nào.

Cô không dám tin bất cứ ai.

Đường Điềm tự biết mình là người bình thường, không có hào quang nữ chính, vì vậy cô sẽ không dễ dàng đưa ra bất kỳ lựa chọn nào.

Phòng của Tống Vũ ở ngay cạnh phòng cô. Nhìn thấy cửa phòng Tống Vũ mở rồi đóng, Đường Điềm mới yên tâm trở về.

Sau khi tắm xong nằm trên giường, đang lim dim buồn ngủ, trong đầu cô lại hiện lên cảnh Bùi Giác bảo cô đi nấu canh giải rượu…

Xem ra Bùi Giác có tính cảnh giác rất cao, chỉ định danh cô đi nấu canh chẳng qua là muốn tìm cơ hội gọi cô vào phòng để cảnh cáo: đừng có ý tưởng gì với bạn bè của anh.

Cô ngáp một cái, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Có vẻ như mọi chuyện xảy ra hôm nay đều không đủ khiến cô cảm thấy mệt mỏi trong lòng.

……

Tháng Bảy vẫn là mùa mưa, sáng sớm, sương mù lan tỏa lẫn trong mưa phùn nhẹ nhàng.

Biệt thự sáng sớm, người hầu đã bắt đầu bận rộn.

Trong phòng ăn, Đường Điềm đứng sau lưng Ôn Thiệu Hàn như mọi khi.

Sau lưng Phó Hi, Lưu Huệ Hoa có vẻ đang mất tập trung, cô ta bắt đầu hối hận vì đã từ chối người đàn ông tối qua, một cơ hội hiếm có như vậy…

Phó Hi tỏ ra hơi không vui, ánh mắt lướt sang Đường Điềm đang đứng sau lưng Ôn Thiệu Hàn. Rõ ràng anh đến sớm hơn Ôn Thiệu Hàn, vì sao cô cứ phải đứng phía cậu ấy?

Nhìn những động tác dứt khoát gọn gàng và dáng vẻ nghiêm túc của cô, hoàn toàn không còn chút gì kiểu dáng v* v*n như trước, chẳng giống như là có tình ý với Ôn Thiệu Hàn…

Thẩm Yến Lễ đang ăn sáng, anh đã nghe Phó Hi kể rằng tối qua Văn Tấn Sở đến tìm Đường Điềm xin cách liên lạc, nhưng bị cô từ chối.

Việc Đường Điềm từ chối Văn Tấn Sở khiến anh hơi bất ngờ. Nhà họ Văn vừa giàu có, vừa có ngoại hình, lại không dính tai tiếng gì, gần như chẳng có ai trong số phụ nữ từng từ chối anh ta.

Thế mà Đường Điềm lại làm vậy.

Thẩm Yến Lễ nhớ lại lúc trước, Đường Điềm từng nhiều lần cố tình mập mờ, dù bị quản gia nhắc nhở vẫn không từ bỏ, cứ v* v*n trước mặt họ.

Anh cau mày, ngước nhìn cô gái đang cúi đầu lặng lẽ ngáp ở phía đối diện, hoàn toàn không còn bóng dáng gì của người từng đưa ánh mắt lả lơi về phía anh.

Vừa định ngáp thêm một cái, Đường Điềm bắt gặp ánh mắt phức tạp của Thẩm Yến Lễ đang nhìn mình.

Cô hơi khó hiểu. Nhìn cô như vậy làm gì? Hai ngày nay cô đâu có tiếp xúc gì với anh? Cũng không hề có bất cứ hành vi hay động tác nào ám muội cả.

Thẩm Yến Lễ dời ánh nhìn đi, Đường Điềm mới cảm thấy nhẹ nhõm. Cứ tưởng lại đắc tội gì với đại thiếu gia nhà họ Thẩm nữa rồi.

Một ngày bận rộn lại trôi qua, hôm nay đặc biệt nhanh, đến khi Đường Điềm rảnh tay thì cũng đã gần đến giờ tan ca.

Cô chạy ra vườn sau bưng chậu hoa định mang vào trong, thì nghe thấy tiếng của Liễu Hiểu Chi vang lên bên tai, liền dừng bước, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Gió đêm mát lạnh sau cơn mưa thổi qua người cô, Đường Điềm nhìn về phía bãi cỏ không có đèn.

Liễu Hiểu Chi đang quay lưng về phía cô, trước mặt cô ấy là một dáng người cao ráo đang đứng.

Đường Điềm cố gắng nhìn qua bóng tối để xác định người đó là ai.

“…Chị Ngô muốn đuổi việc em, Thẩm tiên sinh… xin ngài giúp em với, em không muốn rời khỏi biệt thự.” Càng không muốn rời khỏi các vị tiên sinh.

Liễu Hiểu Chi đương nhiên không dám nói ra câu sau cùng, tối qua quản gia mới chỉ cảnh cáo cô, ai ngờ trưa nay chị Ngô đã tìm cô nói chuyện, bảo rằng đang cân nhắc sa thải và yêu cầu cô chuẩn bị tâm lý.

Liễu Hiểu Chi không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến mức đó, vội vã tìm đến Thẩm Yến Lễ, khóc lóc cầu xin anh giữ lại cô.

Thẩm Yến Lễ chỉ cau mày, không đưa ra lời hứa nào.

“Vì bữa tiệc hôm qua?”

Liễu Hiểu Chi gật đầu: “Em… chỉ là do tâm trạng không tốt, không phải như quản gia nghĩ, em không có ý đồ gì với các vị tiên sinh.”

Khi nói ra câu đó, cô thậm chí không dám ngẩng đầu.

Cô có hay không có ý đồ, Thẩm Yến Lễ há lại không rõ? Nhưng anh không vạch trần. Với anh, ai làm người hầu cũng thế cả thôi.

Chỉ là… đêm hôm đó uống say, anh mơ hồ nhớ mình đè một người xuống dưới. Sau khi tỉnh lại, anh từng nói sẽ bồi thường.

Thẩm Yến Lễ chưa từng thất hứa: “Còn nhớ lời tôi nói hôm đó về chuyện bồi thưtiên sinh?”

Liễu Hiểu Chi gần như đã quên mất chuyện đó, đến khi anh nhắc đến “bồi thường”, cô mới giật mình nhớ lại chuyện giả mạo Đường Điềm đêm đó.

“Em nhớ.”

Anh nói: “Vậy thì coi như đó là bồi thường.”

Liễu Hiểu Chi từ từ gật đầu.

Ở phía xa, Đường Điềm không nghe rõ họ nói gì. Thấy đó là Liễu Hiểu Chi và Thẩm Yến Lễ, cô tiếp tục cúi đầu làm việc, lặng lẽ mang chậu hoa vào, không quay đầu nhìn về phía hai người đó nữa.