Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.2/10 từ 16 lượt Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hào môn thế gia, Cưới trước yêu sau, Chủ thụ, Khế ước tình nhân, Nhẹ nhàng, 1v1, Mỹ thụ. GIỚI THIỆU Tống Thính Tuyết có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, đôi mắt nâu nhạt tinh xảo như một chú mèo Ba Tư. Thế nhưng, tất cả những ai từng gặp cậu đều không khỏi thốt lên một tiếng “Tiếc thay”. Tiếc thay cậu là một người khiếm thính, tiếc thay cậu không lớn lên ở nhà họ Tống từ nhỏ. So với cậu, đứa con nuôi khác của nhà họ Tống là Tống Thời Nguyện lại may mắn hơn nhiều. Đôi khi Tống Thính Tuyết cảm thấy, lý do mà nhà họ Tống nhận lại cậu, không phải vì sai sót của y tá bệnh viện năm đó, cũng không phải vì cậu là con ruột thực sự của nhà họ Tống. Mà bởi vì họ coi cậu như một công cụ. Một công cụ vẫn còn giá trị lợi dụng đối với nhà họ Tống. Vì vậy, khi mẹ cậu đề nghị cậu thay Tống Thời Nguyện liên hôn với người nắm quyền của Phó gia là Phó Dạ Hi, Tống Thính Tuyết không hề bất ngờ. Phó Dạ Hi là kẻ lạnh lùng vô tình, máu mủ thân thích cũng chẳng thể lại gần. Nghe nói ngay khi vừa chào đời, hắn đã khắc chết mẹ ruột, sau này lại dùng thủ đoạn máu lạnh để leo lên vị trí người nắm quyền của nhà họ Phó, đổi lại là sự xa lánh và kiêng dè của tất cả những người thân xung quanh. Ở Ninh Thành, có một thầy tướng nổi tiếng từng khẳng định: Phó Dạ Hi mang mệnh Thất Sát, khắc vợ khắc con. Người như vậy, chẳng ai dám đến gần. — Người ngoài đều cho rằng vào nhà họ Phó rồi, sớm muộn gì Tống Thính Tuyết cũng sẽ bị Phó Dạ Hi ghét bỏ, dù sao hai người trông cũng chẳng hợp nhau chút nào. Nhưng không ai ngờ rằng vào một ngày tuyết rơi dày, chính Phó Dạ Hi đã tự mình đội tuyết lớn, ôm Tống Thính Tuyết chỉ hơi cảm mạo một chút đến bệnh viện khám bệnh, vẻ mặt căng thẳng, bước chân vội vã. Khi tờ báo lá cải đăng ảnh Phó Dạ Hi ôm Tống Thính Tuyết đến bệnh viện, giật ngay tiêu đề: — Nghi ngờ Phu nhân nhà họ Phó mắc bệnh nặng. Tin đồn lan rộng khắp nơi. Thế nhưng, bộ phận quan hệ công chúng của Phó thị lại phản ứng vô cùng nhanh nhạy, thậm chí chính Phó Dạ Hi cũng ra mặt đính chính: — “Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Người nhà tôi chỉ bị cảm mà thôi, quan tâm quá hóa loạn rồi.” Toàn bộ Ninh Thành chấn động. Đây còn là Phó Dạ Hi trước nay luôn kín tiếng, lạnh lùng xa cách với tất cả mọi người kia sao? Một tháng, hai tháng,… điều mà người ngoài mong chờ vẫn không xảy ra. Ngược lại, họ tận mắt chứng kiến Phó Dạ Hi ngày càng chiều chuộng người nọ hơn. Thậm chí, toàn bộ Phó thị còn hủy bỏ văn hóa làm thêm giờ – lý do là ông chủ không cho phép, bởi vì hắn phải tan làm đúng giờ, ở nhà còn có người chờ. — Trong ngày tuyết rơi, Tống Thính Tuyết tháo ốc tai điện tử xuống, lặng lẽ nhìn ngắm thế giới trắng xóa trước mặt: “Thế giới yên tĩnh như vậy, anh nói gì, em lại chẳng nghe được.” Phó Dạ Hi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên dái tai cậu: “Không cần nói, anh có thể viết cho em xem.” Trên nền tuyết, hắn dùng cành cây nghiêm túc viết xuống ba chữ. Cả đời này, Phó Dạ Hi chưa từng sợ ai, vậy mà lại có một lần thật sự sợ hãi trước lời phán bậy bạ của ông thầy bói nói hắn khắc vợ kia. Nhưng cũng may, hắn chẳng tin vào số mệnh. Người của mình, đương nhiên phải do chính mình bảo vệ. 💙 Công lạnh lùng bên ngoài, cưng chiều vợ bên trong vs Tiểu mỹ nhân khiếm thính 💙 Lưu ý: 1. Một số kiến thức về y học và bệnh lý trong truyện là hư cấu, không hoàn toàn chính xác. 2. Công hơn thụ 8 tuổi. Thể loại: Hào môn thế gia | Tình yêu độc nhất | Hợp đồng hôn nhân | Ngọt sủng | Nhẹ nhàng | Cưới trước yêu sau Góc nhìn nhân vật chính: Tống Thính Tuyết, tương tác với Phó Dạ Hi. 🔹 Một câu tóm tắt: Nghe không được thì viết cho em xem. 🔹 Thông điệp: Chỉ khi ngày càng mạnh mẽ hơn, tôi mới có thể bảo vệ những người bên cạnh. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 16

