Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.6/10 từ 14 lượt Giới thiệu: Vì một tai nạn bất ngờ, Đường Điềm xuyên vào một cuốn tiểu thuyết thể loại “đoàn sủng” và trở thành nữ phụ độc ác – xinh đẹp, ngực to nhưng đầu óc rỗng tuếch. Nữ phụ độc ác và nữ chính cùng làm bảo mẫu (giúp việc) trong biệt thự của một nhóm nhạc nam nổi tiếng. Nữ chính là người tốt bụng, xinh đẹp, trong sáng, đã thu hút bốn thiếu gia giàu có, lạnh lùng và không vướng bụi trần, trở thành người được cả nhóm sủng ái. Không ai trong số các nam thần muốn buông tay cô. Còn nữ phụ độc ác thì chỉ tồn tại để làm nổi bật sự hoàn hảo của nữ chính. Trong truyện, nữ phụ không ngừng quyến rũ các thành viên nhóm nhạc, khiến họ cực kỳ chán ghét. Vì ghen tị với tình cảm mà nữ chính nhận được, cô ta hết lần này đến lần khác hãm hại nữ chính. Cuối cùng, cái kết của nữ phụ độc ác vô cùng thê thảm. Đường Điềm vốn định nghỉ việc ngay lập tức, thoát khỏi cốt truyện gốc. Nhưng điều khoản bồi thường hợp đồng với con số trên trời đã khiến cô không thể không ở lại cho đến khi hết hạn hợp đồng. Cô cố gắng tránh xa bốn thiếu gia nhà giàu mà cô không thể đụng đến. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt họ nhìn cô ngày càng nóng bỏng, vây chặt lấy cô từng bước một. [Trước khi đọc nhất định phải chú ý những cảnh báo sau đây!!!] [Cảnh báo: Nội dung có yếu tố cưỡng ép chiếm đoạt,cưỡng ép chiếm đoạt,cưỡng ép chiếm đoạt – lặp lại ba lần để nhấn mạnh.] [Cảnh báo: Nhóm nhạc nam trong truyện không mang ý nghĩa chính thức như các nhóm thần tượng ngoài đời. Dù gọi là nhóm nhạc nam, thực chất đây là bốn ca sĩ hoạt động độc lập, chỉ sáng tác, phát hành và thể hiện ca khúc. Họ dùng tác phẩm để thể hiện bản thân, nên không tồn tại “lệnh cấm yêu đương”, đây là thiết lập riêng của tác giả.] [Cảnh báo: Bối cảnh thế giới hư cấu, không áp dụng vào thực tế.] Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 7

Chương 7: Đụng Trúng Ôn Thiệu Hàn

Đường Điềm không để ý đến ánh mắt nhìn chằm chằm không rời của Phó Hi, lập tức tiếp lời Thẩm Yến Lễ: "Vâng, Thẩm tiên sinh." 

Nói xong, cô quay người, đặt đồ trong tay lên chiếc xe đẩy phía sau.

Sắc mặt rạng rỡ rõ rệt, khác hẳn với vẻ u ám lúc nãy của cô.

Ba người còn lại trên bàn ăn dường như không mấy quan tâm đến việc có người giúp việc đứng bên cạnh, ngoài Phó Hi, hai người còn lại thậm chí không buồn ngẩng đầu lên.

Trịnh Lệ Ngọc và Lưu Huệ Hoa cũng cố gắng nhịn cười, không dám thể hiện sự háo hức trước mặt các tiên sinh, dù gì họ cũng đang đói.

Đường Điềm đang vui vẻ định rời đi, thì giọng nói của Liễu Hiểu Chi đột ngột vang lên: "Đường Điềm cùng hai người đi ăn trước đi, tôi ở lại đây là được rồi."

Lời nói tinh tế và nụ cười dịu dàng của Liễu Hiểu Chi như một gáo nước lạnh dội thẳng lên Trịnh Lệ Ngọc và Lưu Huệ Hoa, khiến hai người không biết nên đi hay ở lại.

Liễu Hiểu Chi nói vậy là vì hiểu tính Đường Điềm – cô hẳn sẽ không để cô ta thể hiện sự tốt đẹp của mình trước mặt các tiên sinh. Thế nên lúc này Đường Điềm nhất định sẽ đề nghị ở lại cùng.

Cô ta đầy tự tin nhìn Đường Điềm, nhưng…

"Ồ, được." 

Đường Điềm chẳng hề bất ngờ. Nữ chính vốn được xây dựng là người chu đáo, cảm hóa bốn nam chính bằng sự ân cần của mình, sao có thể dễ dàng "bỏ rơi" họ lúc này?

Cô đáp lại một câu, rồi rời khỏi khu vực bàn ăn một cách dứt khoát.

Liễu Hiểu Chi: "?"

Phó Hi hơi sửng sốt, nhìn đôi chân thon dài đều đặn của cô, di chuyển nhanh như thể sợ chậm một giây sẽ bị gọi quay lại.

