Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 14 lượt Tin tốt: Cô được trọng sinh. Tin xấu: Chỉ được sống lại trước đó đúng mười phút. An Linh vừa mới đăng quang Ảnh hậu, còn chưa kịp cầm nóng chiếc cúp danh giá đã bỏ mạng ngay trên sân khấu. Cay đắng hơn, cô còn phát hiện ra mình thực chất chỉ là một nữ phụ độc ác, một “thiên kim giả” trong một cuốn tiểu thuyết. An Linh cảm thấy đêm nay của mình quả thực là một chuỗi những sự kiện kinh thiên động địa. Dù có được cơ hội làm lại cuộc đời, cô lại bị hệ thống yêu cầu phải nhanh chóng giúp An gia tìm lại cô con gái thật sự, đồng thời phải tiếp tục đóng tròn vai một nữ phụ đáng ghét, chuyên bám đuôi nam chính một cách mù quáng. Nhưng vấn đề là… [An Linh gào thét trong lòng]: “Làm sao để mình nói cho họ biết mình không phải con gái ruột một cách tự nhiên và mượt mà nhất bây giờ?” Cả An gia, những người đột nhiên nghe được tiếng lòng của cô, đồng loạt kinh ngạc đến rụng rời. [Tiếng lòng của An Linh lại vang lên]: “Căn hộ của anh cả có biến rồi! Trợ lý của anh đang trộm đồ lót của anh để làm chuyện biến thái đấy!” Người anh cả đang định bước chân ra cửa về căn hộ riêng bỗng vội vàng rụt chân lại, toàn thân tự dưng thấy ngứa ngáy khó chịu. [An Linh tiếp tục ăn dưa]: “Anh hai vẫn còn coi cô bạch nguyệt quang kia là chân ái à? Anh không biết mình sắp bị cắm cho cái sừng to tướng, trên đầu sắp có cả một thảo nguyên xanh rồi sao?” Người anh hai đang hớn hở chuẩn bị giới thiệu mối tình đầu trong sáng của mình cho cả nhà bỗng thấy cả thế giới như sụp đổ. Khi cậu em út về nhà, thấy An Linh bị lộ thân phận giả thì hả hê ra mặt, chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng là “đồ hàng giả”. [An Linh không thèm nhịn, lập tức phản pháo trong đầu]: “Anh vênh váo cái gì chứ? Tôi là thiên kim giả, nhưng chẳng lẽ anh là thiếu gia thật chắc? Chúng ta cũng chỉ kẻ tám lạng, người nửa cân thôi!” Những người còn lại trong An gia: “???” (Hoang mang tột độ) Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 40

Chương 40: Chân tướng thiên kim thật và giả đã được xác định

"Thu Niệm." Mẹ An hết sức cẩn thận mở miệng: "Nếu tiện, có thể cho dì một phương thức liên lạc không?"

Bà ngay sau đó căng thẳng mà bổ sung: "Dì không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy rất hợp duyên với cháu."

Thu Niệm im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật gật đầu rồi thêm WeChat với mẹ An. Sau đó, cô mở cửa xe chuẩn bị rời đi, nhưng vừa mới nhoài nửa người ra ngoài, trên đầu cô đột nhiên truyền đến một trận đau đớn và cảm giác bị kéo giật lại.

"A!" Thu Niệm đau đến mức kêu lên thành tiếng.

"Sao vậy?" Cha mẹ An căng thẳng quay đầu nhìn ra ghế sau để xem xét tình hình.

Thu Niệm che đầu lại, ngồi trở vào xe rồi nhìn An Linh, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu.

"Tại sao cô lại giật tóc tôi?"

An Linh vô tội chỉ vào đầu khóa kéo trên áo khoác của mình nói: "Tóc của cô bị vướng vào khóa kéo của tôi, cho nên mới bị giật."

Thu Niệm cúi đầu nhìn, phát hiện trên khóa kéo áo phao của An Linh quả thật có kẹp mấy sợi tóc, nhưng vừa rồi cô rõ ràng cảm giác được là có người dùng tay nắm lấy tóc mình rồi đột nhiên giật một cái.

Chẳng lẽ là mình cảm giác sai rồi?

[Hú hồn, suýt chút nữa thì quên mất chuyện quan trọng nhất.] [Lấy được tóc của Thu Niệm là mọi sự đều hanh thông rồi. Đợi mình lại trộm giật mấy sợi tóc của cha mẹ đem đi làm xét nghiệm ADN, nhiệm vụ của mình hẳn là sẽ hoàn thành phải không?]

An Linh căn bản không biết mình vừa nói dối xong đã bị phát hiện, vẫn còn đang thành khẩn xin lỗi Thu Niệm.

"Thật sự xin lỗi nhé, vừa nãy tôi cũng không chú ý, xin lỗi."

Thu Niệm: "…"

Cô quay đầu nhìn về phía cha mẹ An ở đằng trước, phát hiện họ lại có chút chột dạ mà dời tầm mắt đi. Từ biểu cảm của họ, Thu Niệm cũng gần như có thể phán đoán ra rằng tất cả mọi người trên chiếc xe này, thật ra đều có thể nghe được tiếng lòng của An Linh.

Cho nên họ cũng cảm thấy, mình là con gái của họ sao?

Thu Niệm lại liếc mắt nhìn mấy sợi tóc của mình, cuối cùng vẫn không nói gì liền xuống xe.

Sau khi trở lại An gia, Nghiêm Úc không ở lại thêm. Anh vốn là vì chuyện của An Linh mà vội vàng từ nước ngoài bay về, vẫn còn một vài việc công ty chưa xử lý xong. Thấy An Linh không có việc gì, anh cũng yên tâm trở về.

Ăn cơm tối xong, An Linh cứ lượn qua lượn lại bên cạnh cha mẹ An, sau đó giống như tình cờ phát hiện ra điều gì đó mà khoa trương hô lớn: "Ái chà cha ơi, sao chaa lại có tóc bạc rồi? Con nhổ giúp cha nhé!"

Cha mẹ An đều biết cô muốn làm gì, thế là nhắm một mắt mở một mắt mà phối hợp nói: "Thật vậy sao? Vậy con nhổ đi."

"Tiểu Linh giúp mẹ xem có không nhé, nếu có thì nhổ luôn. Cha mẹ cũng già rồi."

"Đâu có đâu ạ." An Linh vừa nhổ vừa nói: "Có một hai sợi tóc bạc là chuyện bình thường mà, con cũng từng có rồi. Cha mẹ còn trẻ lắm."

[Xin lỗi cha mẹ, hai người vốn không có tóc bạc, nhưng để cho chắc ăn, con phải nhổ thêm mấy sợi nữa!]

An Sùng cũng đi tới: "Tiểu Linh giúp anh xem có không?"

"Không không, anh không cần đâu." An Linh một tay cầm tóc của cha, một tay cầm tóc của mẹ, liền từ chối An Sùng, rồi đi về phòng cất mấy sợi tóc vào chiếc túi niêm phong đã chuẩn bị từ trước.