Chương 16

Tiêu Dĩ Hằng không giống Phó Dạ Hi, anh ta là kiểu thiếu gia chính hiệu, sinh ra đã có mỏ đợi thừa kế. Anh ta là con thứ hai trong nhà, gia đình hòa thuận, họ hàng nhà họ Tiêu cũng không phức tạp như nhà họ Phó, chẳng cần phải vất vả tranh giành, mọi thứ anh ta muốn đều có thể dễ dàng có được.

Đừng nói là Phó Dạ Hi, ngay cả chính Tiêu Dĩ Hằng đôi lúc cũng thắc mắc vì sao quan hệ giữa anh ta và Phó Dạ Hi lại tốt đến thế.

Tên kia như dọn vào sống hẳn trong điện thoại, mỗi ngày ngoài trò chuyện với người ta và chơi game thì chẳng có việc gì khác. Mở quán bar mà cũng hiếm khi tới, toàn giao cho người khác quản lý.

Thế nên việc anh ta là người đầu tiên phát hiện Phó Dạ Hi đổi ảnh đại diện cũng chẳng có gì lạ.

Cảm giác này thật ra cũng khá thú vị, hay nói đúng hơn là… sâu trong lòng hắn có lẽ vẫn luôn mong ai đó sẽ đến hỏi mình điều gì đó.

Phó Dạ Hi trả lời: [Đứa nhỏ vẽ.] [Tiêu Nhị: Ai thế? Là cái cậu nhóc ở nhà cậu đấy à? Quan hệ giữa hai người trông có vẻ thân thiết thật đấy! Mà nhắc mới nhớ, hôm đó trong lễ cưới đông người quá, tôi định hỏi cậu từ sớm mà không có cơ hội — cậu nhóc nhà họ Tống kia sao lại giống y như cậu sinh viên làm thêm mà cậu từng để ý trong quán bar của tôi thế?] [AAF:Ừm.]

Phó Dạ Hi trả lời ngắn gọn, dứt khoát.

Bên kia, Tiêu Dĩ Hằng im lặng một lúc rồi cũng kịp phản ứng lại.

[Tiêu Nhị: Không phải chứ! Nhà họ Tống thật sự để cậu nhóc kia ra ngoài đi làm thêm á? Thế này là kiểu gì vậy, vừa học vừa làm à? Chuyện này nói ra ai dám tin! Người trong giới Ninh Thành biết được sợ là sẽ cười chết cả nhà họ Tống mất!] [AAF: Em ấy có tính toán riêng. Nhà họ Tống thật sự không tốt với em ấy, nhưng đừng truyền ra ngoài, sẽ không có lợi gì cho em ấy.] [Tiêu Nhị: Biết rồi biết rồi, tôi biết chừng mực! Nhưng mà… ê, hôm đó trong quán bar cậu đối xử với cậu ấy mập mờ lắm nha! Cậu định diễn luôn kịch bản hôn nhân hợp đồng rồi giả thành thật đấy à?]

