Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.6/10 từ 14 lượt Giới thiệu: Vì một tai nạn bất ngờ, Đường Điềm xuyên vào một cuốn tiểu thuyết thể loại “đoàn sủng” và trở thành nữ phụ độc ác – xinh đẹp, ngực to nhưng đầu óc rỗng tuếch. Nữ phụ độc ác và nữ chính cùng làm bảo mẫu (giúp việc) trong biệt thự của một nhóm nhạc nam nổi tiếng. Nữ chính là người tốt bụng, xinh đẹp, trong sáng, đã thu hút bốn thiếu gia giàu có, lạnh lùng và không vướng bụi trần, trở thành người được cả nhóm sủng ái. Không ai trong số các nam thần muốn buông tay cô. Còn nữ phụ độc ác thì chỉ tồn tại để làm nổi bật sự hoàn hảo của nữ chính. Trong truyện, nữ phụ không ngừng quyến rũ các thành viên nhóm nhạc, khiến họ cực kỳ chán ghét. Vì ghen tị với tình cảm mà nữ chính nhận được, cô ta hết lần này đến lần khác hãm hại nữ chính. Cuối cùng, cái kết của nữ phụ độc ác vô cùng thê thảm. Đường Điềm vốn định nghỉ việc ngay lập tức, thoát khỏi cốt truyện gốc. Nhưng điều khoản bồi thường hợp đồng với con số trên trời đã khiến cô không thể không ở lại cho đến khi hết hạn hợp đồng. Cô cố gắng tránh xa bốn thiếu gia nhà giàu mà cô không thể đụng đến. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt họ nhìn cô ngày càng nóng bỏng, vây chặt lấy cô từng bước một. [Trước khi đọc nhất định phải chú ý những cảnh báo sau đây!!!] [Cảnh báo: Nội dung có yếu tố cưỡng ép chiếm đoạt,cưỡng ép chiếm đoạt,cưỡng ép chiếm đoạt – lặp lại ba lần để nhấn mạnh.] [Cảnh báo: Nhóm nhạc nam trong truyện không mang ý nghĩa chính thức như các nhóm thần tượng ngoài đời. Dù gọi là nhóm nhạc nam, thực chất đây là bốn ca sĩ hoạt động độc lập, chỉ sáng tác, phát hành và thể hiện ca khúc. Họ dùng tác phẩm để thể hiện bản thân, nên không tồn tại “lệnh cấm yêu đương”, đây là thiết lập riêng của tác giả.] [Cảnh báo: Bối cảnh thế giới hư cấu, không áp dụng vào thực tế.] Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 35

Chương 35: U Tối Khó Lường

Bữa tối kết thúc, Đường Điềm bận rộn dọn dẹp. Có lẽ vì đã ăn quá nhiều cherry vào buổi chiều nên giờ cô không cảm thấy đói.

Vô tình ngẩng đầu, Đường Điềm bắt gặp ánh mắt của Thẩm Yến Lễ đang nhìn về phía cô từ góc đối diện, dường như anh đã lặng lẽ nhìn cô rất lâu.

Câu “Tôi muốn thử xem” của anh vẫn còn văng vẳng bên tai, Đường Điềm vội vàng cúi đầu. Ánh mắt ấy… vẫn giống như hôm qua, u tối, khó đoán.

Cô cảm nhận rõ ánh nhìn nóng bỏng của người đàn ông đối diện như thiêu đốt từng tấc da thịt trên cơ thể mình.

Đường Điềm càng bị anh nhìn càng thấy căng thẳng vô cớ. Cô nhanh chóng thu dọn xong và rời khỏi nhà ăn.

Đứng sau lưng Thẩm Yến Lễ là Liễu Hiểu Chi, hiếm hoi lắm cô ta mới tỏ vẻ hài lòng khi nhìn thấy Đường Điềm rời khỏi nhà ăn.

Hôm qua Đường Điềm hoảng loạn như vậy chắc chắn là bị Thẩm tiên sinh nói gì rồi, nếu không cô đã chẳng phải né tránh anh như bây giờ.

Tâm trí Đường Điềm lại bắt đầu hỗn loạn. Khi đi qua hành lang, Phó Hi đã đứng đợi ở đó từ sớm và chặn đường cô.

Phó Hi đút tay vào túi quần, vóc dáng cao lớn sừng sững trước mặt cô, vẻ tuấn tú trên gương mặt dường như cũng lộ rõ sự lúng túng.

