Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.6/10 từ 14 lượt Giới thiệu: Vì một tai nạn bất ngờ, Đường Điềm xuyên vào một cuốn tiểu thuyết thể loại “đoàn sủng” và trở thành nữ phụ độc ác – xinh đẹp, ngực to nhưng đầu óc rỗng tuếch. Nữ phụ độc ác và nữ chính cùng làm bảo mẫu (giúp việc) trong biệt thự của một nhóm nhạc nam nổi tiếng. Nữ chính là người tốt bụng, xinh đẹp, trong sáng, đã thu hút bốn thiếu gia giàu có, lạnh lùng và không vướng bụi trần, trở thành người được cả nhóm sủng ái. Không ai trong số các nam thần muốn buông tay cô. Còn nữ phụ độc ác thì chỉ tồn tại để làm nổi bật sự hoàn hảo của nữ chính. Trong truyện, nữ phụ không ngừng quyến rũ các thành viên nhóm nhạc, khiến họ cực kỳ chán ghét. Vì ghen tị với tình cảm mà nữ chính nhận được, cô ta hết lần này đến lần khác hãm hại nữ chính. Cuối cùng, cái kết của nữ phụ độc ác vô cùng thê thảm. Đường Điềm vốn định nghỉ việc ngay lập tức, thoát khỏi cốt truyện gốc. Nhưng điều khoản bồi thường hợp đồng với con số trên trời đã khiến cô không thể không ở lại cho đến khi hết hạn hợp đồng. Cô cố gắng tránh xa bốn thiếu gia nhà giàu mà cô không thể đụng đến. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt họ nhìn cô ngày càng nóng bỏng, vây chặt lấy cô từng bước một. [Trước khi đọc nhất định phải chú ý những cảnh báo sau đây!!!] [Cảnh báo: Nội dung có yếu tố cưỡng ép chiếm đoạt,cưỡng ép chiếm đoạt,cưỡng ép chiếm đoạt – lặp lại ba lần để nhấn mạnh.] [Cảnh báo: Nhóm nhạc nam trong truyện không mang ý nghĩa chính thức như các nhóm thần tượng ngoài đời. Dù gọi là nhóm nhạc nam, thực chất đây là bốn ca sĩ hoạt động độc lập, chỉ sáng tác, phát hành và thể hiện ca khúc. Họ dùng tác phẩm để thể hiện bản thân, nên không tồn tại “lệnh cấm yêu đương”, đây là thiết lập riêng của tác giả.] [Cảnh báo: Bối cảnh thế giới hư cấu, không áp dụng vào thực tế.] Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 31

Chương 31: Kiềm Chế

Đường Điềm cố gắng đẩy nhanh động tác, chỉ sợ chậm trễ một giây lại bị nói là có mưu đồ, tâm tư không thuần khiết.

Khi cô sắp dọn dẹp xong, liền nghe thấy tiếng đóng cửa sổ.

Động tác trên tay cô không dừng lại, đẩy xe thức ăn đi về phía cửa.

"Đường Điềm."

Bùi Giác bất ngờ gọi cô lại.

Ngay sau đó, Đường Điềm nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông phía sau, anh đang tiến lại gần…

Ý thức được điều đó, cô mang theo nghi hoặc quay đầu lại.

Bùi Giác đưa cho cô một tấm danh thiếp: "Cầm lấy, có chuyện thì gọi điện cho tôi."

Vẻ mặt anh bình thản, như thể chỉ đang làm một việc tiện tay, hoàn toàn không để tâm.

Khi Đường Điềm kịp phản ứng, tấm danh thiếp của Bùi Giác đã nằm trong lòng bàn tay cô.

Không biết từ khi nào anh đã ngồi xuống ghế sofa. Áo len cổ cao màu đen và quần tây đen khiến ngũ quan sắc sảo lạnh lùng như tượng tạc, lúc tĩnh lúc động đều toát lên vẻ thanh nhàn, tao nhã, khiến người ta không thể rời mắt.

Cô cố gắng dời tầm nhìn, nhìn xuống tấm danh thiếp trong tay, trên đó có số điện thoại của anh.

Cô không biết phải xử lý thế nào, không nhận… nhưng giờ đã cầm trong tay rồi.

Đường Điềm nghĩ: hình như cô không vi phạm quy định thì phải? Trong quy định của người giúp việc không hề nói không được cầm danh thiếp của các tiên sinh, chỉ nói không được lưu số liên lạc.

