Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.2/10 từ 16 lượt Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hào môn thế gia, Cưới trước yêu sau, Chủ thụ, Khế ước tình nhân, Nhẹ nhàng, 1v1, Mỹ thụ. GIỚI THIỆU Tống Thính Tuyết có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, đôi mắt nâu nhạt tinh xảo như một chú mèo Ba Tư. Thế nhưng, tất cả những ai từng gặp cậu đều không khỏi thốt lên một tiếng “Tiếc thay”. Tiếc thay cậu là một người khiếm thính, tiếc thay cậu không lớn lên ở nhà họ Tống từ nhỏ. So với cậu, đứa con nuôi khác của nhà họ Tống là Tống Thời Nguyện lại may mắn hơn nhiều. Đôi khi Tống Thính Tuyết cảm thấy, lý do mà nhà họ Tống nhận lại cậu, không phải vì sai sót của y tá bệnh viện năm đó, cũng không phải vì cậu là con ruột thực sự của nhà họ Tống. Mà bởi vì họ coi cậu như một công cụ. Một công cụ vẫn còn giá trị lợi dụng đối với nhà họ Tống. Vì vậy, khi mẹ cậu đề nghị cậu thay Tống Thời Nguyện liên hôn với người nắm quyền của Phó gia là Phó Dạ Hi, Tống Thính Tuyết không hề bất ngờ. Phó Dạ Hi là kẻ lạnh lùng vô tình, máu mủ thân thích cũng chẳng thể lại gần. Nghe nói ngay khi vừa chào đời, hắn đã khắc chết mẹ ruột, sau này lại dùng thủ đoạn máu lạnh để leo lên vị trí người nắm quyền của nhà họ Phó, đổi lại là sự xa lánh và kiêng dè của tất cả những người thân xung quanh. Ở Ninh Thành, có một thầy tướng nổi tiếng từng khẳng định: Phó Dạ Hi mang mệnh Thất Sát, khắc vợ khắc con. Người như vậy, chẳng ai dám đến gần. — Người ngoài đều cho rằng vào nhà họ Phó rồi, sớm muộn gì Tống Thính Tuyết cũng sẽ bị Phó Dạ Hi ghét bỏ, dù sao hai người trông cũng chẳng hợp nhau chút nào. Nhưng không ai ngờ rằng vào một ngày tuyết rơi dày, chính Phó Dạ Hi đã tự mình đội tuyết lớn, ôm Tống Thính Tuyết chỉ hơi cảm mạo một chút đến bệnh viện khám bệnh, vẻ mặt căng thẳng, bước chân vội vã. Khi tờ báo lá cải đăng ảnh Phó Dạ Hi ôm Tống Thính Tuyết đến bệnh viện, giật ngay tiêu đề: — Nghi ngờ Phu nhân nhà họ Phó mắc bệnh nặng. Tin đồn lan rộng khắp nơi. Thế nhưng, bộ phận quan hệ công chúng của Phó thị lại phản ứng vô cùng nhanh nhạy, thậm chí chính Phó Dạ Hi cũng ra mặt đính chính: — “Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Người nhà tôi chỉ bị cảm mà thôi, quan tâm quá hóa loạn rồi.” Toàn bộ Ninh Thành chấn động. Đây còn là Phó Dạ Hi trước nay luôn kín tiếng, lạnh lùng xa cách với tất cả mọi người kia sao? Một tháng, hai tháng,… điều mà người ngoài mong chờ vẫn không xảy ra. Ngược lại, họ tận mắt chứng kiến Phó Dạ Hi ngày càng chiều chuộng người nọ hơn. Thậm chí, toàn bộ Phó thị còn hủy bỏ văn hóa làm thêm giờ – lý do là ông chủ không cho phép, bởi vì hắn phải tan làm đúng giờ, ở nhà còn có người chờ. — Trong ngày tuyết rơi, Tống Thính Tuyết tháo ốc tai điện tử xuống, lặng lẽ nhìn ngắm thế giới trắng xóa trước mặt: “Thế giới yên tĩnh như vậy, anh nói gì, em lại chẳng nghe được.” Phó Dạ Hi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên dái tai cậu: “Không cần nói, anh có thể viết cho em xem.” Trên nền tuyết, hắn dùng cành cây nghiêm túc viết xuống ba chữ. Cả đời này, Phó Dạ Hi chưa từng sợ ai, vậy mà lại có một lần thật sự sợ hãi trước lời phán bậy bạ của ông thầy bói nói hắn khắc vợ kia. Nhưng cũng may, hắn chẳng tin vào số mệnh. Người của mình, đương nhiên phải do chính mình bảo vệ. 💙 Công lạnh lùng bên ngoài, cưng chiều vợ bên trong vs Tiểu mỹ nhân khiếm thính 💙 Lưu ý: 1. Một số kiến thức về y học và bệnh lý trong truyện là hư cấu, không hoàn toàn chính xác. 2. Công hơn thụ 8 tuổi. Thể loại: Hào môn thế gia | Tình yêu độc nhất | Hợp đồng hôn nhân | Ngọt sủng | Nhẹ nhàng | Cưới trước yêu sau Góc nhìn nhân vật chính: Tống Thính Tuyết, tương tác với Phó Dạ Hi. 🔹 Một câu tóm tắt: Nghe không được thì viết cho em xem. 🔹 Thông điệp: Chỉ khi ngày càng mạnh mẽ hơn, tôi mới có thể bảo vệ những người bên cạnh. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 77

