Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.2/10 từ 16 lượt Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hào môn thế gia, Cưới trước yêu sau, Chủ thụ, Khế ước tình nhân, Nhẹ nhàng, 1v1, Mỹ thụ. GIỚI THIỆU Tống Thính Tuyết có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, đôi mắt nâu nhạt tinh xảo như một chú mèo Ba Tư. Thế nhưng, tất cả những ai từng gặp cậu đều không khỏi thốt lên một tiếng “Tiếc thay”. Tiếc thay cậu là một người khiếm thính, tiếc thay cậu không lớn lên ở nhà họ Tống từ nhỏ. So với cậu, đứa con nuôi khác của nhà họ Tống là Tống Thời Nguyện lại may mắn hơn nhiều. Đôi khi Tống Thính Tuyết cảm thấy, lý do mà nhà họ Tống nhận lại cậu, không phải vì sai sót của y tá bệnh viện năm đó, cũng không phải vì cậu là con ruột thực sự của nhà họ Tống. Mà bởi vì họ coi cậu như một công cụ. Một công cụ vẫn còn giá trị lợi dụng đối với nhà họ Tống. Vì vậy, khi mẹ cậu đề nghị cậu thay Tống Thời Nguyện liên hôn với người nắm quyền của Phó gia là Phó Dạ Hi, Tống Thính Tuyết không hề bất ngờ. Phó Dạ Hi là kẻ lạnh lùng vô tình, máu mủ thân thích cũng chẳng thể lại gần. Nghe nói ngay khi vừa chào đời, hắn đã khắc chết mẹ ruột, sau này lại dùng thủ đoạn máu lạnh để leo lên vị trí người nắm quyền của nhà họ Phó, đổi lại là sự xa lánh và kiêng dè của tất cả những người thân xung quanh. Ở Ninh Thành, có một thầy tướng nổi tiếng từng khẳng định: Phó Dạ Hi mang mệnh Thất Sát, khắc vợ khắc con. Người như vậy, chẳng ai dám đến gần. — Người ngoài đều cho rằng vào nhà họ Phó rồi, sớm muộn gì Tống Thính Tuyết cũng sẽ bị Phó Dạ Hi ghét bỏ, dù sao hai người trông cũng chẳng hợp nhau chút nào. Nhưng không ai ngờ rằng vào một ngày tuyết rơi dày, chính Phó Dạ Hi đã tự mình đội tuyết lớn, ôm Tống Thính Tuyết chỉ hơi cảm mạo một chút đến bệnh viện khám bệnh, vẻ mặt căng thẳng, bước chân vội vã. Khi tờ báo lá cải đăng ảnh Phó Dạ Hi ôm Tống Thính Tuyết đến bệnh viện, giật ngay tiêu đề: — Nghi ngờ Phu nhân nhà họ Phó mắc bệnh nặng. Tin đồn lan rộng khắp nơi. Thế nhưng, bộ phận quan hệ công chúng của Phó thị lại phản ứng vô cùng nhanh nhạy, thậm chí chính Phó Dạ Hi cũng ra mặt đính chính: — “Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Người nhà tôi chỉ bị cảm mà thôi, quan tâm quá hóa loạn rồi.” Toàn bộ Ninh Thành chấn động. Đây còn là Phó Dạ Hi trước nay luôn kín tiếng, lạnh lùng xa cách với tất cả mọi người kia sao? Một tháng, hai tháng,… điều mà người ngoài mong chờ vẫn không xảy ra. Ngược lại, họ tận mắt chứng kiến Phó Dạ Hi ngày càng chiều chuộng người nọ hơn. Thậm chí, toàn bộ Phó thị còn hủy bỏ văn hóa làm thêm giờ – lý do là ông chủ không cho phép, bởi vì hắn phải tan làm đúng giờ, ở nhà còn có người chờ. — Trong ngày tuyết rơi, Tống Thính Tuyết tháo ốc tai điện tử xuống, lặng lẽ nhìn ngắm thế giới trắng xóa trước mặt: “Thế giới yên tĩnh như vậy, anh nói gì, em lại chẳng nghe được.” Phó Dạ Hi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên dái tai cậu: “Không cần nói, anh có thể viết cho em xem.” Trên nền tuyết, hắn dùng cành cây nghiêm túc viết xuống ba chữ. Cả đời này, Phó Dạ Hi chưa từng sợ ai, vậy mà lại có một lần thật sự sợ hãi trước lời phán bậy bạ của ông thầy bói nói hắn khắc vợ kia. Nhưng cũng may, hắn chẳng tin vào số mệnh. Người của mình, đương nhiên phải do chính mình bảo vệ. 💙 Công lạnh lùng bên ngoài, cưng chiều vợ bên trong vs Tiểu mỹ nhân khiếm thính 💙 Lưu ý: 1. Một số kiến thức về y học và bệnh lý trong truyện là hư cấu, không hoàn toàn chính xác. 2. Công hơn thụ 8 tuổi. Thể loại: Hào môn thế gia | Tình yêu độc nhất | Hợp đồng hôn nhân | Ngọt sủng | Nhẹ nhàng | Cưới trước yêu sau Góc nhìn nhân vật chính: Tống Thính Tuyết, tương tác với Phó Dạ Hi. 🔹 Một câu tóm tắt: Nghe không được thì viết cho em xem. 🔹 Thông điệp: Chỉ khi ngày càng mạnh mẽ hơn, tôi mới có thể bảo vệ những người bên cạnh. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 74