Anh nói: “Lúc nãy dùng bữa, tôi không cố ý như vậy đâu.”

Đường Điềm vẫn còn đang trong trạng thái hoảng loạn, bị chặn lại khiến cô đứng ngây tại chỗ.

Anh đang nói đến việc trong bữa ăn khiến cô bận rộn không ngơi tay ư?

Cô đáp lại: “Phó tiên sinh không cần để trong lòng, đó là công việc của tôi, nên làm mà.”

Nhưng Phó Hi lại khẽ nhếch môi cười, cúi người lại gần cô, ánh mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên của cô.

Giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ: “Sao tai và má em đỏ thế này?”

Gương mặt xinh đẹp như hoa đào của Đường Điềm lập tức đỏ bừng. Cô vội vàng lùi lại, tránh khỏi sự tiếp cận của anh.

“Không… không có gì cả.”

Nói xong, cô lập tức lách người bỏ đi.

Phó Hi biết cô vẫn chưa ăn tối nên anh cũng không đuổi theo để trêu chọc.

Nhưng người khiến Đường Điềm bối rối đến vậy không phải là Phó Hi, mà chính là Thẩm Yến Lễ. Ánh mắt anh nhìn cô… không giống như chỉ đơn giản là dò xét.

Có lẽ cô nghĩ quá nhiều. Đường Điềm thầm nhủ: để an toàn, sau này nên giữ khoảng cách với Thẩm Yến Lễ.

Ăn tối xong, cô chuẩn bị tan làm về phòng nghỉ ngơi. Ai ngờ vừa ngẩng đầu, bóng người cao lớn đi về phía cô khiến cơn buồn ngủ bay biến.

Đường Điềm khựng bước, vẫn tiếp tục đi về hướng phòng mình. Khi hai người lướt qua nhau, cô lại không thể giả vờ như không thấy anh.

Cô cứng ngắc lên tiếng chào: “Chào Thẩm tiên sinh.”

Thẩm Yến Lễ dừng lại: “Sáng mai mang cho tôi một ly sữa ấm vào phòng.”

Đường Điềm định nói sẽ nhắn lại cho Liễu Hiểu Chi, nhưng nghĩ đến khả năng Thẩm Yến Lễ sẽ chỉ đích danh cô mang lên, cô lập tức nuốt lời định nói vào trong.

Hiện giờ cô không thể đoán được Thẩm Yến Lễ đang thử cô hay có lý do nào khác, việc cô có thể làm chỉ là cố gắng tránh xa anh.

“Vâng thưa Thẩm tiên sinh.”

Đường Điềm định quay về phòng thì cổ tay trái bị Thẩm Yến Lễ nắm lấy. Bàn tay anh không nóng như tay Phó Hi, mà mang theo cảm giác mát lạnh như ngọc.

Tim cô run lên, vội vã rút tay lại, anh… nắm cô làm gì?

Thẩm Yến Lễ không nới lỏng lực, cúi đầu nhìn cô thật lâu, giọng anh trầm ổn: “Tôi không nói đùa chuyện hôm qua.”

Đường Điềm giật mình đến mức nói lắp, quên cả giãy ra: “K-không… nói đùa chuyện gì cơ?”

Thẩm Yến Lễ còn định nói tiếp thì một giọng nói vang lên cắt ngang:

“Yến Lễ, có chuyện gì vậy?”

Ôn Thiệu Hàn từ đầu hành lang chậm rãi bước đến, ánh mắt sau cặp kính rơi lên bàn tay to của Thẩm Yến Lễ đang nắm lấy cổ tay Đường Điềm.

Thẩm Yến Lễ liếc nhìn anh ấy rồi từ từ buông tay Đường Điềm ra. Cảm giác mềm mại còn lưu lại trong lòng bàn tay khiến anh lưu luyến, chỉ muốn giữ lại để thưởng thức mãi…

Đường Điềm cúi đầu chào Ôn Thiệu Hàn: “Chào Ôn tiên sinh.” Rồi cô lập tức tránh ánh mắt Thẩm Yến Lễ, nhanh chóng trở về phòng.

Thẩm Yến Lễ siết chặt tay phải từng nắm lấy cổ tay cô, cố nén lại cơn tê dại lan khắp người.

Ôn Thiệu Hàn dường như chưa phát hiện Thẩm Yến Lễ đã có tâm tư với Đường Điềm. Anh hỏi: “Cô ấy lại chọc giận anh à?”