Chương 77: Ngoại truyện 1

❄️❄️❄️

Những năm đầu mới đến nhà họ Tống, Tống Thính Tuyết gần như không thể thích nghi được với cuộc sống ở Ninh thành.

 

Mọi thứ đều xa lạ.

 

Ba mẹ rất xa lạ, anh trai cũng xa lạ, còn cả người được gọi là… người đã tráo đổi vận mệnh với cậu, cái tên "Quý Thính Tuyết" vốn dĩ thuộc về cậu ta – Tống Thời Nguyện – cũng xa lạ.

 

Khí hậu ở Ninh thành khô hơn thôn Tiểu Bạc, mùa đông lại ấm áp hơn. Mỗi khi đông về, những ngọn núi ở thôn Tiểu Bạc lại phủ tuyết trắng xóa khắp nơi, còn Ninh Thành thì không.

 

Ninh thành rất náo nhiệt.

 

Ngày ba mẹ nhà họ Tống làm thủ tục và quyết định đưa Tống Thính Tuyết về Ninh thành, viện trưởng trại trẻ mồ côi đã dùng thủ ngữ nói với Tống Thính Tuyết: [Ninh Thành là thành phố lớn, vợ chồng nhà họ Tống đều là người có tiền, con được họ nhận về, là để hưởng phúc đấy.]

 

Hưởng phúc ư?

 

Tống Thính Tuyết không biết.

 

Cậu không biết cách hưởng phúc, dường như không có cái số hưởng phúc đó.

 

Trong căn biệt thự nhà họ Tống có rất nhiều người, tất cả đều đối xử với Tống Thời Nguyện rất tốt, cậu ta muốn gì được nấy. Tống Thính Tuyết nhìn thấy tất cả, nhưng lại đứng ngoài cuộc.

 

Mẹ viết lên bảng cho cậu: [Tiểu Tuyết, mẹ sợ mọi người nghe không hiểu lời con nói, cái bảng viết này cho con, sau này con có thể dùng nó để giao tiếp với mọi người.]

 

Nhưng Tống Thính Tuyết không thể ngày ngày mang tấm bảng đi khắp nơi, quá bất tiện.