Chương 74

Tống Thính Tuyết kể cho Phó Dạ Hi nghe chuyện bức tranh của mình có thể bán được với giá 100 nghìn.

 

"Tự nhiên em cứ thấy bất an thế nào ấy…" Tống Thính Tuyết dùng tay cạy miệng con cá mập nhồi bông, "Những bản thảo trước đây em bán cho người khác, cao nhất cũng chỉ có hơn 1000 tệ thôi… Mặc dù bức tranh này em cũng đã rất dồn tâm huyết, bị Phùng lão chửi không ít, rồi sửa đi sửa lại… Nhưng em vẫn cảm thấy nó không đáng giá nhiều tiền như vậy…"

 

Phó Dạ Hi im lặng một lát: "Vậy Tiểu Tuyết thấy… tranh của mình đáng giá nhất là bao nhiêu?"

 

"5.000 đi… ừm…" Tống Thính Tuyết nói, "Tên tuổi của Phùng lão thực sự rất đáng tiền, em dựa vào danh nghĩa học trò của ông ấy thì nhiều nhất thêm được chút 'phí bản quyền', cùng lắm là 10 ngàn, thật sự không thể nhiều hơn nữa. Em còn có thể vẽ rất nhiều tranh, về sau chắc chắn sẽ vẽ càng ngày càng tốt…"

 

Nói tới nói lui, chung quy vẫn là không có bao nhiêu tự tin vào bản thân.

 

Phó Dạ Hi lập tức nói: "Nếu không có tự tin thì đừng bán, cứ bảo có người khác ra giá cao hơn. Anh trả 150 nghìn, bảo họ đừng mua, để anh mua bức tranh của em."

 

"Anh nói thật đó hả!" Tống Thính Tuyết nhăn mũi, "Ai cần anh mua tranh của em chứ! Có phải anh muốn mua hết tranh em vẽ thì mới vui không?!"

 

Tiếng nói mang theo ý cười từ đầu dây bên kia truyền tới: "Thì có sao đâu, đâu phải anh không mua nổi. Anh chắc chắn nhiều tiền hơn bọn họ."

 

"Anh… anh…!" Tống Thính Tuyết sốt ruột nói, "Thế thì chẳng phải chúng ta không kiếm được tiền của người khác à! Tất cả đều là 'tự sản tự tiêu'!"

 

Ý cười trong giọng nói của Phó Dạ Hi càng rõ ràng hơn: "'Của ngon không để lọt ra ngoài', bán cho anh em không vui sao?"

 

"Hừ!" Tống Thính Tuyết hừ một tiếng, "Không vui! Em còn phải kiếm tiền nuôi anh nữa mà!"