Dù sao thì đây cũng không phải cô xin, mà là Bùi Giác chủ động đưa.

Nếu ra nước ngoài gặp sự cố, không gọi được cho Ôn Thiệu Hàn, thì cô có thể gọi cho Bùi Giác, có thêm một phương án cũng là thêm một sự đảm bảo.

Nhưng mà… Đường Điềm lại nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên sofa, hành động lần này của anh… khiến cô khá bất ngờ. Cô có thể nhìn ra rất rõ ràng là anh không ưa mình chút nào.

Có thể anh không muốn để người nào gặp sự cố, vì đại cục nên đành phải đưa tay giúp đỡ.

Dù thế nào đi nữa, việc anh làm đều xuất phát từ thiện ý.

Cô cất danh thiếp vào túi đồng phục, khẽ cảm ơn: "Cảm ơn Bùi tiên sinh đã quan tâm."

Cô không dám nói thêm gì, sợ nói nhiều lại khiến anh cho rằng cô đang mưu mô.

Ánh mắt Bùi Giác rời khỏi máy tính, nhìn sang cô. Lúc này, Đường Điềm đã đẩy xe thức ăn rời khỏi, dù cô mặc quần áo dài tay dài chân, vẫn không thể che giấu được vóc dáng quyến rũ quá mức.

Cánh cửa vang lên tiếng "cạch" khẽ khàng, trong phòng chỉ còn lại một mình anh. Mùi thức ăn trong không khí đã tan hết, thay vào đó là mùi hương hoa thoang thoảng, dịu nhẹ như chính con người cô — thơm ngát, mềm mại, dễ chịu.

Bùi Giác mím chặt đôi môi mỏng, cố gắng ổn định tâm trí, uống vài ngụm cà phê Americano lạnh, tiếp tục giải quyết đống công việc dường như không bao giờ dứt.

Ở khu vực thang máy tầng hai, Liễu Hiểu Chi nhìn thấy Đường Điềm đẩy xe từ phòng Bùi Giác đi ra, liền cho rằng cô nhân lúc mình không có mặt đã tìm cách tiếp cận Bùi tiên sinh.

Dù Đường Điềm còn cách thang máy một đoạn, vẫn cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo của Liễu Hiểu Chi về phía mình — một ánh nhìn đầy khinh miệt và phẫn nộ, khiến cô cảm nhận được rõ ràng.

Cô bình thản đẩy xe đến trước thang máy, đợi thêm một chút nữa, chắc Phó Hi và Ôn Thiệu Hàn vẫn còn đang ăn.

Liễu Hiểu Chi dùng giọng điệu dịu dàng để nói chuyện với cô: "Đường Điềm, nếu cô muốn đảm nhận việc chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Bùi tiên sinh, có thể nói thẳng, không cần phải…"

Lời nói ngầm ám chỉ hành động vừa rồi của Đường Điềm là đang tranh giành công việc, cố tình thể hiện bản thân trước mặt Bùi Giác.

Đường Điềm thậm chí chẳng buồn ngẩng mắt: "Vậy thì phải hỏi lại cô, cô ở biệt thự lâu hơn tôi, lý ra phải là người rõ thói quen của Bùi tiên sinh hơn. Cô phải kịp thời thu dọn bát đũa, nhưng khi Bùi tiên sinh cần, cô ở đâu?"

Cô nhìn thẳng vào Liễu Hiểu Chi, từng chữ từng câu đều nện vào mặt cô ta: "Nếu chuyện này có vấn đề gì, thì người chịu trách nhiệm hoàn toàn là cô, và cô nên cảm ơn tôi vì đã giúp cô xử lý."

Cô đã phải làm thêm một phần công việc vậy mà Liễu Hiểu Chi lại còn muốn vin vào chuyện đó để trách móc mình, thật đúng là mơ mộng. Đường Điềm không chấp nhận kiểu đó.

Liễu Hiểu Chi há miệng cứng họng, hoàn toàn bất ngờ trước lời lẽ sắc bén của cô. Trước đây… Đường Điềm chưa từng phản bác như vậy bao giờ.

Không để ý đến biểu cảm sửng sốt kia, Đường Điềm tiếp lời: "Không cần cảm ơn, lát nữa cô đi dọn bát đũa trong phòng Phó tiên sinh, vậy là huề."

Phó Hi đang dựa vào hành lang xem kịch: “?”

Nụ cười trên môi anh vừa mới nhếch lên đã hoàn toàn biến mất.