 

Hơn nữa, có một lần cậu đang cầm bảng viết nói chuyện với người giúp việc, khóe mắt liếc thấy Tống Thời Nguyện và một đám bạn cậu ta đưa về chơi đang đứng một bên cười cậu.

 

Tống Thính Tuyết không nghe thấy, không biết họ đang cười cái gì, là cười lớn hay cười nhỏ, rốt cuộc có thật là đang cười nhạo cậu như cậu đoán không, hay chỉ là đang nói chuyện phiếm về một chủ đề vui vẻ nào đó không liên quan.

 

Nhưng cậu cảm thấy rất khó chịu.

 

Kể từ đó, cậu đổi bảng viết thành một cuốn sổ nhỏ có thể bỏ vào túi, đồng thời cũng trở nên lặng lẽ hơn trong nhà họ Tống, gần như không bao giờ đòi hỏi gì từ bất kỳ ai nếu không cần thiết.

 

Dù sao thì ở cô nhi viện cậu cũng đã sống như thế. Một khi quen rồi, thì đi đâu cậu cũng có thể tự lo được cho mình.

 

Điều duy nhất cậu lấy hết can đảm để đưa ra với nhà họ Tống, chính là hy vọng họ có thể đưa cậu đi phẫu thuật cấy ốc tai điện tử.

 

Đó cũng là lý do ban đầu khiến cậu đồng ý đi theo vợ chồng nhà họ Tống đến Ninh Thành.

 

Yêu cầu này, vợ chồng nhà họ Tống đã đồng ý ngay từ đầu, nhưng rồi lại kéo dài rất lâu sau mới chịu đưa Tống Thính Tuyết đi làm.

 

Tống Thính Tuyết mơ hồ đoán được suy nghĩ của họ.

 

Cậu là người không thể lên được mặt bàn.

 

Nếu như cậu cũng khỏe mạnh, lành lặn như Tống Thời Nguyện thì tốt biết bao.

 

Nhưng có lẽ cũng chẳng thay đổi được gì, Tống Thời Nguyện đã sống ở nhà họ Tống lâu như vậy, tất cả mọi người đều yêu thương cậu ta. Dù thế nào đi nữa, Tống Thính Tuyết cũng chẳng thể sánh bằng.

 

Trước đó, vợ chồng nhà họ Tống đã tốn rất nhiều công sức để làm hồ sơ học bạ cho Tống Thính Tuyết. Họ hy vọng Tống Thính Tuyết có thể nhanh chóng thích nghi với nhịp sống ở Ninh Thành, sớm đi học, tốt nhất là cũng sớm theo kịp tiến độ giảng dạy của nhà trường.

 

Nhưng điều này vô cùng khó với Tống Thính Tuyết.

 

Trường đặc biệt và trường bình thường vốn dĩ đã có sự khác biệt lớn về nội dung giảng dạy, chưa kể tài nguyên giáo dục ở Ninh Thành càng không thể đem so với trường đặc biệt ở một thị trấn nhỏ.

 

Tống Thính Tuyết học rất vất vả. May mà, ở phương diện học hành, nhà họ Tống cũng không bỏ mặc cậu, họ sẵn lòng bỏ tiền mời những giáo viên giỏi đến dạy kèm cậu …Mặc dù vì rào cản giao tiếp, giáo viên không biết ngôn ngữ ký hiệu, hoặc vì nền tảng của Tống Thính Tuyết quá yếu mà đã khiến hết giáo viên này đến giáo viên khác bỏ cuộc, nhưng cuối cùng nhà họ Tống vẫn không từ bỏ. Họ vẫn hy vọng Tống Thính Tuyết có thể học được ở một trường bình thường tốt hơn… tốt nhất là có thể theo kịp Tống Thời Nguyện.

 

Như vậy, ít ra hai anh em ở trường còn có thể chăm sóc lẫn nhau.

 

Đó là nguyên văn lời của vợ chồng nhà họ Tống.