 

"Vậy chẳng phải là xong rồi sao? Bán cho anh, em còn không thấy ngại, bán cho người khác sao da mặt lại mỏng manh như vậy? Chẳng lẽ tiền của anh dễ kiếm hơn tiền của họ?"

 

"Không phải mà!" Tống Thính Tuyết giận dữ, "Anh đừng cố ý nói những lời này! Em giận rồi đó!"

 

"Em thật sự giận rồi đó!" Tống Thính Tuyết nhấn mạnh.

 

Phó Dạ Hi nói: "Đừng giận, để anh nói nhỏ cho em một bí mật. Thực ra anh làm ăn cũng đen tối lắm. Một sản phẩm, bất kể chi phí là bao nhiêu, giá bán đặt cao đến đâu, vô lý đến cỡ nào, chỉ cần có người chịu mua, thì chẳng có gì phải áy náy cả. Có khi, người ta bỏ tiền mua sản phẩm, yếu tố chi phí thường chỉ chiếm một phần trăm trong đó, còn lại là vì những thứ khác… Có thể là thứ mà ở đâu khác cũng không mua được. Chính là 'một bên tình nguyện đánh, một bên tình nguyện chịu'. Nếu em cứ mãi nghĩ tranh của mình không xứng với cái giá đó, vậy thì con số 300 ngàn anh đã bỏ ra trước đây tính là gì?"

 

"Tính… tính là…" Tống Thính Tuyết cứng họng.

 

"Tính anh xui xẻo đi," Phó Dạ Hi nghiêm túc nói, "Ngày mai, nếu Phùng lão và người quản lý của ông ấy hẹn em và người mua đó gặp mặt, em đừng sợ. Chỉ cần nhớ, từng có một kẻ ngốc tên Phó Dạ Hi chịu bỏ 300 nghìn mua tranh của em, thì 100 nghìn đó tính là gì?"

 

"Anh cũng đâu phải kẻ ngốc…" Tống Thính Tuyết lại gãi gãi cái miệng của cá mập.

 

"Theo anh thấy," – giọng Phó Dạ Hi nhạt nhẽo, "Người quản lý của Phùng lão không được lắm, chẳng thể cho em chút tự tin nào, còn cần anh phải dỗ dành em nữa. Lần sau để bộ phận nhân sự của Phó thị tuyển riêng cho em một người quản lý thích hợp hơn."

 

"Không ai thích hợp bằng anh…" Tống Thính Tuyết nhỏ giọng.

 

"Anh đắt lắm đấy." Phó Dạ Hi cố ý trêu.

 

Tống Thính Tuyết lấy điện thoại dán bên tai xuống, gửi cho Phó Dạ Hi một bao lì xì 200 đồng: "Cho anh cho anh đó!"

 

"grr grr."

 

Điện thoại rung lên, trên màn hình hiển thị bao lì xì đã được nhận.

 

"Cảm ơn ông chủ đã phát tiền lương, lần sau anh sẽ tiếp tục cố gắng," Phó Dạ Hi nghiêm túc nói, "Ông chủ hào phóng thế này, không biết còn cần thêm dịch vụ nào khác không?"

 

Tống Thính Tuyết bị hắn chọc cười ngả lăn trên giường: "Có những dịch vụ gì?"

 

"Bấm phím 1 để nhận dịch vụ dỗ ngủ lệch múi giờ, bấm phím 2 để nghe đọc 'Tư Trị Thông Giám', bấm phím 3 thì…" Hắn thấp giọng nói một câu.

 

"Á á á!" Tống Thính Tuyết vội vàng ngắt lời, "Không được không được! Quét tệ nạn(*), quét đến tận cửa nhà rồi đấy!" Vừa nói cậu vừa đỏ bừng cả vành tai.

 

(*) "掃黃" Trong văn nói thường dùng mang sắc thái hài hước / châm chọc để ám chỉ hành vi "làm chuyện đồi trụy, s*c t*nh".

