Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 14 lượt Tin tốt: Cô được trọng sinh. Tin xấu: Chỉ được sống lại trước đó đúng mười phút. An Linh vừa mới đăng quang Ảnh hậu, còn chưa kịp cầm nóng chiếc cúp danh giá đã bỏ mạng ngay trên sân khấu. Cay đắng hơn, cô còn phát hiện ra mình thực chất chỉ là một nữ phụ độc ác, một “thiên kim giả” trong một cuốn tiểu thuyết. An Linh cảm thấy đêm nay của mình quả thực là một chuỗi những sự kiện kinh thiên động địa. Dù có được cơ hội làm lại cuộc đời, cô lại bị hệ thống yêu cầu phải nhanh chóng giúp An gia tìm lại cô con gái thật sự, đồng thời phải tiếp tục đóng tròn vai một nữ phụ đáng ghét, chuyên bám đuôi nam chính một cách mù quáng. Nhưng vấn đề là… [An Linh gào thét trong lòng]: “Làm sao để mình nói cho họ biết mình không phải con gái ruột một cách tự nhiên và mượt mà nhất bây giờ?” Cả An gia, những người đột nhiên nghe được tiếng lòng của cô, đồng loạt kinh ngạc đến rụng rời. [Tiếng lòng của An Linh lại vang lên]: “Căn hộ của anh cả có biến rồi! Trợ lý của anh đang trộm đồ lót của anh để làm chuyện biến thái đấy!” Người anh cả đang định bước chân ra cửa về căn hộ riêng bỗng vội vàng rụt chân lại, toàn thân tự dưng thấy ngứa ngáy khó chịu. [An Linh tiếp tục ăn dưa]: “Anh hai vẫn còn coi cô bạch nguyệt quang kia là chân ái à? Anh không biết mình sắp bị cắm cho cái sừng to tướng, trên đầu sắp có cả một thảo nguyên xanh rồi sao?” Người anh hai đang hớn hở chuẩn bị giới thiệu mối tình đầu trong sáng của mình cho cả nhà bỗng thấy cả thế giới như sụp đổ. Khi cậu em út về nhà, thấy An Linh bị lộ thân phận giả thì hả hê ra mặt, chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng là “đồ hàng giả”. [An Linh không thèm nhịn, lập tức phản pháo trong đầu]: “Anh vênh váo cái gì chứ? Tôi là thiên kim giả, nhưng chẳng lẽ anh là thiếu gia thật chắc? Chúng ta cũng chỉ kẻ tám lạng, người nửa cân thôi!” Những người còn lại trong An gia: “???” (Hoang mang tột độ) Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 170

Chương 170: Màu này trông có tinh thần làm sao!

An Linh thấy mình đã ám chỉ đến mức này, mà An Quân vẫn không hề nhận ra ý đồ của cô, thật sự rất muốn vì người anh hai thiếu một dây thần kinh này của mình mà rơi lệ.

An Linh chỉ đành nói thẳng hơn một chút: "Anh hai, anh không cảm thấy màu sắc này rất hợp với không khí của album tiếp theo của anh sao? Hơn nữa anh cũng đã lâu rồi chưa nhuộm tóc, em thấy trên mạng rất nhiều fan của anh đều đang mong chờ anh nhuộm màu tóc mới. Em cảm thấy màu này rất ổn, vừa độc đáo lại vừa bắt mắt, lại rất có sức sống. Anh mà nhuộm màu tóc này chắc chắn sẽ dấy lên một làn sóng nhiệt độ, dẫn đầu xu hướng thời trang mới!"

An Quân: "?"

Album tiếp theo của anh còn chưa có hình hài gì cả, em đã biết nó có không khí gì rồi à?

An Quân một tay ôm chậu hoa, một tay chỉ vào đầu mình, không chắc chắn hỏi: "Ý em là, bắt anh nhuộm đầu anh thành màu xanh lá cây à?"

An Linh khẳng định: "Không sai, anh hai thấy thế nào?"

Lần này, An Quân dù có thiếu một dây thần kinh cũng có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của An Linh. Anh bắt đầu tự hỏi mình có phải đã đắc tội gì với cô hay không, hay là có ai đó đã nói gì với cô?

So với việc tự mình đoán mò, An Quân là người có chuyện gì càng thích mở miệng hỏi.

Đang lúc anh chuẩn bị hỏi cho rõ ràng xem rốt cuộc An Linh nói những lời này là có ý gì, trong đầu đột nhiên lại vang lên giọng nói của An Linh.

[Ai nha má ơi, anh hai xem như đã hiểu rồi.] [Không sai! Em chính là muốn anh đem cái đầu đó nhuộm thành màu xanh lá cây!] [Còn xem ánh trăng sáng là chân ái nữa chứ, trên đầu anh đã là một thảo nguyên xanh rồi, có biết không?]

An Quân tức khắc trừng lớn hai mắt.

Mà những người khác trong An gia thấy bộ dạng này của anh liền biết sự tình không ổn. An Quân cũng có thể nghe được!

An Quân trừng một đôi mắt mang theo sự kinh ngạc và mơ hồ, chỉ vào An Linh rồi hỏi những người khác: "Mọi người có nghe thấy không? Tiểu Linh em ấy… ưm ưm ưm…"

An Sùng nhanh tay lẹ mắt vòng một cánh tay qua sau cổ An Quân, dùng bàn tay bịt chặt miệng anh lại: "Tiểu Linh nói không sai đâu, anh cũng cảm thấy màu này rất hợp với em."

"Không sai, không sai." Cha mẹ An cũng hùa theo: "Màu này trông có tinh thần làm sao!"

An Quân gỡ tay An Sùng ra, giãy giụa nói: "Không phải, Tiểu Linh em ấy vừa mới… ưm ưm…"

An Sùng dứt khoát dùng cả tay còn lại.

Cánh tay anh vững như tường sắt, không hề suy chuyển. Anh sợ nếu buông tay ra, An Quân sẽ không lựa lời mà nói thẳng ra chuyện có thể nghe được tiếng lòng của An Linh. Trùng hợp là những người còn lại cũng có cùng suy nghĩ với An Sùng, cho nên hoàn toàn không ai đến ngăn cản anh.

An Quân cứ như vậy bị chính anh cả của mình khống chế nửa ngày mà không thấy một ai đến cứu, chỉ có thể vừa giãy giụa vừa đưa tay ra sau đập vào cánh tay của anh cả.

"Anh cả…" An Linh có chút do dự mở miệng.

"Sao vậy?" An Sùng nhìn về phía An Linh, nhưng lực trên tay lại không hề giảm.

"Em cảm thấy anh hai hình như sắp bị anh làm cho ngạt thở c.h.ế.t rồi."