Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 14 lượt Tin tốt: Cô được trọng sinh. Tin xấu: Chỉ được sống lại trước đó đúng mười phút. An Linh vừa mới đăng quang Ảnh hậu, còn chưa kịp cầm nóng chiếc cúp danh giá đã bỏ mạng ngay trên sân khấu. Cay đắng hơn, cô còn phát hiện ra mình thực chất chỉ là một nữ phụ độc ác, một “thiên kim giả” trong một cuốn tiểu thuyết. An Linh cảm thấy đêm nay của mình quả thực là một chuỗi những sự kiện kinh thiên động địa. Dù có được cơ hội làm lại cuộc đời, cô lại bị hệ thống yêu cầu phải nhanh chóng giúp An gia tìm lại cô con gái thật sự, đồng thời phải tiếp tục đóng tròn vai một nữ phụ đáng ghét, chuyên bám đuôi nam chính một cách mù quáng. Nhưng vấn đề là… [An Linh gào thét trong lòng]: “Làm sao để mình nói cho họ biết mình không phải con gái ruột một cách tự nhiên và mượt mà nhất bây giờ?” Cả An gia, những người đột nhiên nghe được tiếng lòng của cô, đồng loạt kinh ngạc đến rụng rời. [Tiếng lòng của An Linh lại vang lên]: “Căn hộ của anh cả có biến rồi! Trợ lý của anh đang trộm đồ lót của anh để làm chuyện biến thái đấy!” Người anh cả đang định bước chân ra cửa về căn hộ riêng bỗng vội vàng rụt chân lại, toàn thân tự dưng thấy ngứa ngáy khó chịu. [An Linh tiếp tục ăn dưa]: “Anh hai vẫn còn coi cô bạch nguyệt quang kia là chân ái à? Anh không biết mình sắp bị cắm cho cái sừng to tướng, trên đầu sắp có cả một thảo nguyên xanh rồi sao?” Người anh hai đang hớn hở chuẩn bị giới thiệu mối tình đầu trong sáng của mình cho cả nhà bỗng thấy cả thế giới như sụp đổ. Khi cậu em út về nhà, thấy An Linh bị lộ thân phận giả thì hả hê ra mặt, chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng là “đồ hàng giả”. [An Linh không thèm nhịn, lập tức phản pháo trong đầu]: “Anh vênh váo cái gì chứ? Tôi là thiên kim giả, nhưng chẳng lẽ anh là thiếu gia thật chắc? Chúng ta cũng chỉ kẻ tám lạng, người nửa cân thôi!” Những người còn lại trong An gia: “???” (Hoang mang tột độ) Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 372

Chương 372

An Thụ Hải cũng không nói được nữa, ông thậm chí không dám hồi tưởng lại hình ảnh đó.

Bóng đen mà chuyện này mang lại có lẽ sẽ bao trùm lên An gia một thời gian rất dài.

"Hai người xem, con và An Lạc đều không sao cả mà, chúng con đây gọi là đại nạn không c.h.ế.t ắt có hậu phúc. Sau này gặp chúng con gặp chuyện chắc chắn đều là chuyện tốt." An Linh ra hiệu cho An Lạc: "Em nói đúng không, An Lạc?"

"À, vâng." Nhận được ám chỉ, An Lạc cũng vội vàng mở miệng: "Cha mẹ, chị nói đúng ạ. Chúng con sau này chắc chắn sẽ bình bình an an, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió."

Nghe An Linh và An Lạc đều nói như vậy, cha An mẹ An cũng cố gắng hít sâu vài hơi để dằn xuống những cảm xúc phức tạp trong lòng. Ít nhất bây giờ họ phải bình tĩnh trở lại.

Đặc biệt An Linh và An Lạc mới là những người suýt chút nữa mất mạng. Họ làm cha mẹ, sao lại có thể để hai đứa con phải ngược lại lo lắng an ủi mình.

"Ừm." Bùi Ngọc Ngưng lau nước mắt gật đầu: "Mẹ biết, Tiểu Linh và Tiểu Lạc của chúng ta sau này tuyệt đối sẽ sống một đời bình an, suôn sẻ."

An Linh cuối cùng cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Đang chuẩn bị mở miệng khuyên họ về nghỉ ngơi, cửa phòng cô đột nhiên lại bị mở ra.

An Linh quay đầu nhìn lại, không khỏi sững sờ.

[Nghiêm Úc?] [Anh ấy không phải vẫn đang ở nước ngoài sao??]

Để giữ hình tượng, An Linh chưa bao giờ trả lời tin nhắn của Nghiêm Úc. Nhưng Nghiêm Úc lại như hoàn toàn không quan tâm có nhận được hồi âm hay không, mỗi ngày đều như đi làm điểm danh, gửi cho An Linh lời chào buổi sáng, chào buổi trưa, chào buổi tối. Thỉnh thoảng còn báo cáo một chút lịch trình của mình, hoặc chụp vài tấm ảnh hoa cỏ, mèo chó gửi cho cô.

Anh ấy rõ ràng đang ở nước ngoài, nhưng thời gian gửi tin nhắn lại khớp với giờ giấc sinh hoạt của An Linh. An Linh đều nghi ngờ có phải anh đã đặt ba cái đồng hồ báo thức mỗi ngày, chuông reo thì gửi một tin "chào buổi sáng" rồi lại ngủ tiếp không.

Cho nên An Linh tuy không đi tra chuyện của Nghiêm Úc, lại nắm rõ động thái của anh như lòng bàn tay.

Theo lý thuyết, hôm nay anh hẳn là vẫn còn ở nước ngoài mới đúng chứ?

Nghiêm Úc một tay vẫn còn nắm tay nắm cửa, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Miệng anh hơi hé, hơi thở có chút dồn dập. Mái tóc luôn được chải chuốt gọn gàng cũng rối đi rất nhiều, trên trán thậm chí còn có những giọt mồ hôi li ti.

Anh cau mày, trong mắt là sự lo lắng và vội vã sắp tràn ra, cả người cũng toát lên vẻ hoảng hốt rõ ràng.

"Nghiêm Úc?" An Linh có chút giật mình: "Sao anh lại đến đây?"

Nghiêm Úc không trả lời, chỉ đứng yên không nhúc nhích nhìn An Linh.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy An Linh, sự hoảng hốt trên người anh hoàn toàn biến mất, sự vội vã trong mắt cũng rút đi ít nhiều, thay vào đó là một sự may mắn như tìm lại được vật đã mất.

Anh buông lỏng bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, cất bước đi vào.

Nhưng đôi mắt anh vẫn không chớp nhìn chằm chằm An Linh, bước chân cũng đi thẳng về phía giường của cô.

Bị ánh mắt thẳng tắp này của Nghiêm Úc nhìn chằm chằm, An Linh lại cảm thấy một chút hoảng loạn.