 

Mặc dù Tống Thời Nguyện hoàn toàn không thể nào chăm sóc Tống Thính Tuyết.

 

Và Tống Thính Tuyết cũng chẳng muốn chăm sóc cậu ta.

 

Khoảng thời gian phải gấp rút chạy theo tiến độ đó, ngay cả trong giấc mơ Tống Thính Tuyết cũng thấy mình đang học. Thậm chí cậu đã từng mơ thấy mình không vượt qua được bài kiểm tra đầu vào của trường, nộp một bài thi trắng tinh, được 0 điểm, bị nhà trường từ chối nhận vào học. Ba mẹ thất vọng nhìn cậu, bảo rằng một đứa như vậy không xứng được ở lại nhà họ Tống, do đó cũng sẽ không đưa cậu đi phẫu thuật cấy ốc tai điện tử.

 

Tống Thính Tuyết giật mình tỉnh dậy giữa đêm, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

 

Trong mơ, cậu có thể nghe rõ tiếng nói của tất cả mọi người, nhưng vừa mở mắt ra, cả thế giới lại tĩnh lặng đến mức ngay cả tiếng thở của chính mình cũng không nghe thấy.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Thính Tuyết vẫn để chấp niệm "muốn nghe thấy" vượt qua nỗi sợ hãi học hành. Sau đó, dù chẳng tìm được thầy cô thích hợp chịu dạy, cậu vẫn cố gắng gấp bội.

 

Hôm ấy, ánh nắng rất đẹp. Tống Thính Tuyết đang làm bài tập trong phòng đến mức đầu óc rối tung, bèn giống như mọi khi, dọn bàn ghế ra hành lang dưới mái hiên ngoài sân nhà họ Tống.

 

Hình như trong nhà có khách đến, mà Tống Thính Tuyết cũng không để tâm. Nhà họ Tống thường xuyên có khách, vốn chẳng cần cậu ra tiếp đãi. Hơn nữa cậu cũng nghe không được, người nhà họ Tống thì chỉ mong người ngoài không nhìn thấy cậu mà thôi.

 

Hôm đó, vợ chồng nhà họ Tống đều có mặt, khi khách đến, họ đã ra tiền sảnh. Tống Thính Tuyết đang chăm chú làm bài tập, bỗng nhận ra phía trước quyển vở của mình xuất hiện một mảng bóng râm.

 

Cậu ngẩng đầu lên, thấy có người đang đứng ngay trước bàn mình.

 

Trong không khí thoang thoảng hương quế nồng nàn.

 

Người đó khom người xuống, nói gì đó với cậu.

 

Tống Thính Tuyết không nghe thấy, chỉ hơi nghiêng đầu.

 

Nhưng khi ánh sáng thay đổi, cuối cùng Tống Thính Tuyết cũng nhìn rõ khuôn mặt đối phương.

 

Là một người anh trai còn rất trẻ.

 

Trông chỉ tầm ngoài 20, cả người vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi vẻ gầy gò của một thiếu niên, lông mày tuấn tú, đôi mắt đen nhánh, ánh sáng lấp lánh trong mắt tựa như những vì sao trên bầu trời đêm.

 

Nhưng biểu cảm của hắn không quá ôn hòa, mà mang theo một vẻ lạnh nhạt, thậm chí trong ánh mắt còn có thể thấy được một chút cảm xúc chán đời.

 

Đối phương lại nói gì đó, ngón tay chỉ vào quyển vở bài tập của Tống Thính Tuyết.

 

Tống Thính Tuyết đoán hắn muốn nói mình làm sai một đề nào đó.

 

Nhưng lúc này Tống Thính Tuyết không tiện để ý, buổi tối sẽ có thầy dạy kèm đến, cậu định khoanh tròn đề bài mà hắn chỉ ra, chờ lát nữa hỏi lại.