 

"Liên quan gì, hợp pháp mà." Phó Dạ Hi hoàn toàn không biết xấu hổ.

 

Hai người trò chuyện thêm một lúc, Tống Thính Tuyết nghĩ bên Phó Dạ Hi đã gần nửa đêm, không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi, mà bản thân cũng cần điều chỉnh múi giờ, bèn nói muốn cúp máy.

 

Phó Dạ Hi nói: "Em cũng ngủ à? Đợi em ngủ rồi anh mới cúp."

 

"Không cần dịch vụ dỗ ngủ đâu, em bỏ ong mật ra cũng chẳng nghe được." Thật ra Tống Thính Tuyết còn xót tiền điện thoại, nhưng cậu càng lo cho Phó Dạ Hi, ngày mai hắn còn phải đi làm.

 

"Không sao, anh không nói, chỉ ở bên em."

 

Giá mà Phó Dạ Hi có thể ở ngay cạnh thì tốt biết bao. Tống Thính Tuyết ôm chặt gối cá mập, cảm giác bản thân càng nhớ hắn nhiều hơn.

 

Cậu không nỡ tháo con ong mật ra, cậu đặt điện thoại sang một bên mở loa ngoài, quả nhiên Phó Dạ Hi không nói thêm lời nào, cũng không hề cúp máy.

 

Tống Thính Tuyết lắng nghe hồi lâu, vẫn không nghe được tiếng hô hấp quen thuộc của hắn ở đầu dây bên kia.

 

Có chút tiếc nuối, nhưng cậu biết Phó Dạ Hi ở bên cạnh cậu, sẽ cùng cậu đi vào giấc ngủ.

 

Cậu nhắm mắt lại.

 

Khi tỉnh dậy, bầu trời ở nước F mới chỉ vừa hửng sáng.

 

Tống Thính Tuyết đã ngủ một giấc rất sâu, coi như đã điều chỉnh được múi giờ.

 

Cậu đi đến bên cửa sổ khách sạn, nhìn thấy ở đường chân trời xa xa của những công trình kiến trúc nghệ thuật cổ điển đã lóe lên ánh sáng ban mai.

 

Cậu quay về mặc thêm áo khoác, dựng giá vẽ mà Phùng lão đã để lại trong phòng cậu, bắt đầu vẽ tranh theo cảm hứng.

 

Cứ bận rộn như vậy, đợi đến khi hoàn hồn thì trời đã sáng bừng rồi.

 

Nhân viên phục vụ phòng đưa bữa sáng đến cho Tống Thính Tuyết, ăn xong thì điện thoại của chú Lưu gọi tới.

 

"Thính Tuyết, dậy chưa?" Giọng chú Lưu vang lên ở đầu dây bên kia.

 

"Dậy rồi ạ, cháu vừa ăn sáng xong." Tống Thính Tuyết đáp.

 

"Vậy thì tốt, thay đồ đi, tôi đến đón cậu ngay."

 

Hai ngày tiếp theo, Tống Thính Tuyết đều đi theo phía sau chú Lưu và Phùng lão bận rộn gặp gỡ những người khác nhau, chú Lưu thực sự rất bảo vệ Tống Thính Tuyết, chỉ cần nhắc khẽ rằng thính lực của Tống Thính Tuyết không được tốt, những người khác đều sẽ thông cảm. Lúc đó, cậu chỉ cần đứng bên cạnh hai người, giống như một "người công cụ", hoàn toàn không phải vắt óc giao tiếp xã hội.

 

Cậu gặp rất nhiều người, có người nước ngoài, có người trong nước, tất cả đều khen ngợi cậu là một họa sĩ giỏi, nói cậu còn trẻ mà đã có tài, tương lai vô cùng xán lạn.

 

Tống Thính Tuyết không biết những lời khen ngợi này có bao nhiêu phần là thật lòng, hay chỉ là những lời tâng bốc vì nể mặt Phùng lão.

 

Đến nước F đã 2 ngày rồi mà đến cả thời gian ra ngoài đi dạo cũng không có, chỉ phải liên tục nghe người ta tâng bốc khiến Tống Thính Tuyết có chút tê liệt.

