Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 14 lượt Tin tốt: Cô được trọng sinh. Tin xấu: Chỉ được sống lại trước đó đúng mười phút. An Linh vừa mới đăng quang Ảnh hậu, còn chưa kịp cầm nóng chiếc cúp danh giá đã bỏ mạng ngay trên sân khấu. Cay đắng hơn, cô còn phát hiện ra mình thực chất chỉ là một nữ phụ độc ác, một “thiên kim giả” trong một cuốn tiểu thuyết. An Linh cảm thấy đêm nay của mình quả thực là một chuỗi những sự kiện kinh thiên động địa. Dù có được cơ hội làm lại cuộc đời, cô lại bị hệ thống yêu cầu phải nhanh chóng giúp An gia tìm lại cô con gái thật sự, đồng thời phải tiếp tục đóng tròn vai một nữ phụ đáng ghét, chuyên bám đuôi nam chính một cách mù quáng. Nhưng vấn đề là… [An Linh gào thét trong lòng]: “Làm sao để mình nói cho họ biết mình không phải con gái ruột một cách tự nhiên và mượt mà nhất bây giờ?” Cả An gia, những người đột nhiên nghe được tiếng lòng của cô, đồng loạt kinh ngạc đến rụng rời. [Tiếng lòng của An Linh lại vang lên]: “Căn hộ của anh cả có biến rồi! Trợ lý của anh đang trộm đồ lót của anh để làm chuyện biến thái đấy!” Người anh cả đang định bước chân ra cửa về căn hộ riêng bỗng vội vàng rụt chân lại, toàn thân tự dưng thấy ngứa ngáy khó chịu. [An Linh tiếp tục ăn dưa]: “Anh hai vẫn còn coi cô bạch nguyệt quang kia là chân ái à? Anh không biết mình sắp bị cắm cho cái sừng to tướng, trên đầu sắp có cả một thảo nguyên xanh rồi sao?” Người anh hai đang hớn hở chuẩn bị giới thiệu mối tình đầu trong sáng của mình cho cả nhà bỗng thấy cả thế giới như sụp đổ. Khi cậu em út về nhà, thấy An Linh bị lộ thân phận giả thì hả hê ra mặt, chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng là “đồ hàng giả”. [An Linh không thèm nhịn, lập tức phản pháo trong đầu]: “Anh vênh váo cái gì chứ? Tôi là thiên kim giả, nhưng chẳng lẽ anh là thiếu gia thật chắc? Chúng ta cũng chỉ kẻ tám lạng, người nửa cân thôi!” Những người còn lại trong An gia: “???” (Hoang mang tột độ) Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 113

Chương 113: Liên tục không gián đoạn duy trì mối quan hệ bất chính này

"Tôi và Vương Thanh Thanh mới là thật lòng yêu nhau! Chúng tôi đều là vì không có xuất thân tốt, không có tiền, nên mới phải tìm cách ở bên người có tiền. Đều là lỗi của các người, là các người đã khiến chúng tôi không thể ở bên nhau, là các người đã hại tôi!"

Không ngờ Tề Tùng đến tình huống này còn có thể lôi cái bộ ngụy biện đó ra. Lại không biết rằng cái lý luận xem mình là nạn nhân này của hắn, ngoài chính hắn ra, ai nghe xong cũng chỉ biết bật cười.

Tần Vãn Lam không thèm đếm xỉa đến Tề Tùng, chỉ nói một câu với Vương Thanh Thanh: "Tôi đã cho kế toán kiểm toán sổ sách rồi.”

Vương Thanh Thanh lập tức trừng lớn mắt, sắc mặt đắc ý ban nãy biến mất không còn tăm hơi. "Cô nói cái gì?”

"Cô còn tự mua cho mình và Tiểu Bách hai vé máy bay ra nước ngoài vào sáng mai à? Sao phải đi vội thế?” Tần Vãn Lam nói tiếp: "Cảnh sát thì đúng là phải gọi, nhưng là do tôi gọi.”

Vương Thanh Thanh nhận ra, Tần Vãn Lam tuyệt đối sẽ không để mình đi. Cô ta biết mình đã chiếm đoạt tài sản và chuẩn bị ôm tiền bỏ trốn, Tề Tùng chưa chắc đã phải ngồi tù, nhưng bản thân mình thì khó mà thoát được.

Vương Thanh Thanh theo bản năng cầu cứu Tôn Hữu Thiệu: "Hữu Thiệu, anh giúp em với, Tần Vãn Lam sẽ tống em vào tù, nếu em vào tù thì Tiểu Bách phải làm sao bây giờ?”

Đến nước này mà Tôn Hữu Thiệu còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cũng lạ. Hắn không thể tin nổi, chất vấn Vương Thanh Thanh:

"Em đã biển thủ công quỹ của phòng làm việc cô Tần? Em còn định mang cả Tiểu Bách trốn ra nước ngoài?”

"Cô định bỏ rơi tôi để một mình chuồn ra nước ngoài à?” Tề Tùng cũng bừng tỉnh, cú sốc hắn phải chịu dường như còn lớn hơn cả Tôn Hữu Thiệu. 

"Cô không chỉ muốn đổ hết tội lên đầu tôi, mà còn định vứt bỏ tôi để xuất ngoại? Tôi vì nghe lời cô nên mới đến với Tần Vãn Lam, vẫn luôn tính toán cho tương lai của chúng ta, mà bây giờ cô lại đối xử với tôi như vậy? Thế thì bao nhiêu năm qua tôi phải chịu đựng những gì?”

Tần Vãn Lam tung chân đá thẳng vào n.g.ự.c Tề Tùng, khiến hắn ngã ngửa ra sau, đau đến mức ho sặc sụa.

"Anh chịu đựng cái gì? Là chính anh tự dưng kéo tôi vào cái bẫy của các người, là chính anh lựa chọn ngoại tình, lựa chọn lén lút, lựa chọn hèn hạ, không chỉ muốn lừa tiền lừa tình mà còn định mưu tài hại mệnh! Tề Tùng, tôi chưa bao giờ ép buộc anh cả, dù là lúc yêu nhau hay sau khi kết hôn. Chỉ cần anh nói một lời muốn chia tay, tôi sẽ không bao giờ níu kéo. Nếu anh từng nói ra, thì bây giờ tôi còn nể anh một chút. Đừng tỏ ra như thể mình thân bất do kỷ, bị người khác ép buộc. Nhà họ Tần chúng tôi là dân kinh doanh đàng hoàng chứ không phải xã hội đen. Là tôi hại anh phải xa Vương Thanh Thanh sao? Nếu tôi biết sớm hai người có gian tình, tôi đã chẳng thèm liếc nhìn anh một cái!

Chính anh muốn đóng phim điện ảnh, muốn công thành danh toại, muốn theo đuổi ước mơ, mà cách anh chọn lại là dùng tiền của tôi và hy sinh tôi sao? Thật ra anh vừa yêu tiền đến chết, yêu đến mức không còn nguyên tắc, nhưng lại không thể chấp nhận con người như vậy của mình, nên mới phải bịa ra mấy cái cớ nực cười để đổ hết mọi chuyện cho người khác.