 

Dạo gần đây nhà họ Tống thay cho cậu một thầy dạy kèm rất giỏi, kiến thức phong phú, đầu óc thông minh, biết cả thủ ngữ để trao đổi với cậu. Nhưng có lẽ vì quá thông minh… nên các bước giải đề mà thầy viết, Tống Thính Tuyết thường thấy khó hiểu. Không biết vì sao lại từ bước A đột nhiên lại nhảy thẳng sang bước B, Tống Thính Tuyết cần phải suy đi ngẫm lại rất lâu. Dù giao tiếp được với nhau nhưng vẫn mất khá nhiều thời gian một cách bất ngờ.

 

Thời gian học vào buổi tối rất quý giá, nhưng hiệu suất lại không cao, thậm chí còn không bằng khi cậu tự học.

 

Thế nhưng tự học thật sự rất mệt… Bao nhiêu kiến thức như thế, biết đến khi nào mới học hết được?

 

Tống Thính Tuyết mất tập trung.

 

Cậu nghĩ rằng sau khi đối phương phát hiện ra cậu không nghe được sẽ từ bỏ việc giao tiếp, rồi quay người rời đi. Nhưng không ngờ người anh trai có vẻ ngoài lạnh lùng này đột nhiên vươn tay, lấy cây bút từ tay cậu, xoay tờ giấy nháp trước mặt cậu về phía mình, nhanh chóng viết mấy dòng bước giải đề, rồi viết thêm vài câu chữ ở dưới.

 

Viết xong, hắn đẩy giấy nháp về phía cậu.

 

Tống Thính Tuyết cúi đầu nhìn.

 

Cậu đọc các bước giải bài trước.

 

Rõ ràng, dễ hiểu, thậm chí còn ngắn gọn hơn nhiều so với cách viết của thầy dạy kèm. Thật kỳ lạ, cậu lại hiểu ngay, thậm chí có cảm giác như bỗng được khai sáng.

 

Cậu vội nhìn xuống dòng chữ bên dưới tờ giấy nháp mà đối phương đã viết: [Những dạng bài tương tự đều có thể dùng chung một phương pháp này. Anh thấy nền tảng của em hơi yếu, làm những dạng bài trình độ này sẽ rất vất vả, em thử đổi sang sách giáo khoa và sách tham khảo bản phổ thông xem.]

 

Tống Thính Tuyết lập tức hiểu ra.

 

Trường mà Tống Thời Nguyện đang theo học là trường trọng điểm của thành phố. Vì vợ chồng nhà họ Tống rất muốn cậu và Tống Thời Nguyện học cùng trường, nên đã chuẩn bị sách giáo khoa mà trường đó sử dụng cho cậu, có quyển còn là sách mà Tống Thời Nguyện từng dùng.

 

Sách ở trường trọng điểm khác hẳn với sách của các trường bình thường: khó hơn, kiến thức rộng và toàn diện hơn.

 

Ban đầu Tống Thính Tuyết cũng giống như vợ chồng nhà họ Tống, đều nghĩ dùng sách này sẽ tốt hơn, kiến thức đầy đủ thì việc học của cậu sẽ tiến bộ nhanh hơn.

 

Nhưng mãi đến khi nghe theo lời người anh kia, ra hiệu sách mua bản giáo khoa phổ thông về xem thử, cậu mới phát hiện không phải như vậy. Nội dung bên trong hoàn toàn khác, bao hàm những kiến thức nền tảng dễ tiếp thu hơn, Tống Thính Tuyết học tập cũng không còn vất vả như trước nữa.

 

Về sau, Tống Thính Tuyết rất muốn cảm ơn người đó, nhưng chợt nhớ ra khi đó mình chưa từng hỏi người kia là ai.

 

Từ đó về sau, cậu cũng chưa từng gặp lại hắn trong nhà họ Tống nữa.