 

Khó trách vì sao có những người sau khi nổi danh liền chìm đắm trong xa hoa phù phiếm, chẳng còn sức sáng tác, quả thực có nguyên do cả.

 

May mà trước ngày trao giải, Phùng lão đặc biệt dành thời gian dẫn cậu đến tham quan sâu hơn về Bảo tàng Triển lãm Mỹ thuật Thánh Đức.

 

Trước khi đến, nhờ sự giúp đỡ của Phó Dạ Hi, Tống Thính Tuyết đã chuẩn bị rất nhiều tư liệu.

 

Về nước F, về bảo tàng triển lãm này, cũng như thị trấn nơi triển lãm tọa lạc.

 

Cứ mỗi buổi chiều 3 giờ, khi ánh mặt trời chiếu xuống đỉnh vòm nhọn của bảo tàng, vô số chim bồ câu bị du khách làm kinh động sẽ "phành phạch" cất cánh bay lên, tạo thành một trong những khung cảnh đẹp nhất của thành phố này.

 

Nhân viên trong triển lãm còn kể cho Tống Thính Tuyết nghe về những nghệ thuật gia huyền thoại từng sinh ra ở nơi đây.

 

Trong bảo tàng, hiện vẫn còn lưu giữ vài bức họa vĩ đại nhất trong cuộc đời họ.

 

Sau một ngày, được bước vào nơi đây một cách nghiêm túc, hiểu sâu hơn về thành phố này, cuối cùng Tống Thính Tuyết cũng có thể hiểu được, vì sao những người đến đây nhận giải và du ngoạn đều mang tâm trạng như đi hành hương.

 

Vinh quang của nhân loại, nền văn minh rực rỡ huy hoàng, đều từng nảy mầm và trường tồn tại đây.

 

Ngày hôm sau, khi quay lại đây nhận giải, tâm trạng của Tống Thính Tuyết đã hoàn toàn khác hẳn hôm qua.

 

Tranh của cậu được trưng bày trong thánh đường chứa đầy nghệ thuật của nhân loại, cùng với những tác phẩm của các nghệ thuật gia vĩ đại đó.

 

Tống Thính Tuyết không kiềm được sự kích động, cậu nhìn thấy có người trẻ tuổi giống mình, có người tóc bạc trắng, có người đã từng đến đây nhiều lần, cũng có người đến lần đầu tiên giống như cậu.

 

Một vị lão giả tóc bạc trắng, sau khi nhận được huy chương nghệ thuật từ tay người trao giải, liền quỳ xuống đối diện với nơi sâu nhất của bảo tàng, hôn thật sâu lên chiếc huy chương trong tay mình.

 

Chú Lưu nói, vị lão giả ấy đến tuổi này rồi mới là lần đầu tiên đến đây nhận giải.

 

Tống Thính Tuyết đã xem qua tác phẩm của đối phương được trưng bày trong bảo tàng.

 

Kỹ thuật vẽ thành thục, vận dụng màu sắc đầy đặn, cũng có cảm giác là một câu chuyện.

 

Dù sao thì Tống Thính Tuyết cũng không hiểu lắm, ông ấy vẽ tốt như vậy, tại sao đến tuổi này mới nhận được giải thưởng này.

 

Trông ông ấy cũng không giống kiểu người coi nhẹ giải thưởng.

 

Phùng lão lại nói, đôi khi hội họa quá dựa dẫm vào kỹ thuật không phải là chuyện tốt, những nghệ sĩ lừng danh trong lịch sử, những tác phẩm nổi tiếng khắp nơi, tuyệt đối không phải dựa vào kỹ thuật, mà là câu chuyện.

 

Chính vì bức tranh này của ông ấy có thể nhìn thấy câu chuyện, nên ông ấy mới có thể nhận giải.

 

Nhưng Phùng lão còn nói, linh khí và khả năng biểu đạt được thể hiện trong bức tranh này, thậm chí còn không bằng Tống Thính Tuyết.