Đôi mắt đào hoa dài hẹp trở nên tối sầm, như đang tỏ vẻ không hài lòng với lời nói của Đường Điềm.

Cô nói một tràng như trút hết bầu tâm sự, không thèm để ý đến Liễu Hiểu Chi còn đứng đó ngơ ngác, đi thẳng vào thang máy, tranh thủ xuống lầu ăn mấy miếng trái cây đã được cắt sẵn.

Cô cũng đã đói, phải làm xong mấy việc này mới ăn trưa được.

Liễu Hiểu Chi nhìn cánh cửa thang máy đóng chặt, giận mà không dám nói, dù rất tức giận nhưng không thể phản bác lời nào.

Xét về tình lý, việc Đường Điềm vào phòng Bùi tiên sinh dọn bát đũa quả thực là đang giúp cô ta.

Nhưng mà… ai biết Đường Điềm có tâm tư riêng gì không? Trước đây cô luôn tìm cách quyến rũ các tiên sinh, giờ sao có thể buông bỏ dễ dàng như vậy?

Bên hành lang, tuy Phó Hi mất hứng xem kịch, nhưng khi thấy bộ dạng cố nén giận của Liễu Hiểu Chi, anh cười chỉ khẩy. Anh nhìn ra từ lâu rồi, sự dịu dàng thiện lương của cô ta chỉ là giả vờ, thật là khổ cho cô ta phải gồng mình diễn xuất, chuyện sau lưng thì không mấy sạch sẽ.

So về thủ đoạn thì Liễu Hiểu Chi còn phải gọi anh là tổ sư, mà với những người giỏi chơi trò tâm lý như vậy, anh chỉ thấy nhàm chán.

Phó Hi thọc tay vào túi, nhếch môi như mất hứng thú: Đường Điềm mới thú vị, chọc cô là vui nhất.

Tầng một biệt thự nghỉ dưỡng, Đường Điềm ăn vài miếng trái cây, sau khi nghỉ khoảng hai mươi phút thì quay lại tầng hai để thu dọn bát đũa.

Khi cô vừa đẩy xe ra khỏi phòng của Ôn Thiệu Hàn, Phó Hi đã đứng dựa vào hành lang, bóng dáng cao lớn tuấn tú của anh dưới ánh đèn càng thêm sắc sảo. Đôi mắt đào hoa nheo lại, u tối, đang lặng lẽ nhìn cô.

Thoáng chốc, Đường Điềm bị ánh nhìn của anh dọa cho hoảng hốt, nhưng nhìn kỹ lại thì chỉ thấy dáng vẻ uể oải, bất cần của anh.

Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mơ hồ, thở phào nhẹ nhõm, may mà là ảo giác, cô không muốn chọc giận kiểu người như Phó Hi.

Tính cách anh thất thường, khó đoán, đầy nguy hiểm. Ngược lại, nếu vờ tỏ ra v* v*n một chút chỉ sợ lại khiến anh hứng thú.

Đường Điềm khẽ gọi: "Chào buổi chiều, Phó tiên sinh."

Cô đẩy xe đi ngang qua, thì tay của Phó Hi bỗng nắm lấy tay đẩy xe.

Bàn tay trắng trẻo thanh tú của anh thon dài như bàn tay người mẫu, thậm chí còn đẹp hơn.

Anh liếc nhìn cô: "Tôi hỏi cô, sao lại để Liễu Hiểu Chi vào phòng tôi dọn đồ?"

Chuyện này khiến anh cực kỳ không vui, nhất định phải có câu trả lời.

Giữa anh và Ôn Thiệu Hàn, Đường Điềm chẳng chút do dự, lại đẩy anh sang cho Liễu Hiểu Chi.

Cô chẳng hiểu có chuyện gì: "Phó tiên sinh, vì phòng của Ôn tiên sinh nằm phía sau phòng anh."

Phó Hi có vẻ không ngờ cô nghĩ đơn giản đến vậy, đôi mắt đào hoa híp lại: "Chỉ vậy thôi?"

Đường Điềm gật đầu: "Chỉ vậy thôi." Cô tưởng việc này đến đây là kết thúc, dù sao cũng là chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng gì.

Cô tiếp tục đẩy xe đi, nhưng tay phải lại bị anh nắm lấy.

Khi tay anh chạm vào, cảm giác mềm mại khiến anh vô thức siết chặt, mạch máu sau tay nổi rõ vì sự kiềm chế…