Rồi anh lại nhìn Liễu Hiểu Chi đang ngồi đối diện chéo bên kia. Khuôn mặt cô ta ngoài sự ngạc nhiên còn thấp thoáng vẻ khó coi.

Phó Hi không nhịn được bật cười. Sao giờ anh mới phát hiện… mấy người giúp việc này cũng nhiều "drama" ra phết.

Thẩm Yến Lễ liếc nhìn anh: "Cười gì thế?"

Phó Hi: "Không có gì, chỉ là phát hiện ra chút chuyện thú vị."

Thẩm Yến Lễ hơi nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi thêm.

Lưu Huệ Hoa và Trịnh Lệ Ngọc liếc nhau, rồi theo chân Đường Điềm rời khỏi phòng ăn. Liễu Hiểu Chi bị kẹt lại, sắc mặt phải nói là cực kỳ khó coi.

Cô ta thậm chí không thể tin nổi, Đường Điềm – người luôn ghen tị với cô ta – lại chẳng quan tâm đến việc cô ta thể hiện lòng tốt và vẻ đẹp trước mặt các tiên sinh.

Thẩm Yến Lễ không nhìn Liễu Hiểu Chi: "Cô cũng đi ăn đi, chỗ này tạm thời không cần người phục vụ."

Liễu Hiểu Chi nén giận, miễn cưỡng gật đầu với Thẩm Yến Lễ.

Ở nhà ăn của nhân viên, Đường Điềm đang hâm nóng bữa tối. Lưu Huệ Hoa và Trịnh Lệ Ngọc biết rõ đây là "công lao" của cô, nên không còn châm chọc hay nói móc như trước.

“Đinh…”

Lò vi sóng phát ra âm báo. Đường Điềm lấy đồ ăn ra, không để ý đến hai người kia, lẳng lặng ngồi xuống bàn ăn một mình.

Chẳng bao lâu, Liễu Hiểu Chi cũng bước vào, đi ngang qua Đường Điềm, cố ý dò xét phản ứng của cô.

Tâm trí Đường Điềm đặt hết vào việc ăn, ngoài việc phát hiện cô ta vào thì chẳng để ý gì thêm.

Tay nghề đầu bếp ở đây thực sự đỉnh cao,"nắm gọn" khẩu vị của Đường Điềm.

Khi cô đang tập trung ăn, bên cạnh bỗng vang lên tiếng kéo ghế.

Liễu Hiểu Chi ngồi xuống bên cạnh cô. Lưu Huệ Hoa và Trịnh Lệ Ngọc đang ngồi gần đó nhìn nhau, đều khá bất ngờ khi thấy cô ta chủ động tiếp cận Đường Điềm.

Đường Điềm liếc qua, coi như không thấy.

"Đường Điềm, nếu chuyện lúc nãy bị quản gia biết, có khi cô sẽ bị trách phạt đấy." Liễu Hiểu Chi giả vờ khó xử, muốn tạo áp lực tâm lý khiến cô không ăn nổi.

Đường Điềm gắp đồ ăn không ngừng, hờ hững: "Không sao." 

Ăn no rồi tính tiếp.

Liễu Hiểu Chi: "…"

Nhìn cô ăn ngon lành chẳng bị ảnh hưởng gì, Liễu Hiểu Chi thấy như bị nghẹn…

"Cách làm của cô thật ra thì…" Cô ta định lên tiếng chỉ trích để khiến Đường Điềm thấy tội lỗi.

Đường Điềm: "Tôi không muốn nghe." – cắt lời gọn lỏn.

Liễu Hiểu Chi: "…"

Lời còn chưa kịp nói đã bị nghẹn lại, khí thế cũng tiêu tan.

Đường Điềm không buồn quan tâm đến Liễu Hiểu Chi. Cô không có đủ kiên nhẫn để nhường nhịn một người cứ mãi muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

Sau thái độ dứt khoát ấy, suốt bữa ăn, Liễu Hiểu Chi không dám mở miệng châm chọc nữa.

Ăn xong, Đường Điềm vào bếp rửa sạch khay ăn dưới vòi nước.

Lưu Huệ Hoa và Trịnh Lệ Ngọc liếc nhìn về phía sau bếp, rồi lại quay sang nhìn gương mặt u ám của Liễu Hiểu Chi.

Cả hai đều không chọn thời điểm này để đến gần cô ta vì sợ bị “vạ lây”.

Sau bữa tối, Đường Điềm lấy một phần trái cây trong tủ lạnh, đứng ngay đó ăn hết dâu tây lớn và dưa vàng đã được cắt sẵn.

Không thể không khen – đồ ăn ở đây thật sự quá tuyệt, Đường Điềm rất hài lòng.

Khi cô ăn xong xuôi, mấy "nam chính" vẫn đang ngồi trong phòng ăn nhâm nhi trò chuyện.

Đường Điềm cùng Lưu Huệ Hoa và Trịnh Lệ Ngọc quay lại khu vực phòng ăn của gia chủ.

Cô đứng phía sau Phó Hi, chờ bọn họ nói chuyện xong để lên lầu, cô còn phải tan ca.