 

Cậu vốn chẳng có nhiều tự tin vào tác phẩm của mình, thậm chí còn kém xa niềm tin mà Phùng lão đặt nơi cậu. Bởi thế, những lời này của Phùng lão, Tống Thính Tuyết chỉ nghe qua rồi để đó.

 

Đến lượt Tống Thính Tuyết nhận giải.

 

Hôm nay, cậu mặc bộ lễ phục nhỏ Phó Dạ Hi đặc biệt chuẩn bị cho, bên trong là chiếc áo sơ mi có cổ lá sen đính kim cương nhỏ xinh đẹp.

 

Cậu chuẩn bị một bài phát biểu hoàn toàn bằng tiếng Anh.

 

Thực ra những họa sĩ và nghệ sĩ tới nhận giải đều đến từ khắp các nơi trên thế giới, dù có nói tiếng mẹ đẻ của mình cũng không sao, sẽ có người giúp phiên dịch.

 

Nhưng sau khi Tống Thính Tuyết tham quan Bảo tàng Triển lãm Nghệ thuật Thánh Đức ngày hôm qua, cậu vẫn quyết định phải tôn trọng văn hóa nơi đây.

 

Sau khi lên sân khấu nhận giải, cậu dùng tiếng Anh kể một vài cảm nhận và suy nghĩ của mình khi đến đây, cũng như một vài nhận định về hội họa, và cảm ơn một vài người.

 

Thật ra khả năng nói tiếng Anh của Tống Thính Tuyết không tốt lắm, trước đây ở trường đặc biệt, cậu chỉ được dạy những từ vựng đơn giản nhất, mãi đến khi cậu đến Ninh Thành đi học mới bắt đầu chính thức tiếp xúc và học một cách lúng túng. Ban đầu, chỉ riêng việc làm quen với máy trợ thính đã tốn rất nhiều sức lực của cậu, một ngôn ngữ mà cậu chưa bao giờ thực sự nghe bằng tai, thì làm sao có thể nói tốt được?

 

Tuy nhiên, cậu nói từng chữ từng chữ một, rất cố gắng, kết hợp với giọng điệu mềm mại của cậu, tất cả mọi người đều hiểu, và còn vỗ tay tán thưởng vì sự dũng cảm của cậu.

 

Cuối cùng, Tống Thính Tuyết chuyển sang tiếng Trung, ngẩng đầu nói: "Cảm ơn người chồng, người bạn đời của tôi… nếu không có sự ủng hộ của anh ấy, tôi sẽ không thể đứng ở đây."

 

Vừa dứt lời, cậu liền trông thấy Phó Dạ Hi đang đứng ở vòng ngoài phía dưới lễ đài, trong tay ôm một bó hoa diên vĩ tươi thắm.

 

Đôi mắt của Tống Thính Tuyết lập tức sáng lên!

 

Vội vã theo người dẫn chương trình hoàn thành các thủ tục, Tống Thính Tuyết ôm huy chương nhanh chóng đi xuống sân khấu, xuyên qua đám đông phía dưới, từng bước từng bước cẩn thận chạy về phía Phó Dạ Hi.

 

"Chậm thôi." Khi Tống Thính Tuyết đến gần Phó Dạ Hi, cậu nghe hắn vừa nói vậy, vừa dang rộng vòng tay về phía mình.

 

Tống Thính Tuyết nhào vào lòng hắn.

 

"Sao anh lại đến đây!" Mắt Tống Thính Tuyết sáng lấp lánh, nụ cười hồn nhiên để lộ chiếc răng nanh nhỏ: "Vừa rồi em diễn thuyết bằng tiếng Anh, giỏi không? Có dũng cảm không?!"

 

"Ừm," Phó Dạ Hi xoa đầu cậu, "Giỏi lắm, em là người dũng cảm nhất."

 

"Vậy nên anh mới đặc biệt bay xa thế này để thưởng cho em sao?"

 

Phó Dạ Hi gật đầu.

 

Tống Thính Tuyết reo lên một tiếng, lại ôm chặt lấy hắn lần nữa.