Tên này bình thường không biết xem cái gì, Phó Dạ Hi không hiểu, cũng không định nói chuyện với anh ta.

[AAF: Bận, không nói chuyện nữa.] [Tiêu Nhị: …] [Tiêu Nhị: [Ăn dưa.jpg]]

Anh ta gửi một cái biểu tượng cảm xúc đầy ẩn ý đến, Phó Dạ Hi vẫn không hiểu, dứt khoát cất điện thoại đi.

Đợi làm xong việc trong tay, Phó Dạ Hi đến trước cửa phòng Tống Thính Tuyết, giơ tay gõ cửa.

Không có ai trả lời.

Phó Dạ Hi suy nghĩ một chút, mở điện thoại di động gửi tin nhắn cho mèo con.

[AAF: Ra đây bôi thuốc.]

Chẳng bao lâu sau, bên trong vang lên tiếng bước chân lạch bạch, lúc nặng lúc nhẹ.

Cánh cửa bật mở, một gương mặt nhỏ như mèo con ló ra.

"Vừa nãy em mải vẽ quá nên không đeo tai nghe, xin lỗi anh nha~!" – Cậu nói giọng mềm mại, đáng yêu như làm nũng.

Xem ra mèo con không còn lãng tránh chuyện bôi thuốc nữa, chắc là đã nghĩ thông rồi.

"Ra đây đi." Giọng Phó Dạ Hi vẫn bình thản như thường.

Hắn xuống lầu lấy thuốc, Tống Thính Tuyết thì đứng chờ ở đầu cầu thang.

Đợi cầm thuốc quay lại, Phó Dạ Hi mới phát hiện hành lang không có chỗ ngồi.

Lần đầu chăm sóc người khác, hắn có chút lóng ngóng.

Hắn hỏi Tống Thính Tuyết: "Tìm chỗ ngồi đi, về phòng em hay qua phòng tôi?"

Tống Thính Tuyết ngập ngừng: "Vậy… qua phòng anh đi."

Cũng khá có ý thức bảo vệ lãnh địa đấy. Phó Dạ Hi không nói gì thêm, dẫn cậu vào phòng mình.

Vừa nãy hắn làm việc trong thư phòng, chưa về phòng ngủ, nên đi trước mở cửa rồi bật đèn.

Đèn trong phòng ngủ của Phó Dạ Hi là màu ấm, nhưng phong cách trang trí và màu ga giường lại nghiêng về tông lạnh. Quan trọng là trong phòng có một mùi hương nhè nhẹ, chính là mùi mà Tống Thính Tuyết thường ngửi thấy trên người Phó Dạ Hi.

Trong căn phòng ngủ rộng lớn ấy, vậy mà lại không có lấy một chiếc sofa, Phó Dạ Hi ra hiệu cho Tống Thính Tuyết ngồi xuống cuối giường.

Cậu khập khiễng dò dẫm đến bên mép giường của hắn, khẽ ngồi xuống. Không hiểu sao lại thấy hơi gò bó.

Cậu vốn rất có ý thức về lãnh thổ, nhưng giờ đây, khi bước chân vào địa bàn của người khác, lại bất giác cảm thấy không tự nhiên.

Thật sự có chút không tự nhiên thật.

Giường của Phó Dạ Hi rất lớn, còn lớn hơn cả chiếc giường trong phòng ngủ của Tống Thính Tuyết. Dù gì đây cũng là phòng ngủ chính của cả căn hộ. Cậu vừa ngồi xuống, liền cảm giác như cả người đều bị nhấn chìm vào trong đệm giường mềm mại.