Thẩm Yến Lễ cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong đáy mắt, thản nhiên đáp: “Không có gì.”

Ôn Thiệu Hàn thấy anh không muốn nói, cũng biết điều không hỏi thêm.

Anh nói với Thẩm Yến Lễ: “Tôi soạn xong một bản nhạc rồi, lên lầu nghe thử đi.”

Sau đó, hai người cùng lên tầng hai.

Trở về phòng, Đường Điềm cúi đầu nhìn cổ tay hơi ửng đỏ — vết đỏ ấy chính là do Thẩm Yến Lễ để lại.

Ý anh là, câu nói hôm qua của anh không phải nói đùa?

Đôi mắt Đường Điềm tràn đầy vẻ khó tin, rốt cuộc Thẩm Yến Lễ có ý gì? Cô không tin anh lại có thể thích mình.

Trước đây họ gần như chưa từng tiếp xúc. Ngoài lần trong phòng kính ngày đó ra thì chỉ có hôm anh say rượu, cô cùng mấy người chị Ngô dìu anh vào phòng.

Lúc đó cô cũng chỉ chăm sóc được một lúc, rồi khi anh tỉnh lại đã đuổi cô ra ngoài.

Ngoài ra chỉ là vài lời xã giao ngắn ngủi. Lần duy nhất có tiếp xúc thân thể chính là trong phòng kính hôm ấy.

Lúc cô đang giữ tư thế vẽ tranh mà không cẩn thận ngủ thiếp đi, anh đã giúp cô vén tóc bị gió thổi rối, tay anh bị cô đang trong cơn mơ vô thức ấn vào… vị trí ngực.

Đường Điềm chợt nghĩ tới điều gì, chẳng lẽ việc Thẩm Yến Lễ nói “muốn thử xem” là vì lúc ấy tay anh vô tình đụng vào ngực cô, nên muốn chịu trách nhiệm?

Dù khá gượng ép, nhưng ngoài lý do này thì không còn lời giải thích hợp lý hơn. Những lời như thích cô hay để ý đến cô, càng không thể xảy ra.

Đêm khuya, Đường Điềm tắm xong, mệt mỏi nằm trên giường. Lại một đêm nhiều mộng mị.

Sáng sớm, trời lại lất phất tuyết. Trên tầng hai, cửa phòng Thẩm Yến Lễ bị gõ.

“Mời vào.”

Cửa không khóa bị người từ ngoài đẩy vào, một bóng người nhẹ nhàng bước vào phòng.

Ngoài cửa sổ sát đất, hoa tuyết lặng lẽ bay. Thẩm Yến Lễ mặc áo ngủ lụa đen, ngồi trên sofa lật xem cuốn sách trên tay.

Cảnh tượng ấy khiến Liễu Hiểu Chi vui mừng trong lòng, cô ta đặt một ly sữa ấm lên bàn trà.

“Thẩm tiên sinh, đây là sữa ấm anh cần.”

Thẩm Yến Lễ không ngẩng đầu: “Cứ để đó.”

Một lúc sau, Liễu Hiểu Chi vẫn chưa rời đi, mãi đến khi Thẩm Yến Lễ ngẩng đầu lên từ cuốn sách.

“Còn chuyện gì sao?”

Liễu Hiểu Chi tỏ ra khó xử nhưng buộc phải nói: “Thẩm tiên sinh, lần sau nếu có việc gì cần dặn dò thì cứ nói thẳng với tôi, Đường Điềm… không quá sẵn lòng chuyển lời cho tôi.”

Mục đích của Liễu Hiểu Chi là khiến Thẩm Yến Lễ trách cứ Đường Điềm nên mới vòng vo ám chỉ.

Thẩm Yến Lễ gập sách lại, giọng bình thản: “Bảo cô ấy lên đây.”

Liễu Hiểu Chi thấy đã đạt được mục đích, liền đáp: “Tôi đi gọi cô ấy lên.”

Chẳng mấy chốc, Đường Điềm căng thẳng đến toát mồ hôi lòng bàn tay, cô đẩy cửa bước vào phòng. Vừa vào đến nơi, Liễu Hiểu Chi lướt ngang qua người cô, ánh mắt đầy vẻ hả hê.

Lúc này Đường Điềm đã rối bời, cô đứng giữa phòng khách, đối mặt với Thẩm Yến Lễ đang ngồi trên sofa. Khoảnh khắc sau, cánh cửa phòng khép lại.