Khi Thẩm Yến Lễ nói muốn rời đi, ánh mắt anh chợt dừng lại ở Đường Điềm phía đối diện.

Cô đang gật gù buồn ngủ, hai mắt mở không ra nổi. Thẩm Yến Lễ hơi sững người – giọng mấy người đàn ông không hề nhỏ, phải nói là khá ồn ào, thế mà cô vẫn ngủ gật được?

Dù không ưa gì cô, Thẩm Yến Lễ cũng không phải người thích gây khó dễ. Sau khi cụng ly với ba người còn lại, anh chủ động đề nghị lên nghỉ sớm.

Thẩm Yến Lễ: "Ngủ sớm đi, mai còn làm việc."

Nhắc đến công việc, Phó Hi hơi cau mày, vốn định ở ẩn để sáng tác, nhưng mấy hoạt động đã hẹn từ hai tháng trước, giờ không đi không được.

"Cậu lên trước đi, tôi ngồi thêm chút nữa." Phó Hi tựa lưng vào ghế, vẻ lạnh lùng khiến anh càng thêm quyến rũ.

Lưu Huệ Hoa lén nhìn anh, tim đập loạn nhịp. Cô thầm thích Phó Hi, vì trong bốn tiên sinh, chỉ có anh là dễ gần hơn cả. Thẩm tiên sinh và Ôn tiên sinh nhìn thì ôn hòa, nhưng thực ra lại lạnh lùng khó gần. Còn Bùi tiên sinh… mặt lạnh tim còn lạnh hơn, cực kỳ đáng sợ!

Thẩm Yến Lễ vừa định đứng dậy, ánh mắt vô tình lướt qua phía sau Phó Hi…

Đường Điềm nghe thấy anh nói muốn lên nghỉ, lập tức tỉnh hẳn, mắt sáng rỡ. Khi Phó Hi nói muốn ngồi thêm chút nữa, cô không kìm được bĩu môi nhẹ, cả người xụi xuống.

Khóe miệng Thẩm Yến Lễ hơi nhếch lên – vẻ mặt biểu cảm đầy đủ mọi cảm xúc của cô khiến anh thấy buồn cười. Anh kéo tay áo xuống, không để ý đến cô nữa, rời khỏi phòng ăn.

Bùi Giác và Ôn Thiệu Hàn cũng đứng dậy theo sau. Ôn Thiệu Hàn ngồi cùng phía với Phó Hi, nên khi rời đi phải đi ngang sau lưng anh.

Khi Ôn Thiệu Hàn sắp đi qua, Phó Hi – người vừa nói sẽ ngồi thêm lúc nữa – thấy mấy người kia đều đi rồi, cũng không muốn ở lại nữa.

Anh dịch ghế đứng dậy. Đường Điềm thấy Ôn Thiệu Hàn sẽ đi tới phía này nên theo phản xạ bước lên trước một bước nhường đường nên đứng rất gần ghế của Phó Hi. Không ngờ đúng lúc đó Phó Hi cũng đứng dậy.

Trong lúc hoảng hốt, cô vội lùi nửa bước để tránh va vào ghế, nhưng lại vô tình đụng vào một bức "tường thịt" – va thẳng vào lòng người đàn ông.

Ôn Thiệu Hàn lập tức cứng đờ – hình như bị đụng phải chỗ nhạy cảm.

Đường Điềm không phát hiện ra mu bàn tay phải của mình vô tình chạm vào chỗ không nên chạm, chỉ thấy vai phải hơi đau – cảm giác đau nhẹ có thể bỏ qua. Nhưng cô không hiểu, rõ ràng phòng ăn rộng rãi như vậy, sao Ôn Thiệu Hàn không đi lùi ra xa vài bước?

Hiển nhiên Ôn Thiệu Hàn cũng không ngờ đến tình huống này, lông mày khẽ nhíu, cúi mắt nhìn Đường Điềm, tưởng rằng cô cố tình…

Nhưng rồi lại thấy Đường Điềm đưa tay trái xoa vai phải, gương mặt xinh đẹp đến choáng ngợp lúc này lại hơi tái nhợt – có vẻ là bị dọa sợ.

Ôn Thiệu Hàn thấy cô không giống như cố tình… dụ dỗ mình. Hoặc là… cô diễn quá đạt?

Anh không vội kết luận mà chỉ nhíu mày, một tay đút túi để che đi phản ứng khác thường rồi không nói một lời bước nhanh ra khỏi phòng ăn, không hề liếc lại Đường Điềm – người vẫn muốn mở miệng nhưng không biết nói gì.

Nhìn bóng lưng Ôn Thiệu Hàn, Đường Điềm âm thầm thở phào nhẹ nhõm – may là không đụng phải Bùi Giác, nếu không anh ấy chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, cho rằng cô cố tình.

Ôn Thiệu Hàn là người khá điềm đạm, tính tình cũng dễ chịu hơn.

Nhưng chuyện này cũng đâu phải lỗi của cô, ai mà ngờ Phó Hi lại đột ngột đứng dậy? Cô còn chưa kịp phản ứng gì nữa mà…