"Em…" Tống Thính Tuyết bỗng đứng bật dậy, "Đột nhiên nhớ ra em còn chưa rửa chân!"

Với tình trạng hiện giờ, tắm rửa có lẽ không tiện — lỡ trượt ngã trong phòng tắm thì càng nguy. Nhưng chân thì vẫn nên rửa một chút.

Cậu chợt nhớ lại lúc chạng vạng, Phó Dạ Hi từng lấy tay che lấy mắt cá chân của mình…

Mặt cậu hơi nóng lên. Dù chân cậu không có mùi, nhưng vẫn nên rửa cho sạch sẽ thì hơn.

Phó Dạ Hi khẽ thở dài. Trẻ con mà, sĩ diện, lại còn hơi chậm hiểu, vậy thì biết làm sao được.

Hắn bảo cậu đợi một lát, rồi tự mình đi vào phòng tắm, lấy ra một cái chậu sạch, hứng nửa chậu nước nóng.

"Rửa luôn ở đây đi," Phó Dạ Hi đặt chậu nước xuống trước mặt Tống Thính Tuyết, "Đừng đi qua đi lại rồi lại đau thêm."

Tống Thính Tuyết ngoan ngoãn cởi vớ, đặt hai bàn chân trắng trẻo sạch sẽ vào chậu nước nóng.

Trong phòng yên tĩnh đến lạ, chỉ còn tiếng nước khẽ lay động trong chậu.

Phó Dạ Hi đảo mắt nhìn quanh, rồi sang phòng thay đồ bên cạnh khiêng qua một chiếc ghế nhỏ.

Hắn đặt ghế đối diện với Tống Thính Tuyết, đợi cậu rửa chân xong để tiện bôi thuốc.

Đợi một hồi, hắn bắt đầu cảm thấy có phần buồn chán.

Chân của đứa nhỏ, năm ngón chân đều tròn tròn, lúc này đã co rụt lại trong chậu nước, dán chặt xuống đáy.

Là đang thấy ngại à?

Phó Dạ Hi ngẩng đầu lên nhìn.

Phát hiện Tống Thính Tuyết đang cúi đầu, ánh mắt lạc vào khoảng không, lông mi khẽ run rẩy.

Dù cậu đang cố gắng giữ cho gương mặt thật bình thản, nhưng vẫn có thể nhận ra cậu đang có chút không dám nhìn mình.

Phó Dạ Hi thấy thú vị, dứt khoát xắn tay áo lên, nghiêng người về phía trước: "Lề mề thế, đợi em đến bao giờ. Để tôi rửa cho, đỡ tốn thời gian."

Miệng hắn nói có vẻ lạnh nhạt, nhưng động tác lại cực kỳ dịu dàng.

"Em rửa xong rồi!" Tống Thính Tuyết vội kêu lên, "Em lau khô là được rồi!"

"Đừng nhúc nhích!" Phó Dạ Hi không để cậu có cơ hội rút lui.

Phó Dạ Hi đã xắn tay áo đến khuỷu tay, đường nét cơ bắp ở cánh tay vừa gọn gàng vừa rắn chắc, hoàn toàn không có lấy một phần thừa nào.

Tống Thính Tuyết bất giác nhớ lại hôm ấy khi đến chỗ may lễ phục đặt riêng, cậu vô tình nhìn thấy cơ ngực của Phó Dạ Hi lộ ra dưới cổ áo.

Đường nét ấy… cũng hoàn mỹ như thế này.

Có thể tưởng tượng được, vóc dáng bên trong lớp áo kia chắc chắn cũng chẳng kém chút nào.

Chắc là thường xuyên tập thể hình nhỉ?

Tống Thính Tuyết nghĩ.

Nếu không thì làm sao lại có được vóc người như vậy?

Khăn lông mềm mại ma sát qua mu bàn chân và lòng bàn chân của Tống Thính Tuyết, đến khi lau sơ qua một lượt, Phó Dạ Hi vắt khô khăn, rồi nâng một bàn chân cậu lên, từ cổ chân đến từng ngón chân, tỉ mỉ lau sạch sẽ.