 

**

 

Sau khi tiếp quản Phó thị, Phó Dạ Hi đã tham gia rất nhiều hoạt động từ thiện. Mục đích của việc tham gia các hoạt động này phần lớn là để quảng bá, cũng có một phần nhỏ là vì một số tổ chức từ thiện thực sự thiếu tiền, chủ động liên hệ với Phó thị, hy vọng những công ty lớn trong xã hội có thể ra tay giúp đỡ, góp tiền góp sức làm những việc tốt.

 

Đây vốn là chuyện đôi bên cùng có lợi. Phó thị có một bộ phận chuyên trách thẩm tra những tổ chức từ thiện này, chỉ cần hợp pháp, các hoạt động này phần lớn đều sẽ được mời tham gia. Thậm chí có lúc Phó thị còn chủ động tổ chức vài sự kiện từ thiện quy mô lớn.

 

Trong số đó, ấn tượng sâu sắc nhất đối với Phó Dạ Hi là một lần tham gia hoạt động ở trường dành cho trẻ khiếm thính.

 

Ở đó đều là những đứa trẻ tầm mười mấy tuổi, có em bẩm sinh mất thính lực, có em do tai nạn về sau mà thành.

 

Có em nghe được đôi chút, nói được đôi chút; có em thì hoàn toàn không nghe được, cũng chẳng thể mở miệng, chỉ có thể dùng thủ ngữ để giao tiếp với thế giới bên ngoài.

 

Phó Dạ Hi từng tham gia không ít hoạt động từ thiện, cũng gặp nhiều người khuyết tật cần giúp đỡ. Nhưng những đứa trẻ này thoạt nhìn lại chẳng khác mấy so với trẻ em bình thường: đa phần đều có thể chạy nhảy, chỉ là một cánh cửa trong cuộc đời chúng đã bị đóng lại.

 

Nhưng không hiểu vì sao, Phó Dạ Hi lại đột nhiên nghĩ đến đứa nhỏ có đôi mắt đẹp như mèo, đang cúi đầu làm bài tập dưới hành lang trong sân nhà họ Tống.

 

Em ấy cũng trạc tuổi những đứa trẻ này.

 

Một mình lặng lẽ vùi đầu học tập, vẻ mặt đầy khổ sở.

 

Không ai dạy em ấy, mà dường như trong nhà họ Tống cũng chẳng ai muốn nói chuyện với em ấy.

 

Hôm đó, Phó Dạ Hi bước lên bục giảng ở trường khiếm thính, đại diện cho các doanh nhân tham dự lễ quyên góp để phát biểu.

 

Các vị lãnh đạo nhà trường ngồi hàng ghế đầu, thầy cô và học sinh ngồi phía sau.

 

Những đứa trẻ đó ngước mắt nhìn hắn, gương mặt mơ hồ.

 

Phần lớn các em chẳng nghe thấy hắn nói gì, chỉ có thể nhìn sang giáo viên thủ ngữ bên cạnh để xem phiên dịch. Bài phát biểu của Phó Dạ Hi rất ngắn gọn, nhưng vẫn không thể khơi dậy sự hứng thú của những đứa trẻ đó. Chúng chỉ nhìn một lúc, rồi lại tự mình chuyển tầm mắt đi.

 

Từ trên bục giảng đi xuống, một phóng viên chờ sẵn để chụp ảnh và phỏng vấn liền tiến tới, đưa micro hỏi: "Cảm ơn Phó tổng đã giúp đỡ các em nhỏ ở trường khiếm thính. Xin hỏi sau khi tham gia hoạt động từ thiện lần này, ngài có cảm nghĩ gì không?"

 

Phó Dạ Hi khựng lại một chút, rồi nhàn nhạt đáp vào micro: "Tôi muốn học ngôn ngữ ký hiệu."

 

"Hả?" Phóng viên kia sững sờ, chẳng hiểu ý tứ của hắn là gì, còn định hỏi thêm, nhưng Phó Dạ Hi đã vòng qua cô ta, sải bước rời đi.