Lần này thì Tống Thính Tuyết càng xấu hổ hơn nữa, năm ngón chân co chặt lại, lúc bị đặt lên đầu gối của Phó Dạ Hi, thậm chí còn chẳng dám duỗi ra.

Phó Dạ Hi thấy buồn cười, không nấn ná thêm, lau khô xong thì mang chậu nước đi đổ, sau đó quay lại bôi thuốc cho cậu.

Chờ đến khi bôi thuốc xong, Tống Thính Tuyết đã bắt đầu thấy buồn ngủ.

Có lẽ là vì động tác của Phó Dạ Hi quá nhẹ nhàng, vừa xoa vừa mát xa, chỗ bị trật vốn còn hơi nhức cũng chẳng còn thấy đau nữa.

Phó Dạ Hi nói đúng.

Quả nhiên vẫn nên bôi thuốc cẩn thận mới khỏi nhanh.

"Đi ngủ đi," Phó Dạ Hi thu tay về, ra hiệu cho Tống Thính Tuyết mang dép vào. "Ngày mai sẽ có tài xế đưa em đến trường."

"Ồ…" Tống Thính Tuyết ngáp một cái, mơ màng đi ra ngoài. Vừa đến cửa, cậu bỗng khựng lại: "Cái đó… Tối mai, em có một buổi dạy kèm, nhà học sinh gần trường, em có thể…"

Phó Dạ Hi khựng lại: "Không về ăn cơm?"

Đột nhiên Tống Thính Tuyết ý thức được, cậu và Phó Dạ Hi đều có việc riêng phải làm, đâu thể ngày nào cũng đúng giờ về ăn cơm được.

Quyết định trước đó, xem ra vẫn quá vội vàng.

"Nếu đi từ trường đến nhà học sinh chỉ mất 10 phút đi bộ…" Tống Thính Tuyết tính nhẩm, "Dạy xong tầm 10 giờ, bên này lại không có xe buýt đi thẳng, quay về cũng bất tiện, cho nên…"

Cho nên cậu phải quay lại ký túc xá ở.

Phó Dạ Hi cũng nghiêm túc tính toán giúp cậu.

Hắn phát hiện dù có cho xe đến đón Tống Thính Tuyết tại chỗ dạy kèm, về đến nhà cũng phải mất hơn 40 phút.

Đợi đến lúc đó đứa nhỏ trở về tắm rửa thay một bộ quần áo lên giường ngủ, thời gian đã không còn sớm nữa.

Lần đầu tiên, hắn cảm thấy căn nhà này đúng là nằm ở nơi hẻo lánh thật.

Nếu là căn hộ gần công ty của hắn thì còn được.

Mà sao lại có dạy kèm gì mà đến tận 10 giờ đêm?

Giờ học sinh ai nấy đều vất vả vậy sao?

Phó Dạ Hi thầm đặt một dấu hỏi trong lòng — mà không hề nhận ra bản thân cũng là kiểu "vắt kiệt thời gian" như thế.

"Thôi để mai tính." Phó Dạ Hi nói xong, liền để Tống Thính Tuyết về phòng nghỉ.

Nếu chỉ là bản thân hắn thì ngày mai chắc chắn hắn sẽ không về Phó trạch, dù sao hắn còn rất nhiều việc phải làm.

Chiều nay đã trốn mất nửa buổi làm, dù sau đó cố gắng tăng tốc giải quyết, vẫn còn khối việc tồn đọng.

Ngày mai lại có hai cuộc họp quan trọng, lượng công việc chồng chất gần như không xử lý kịp.

Nhưng lần này, hắn do dự, không hoàn toàn vì bản thân.

Hắn chỉ thấy Tống Thính Tuyết nên được nghỉ ngơi nhiều hơn.

Cậu vẫn chỉ là một học sinh.

Nếu đổi lại là Tống Thời Nguyện của nhà họ Tống, mỗi tối cậu ta sẽ làm gì?

Là chơi game, hẹn bạn bè ra ngoài đi dạo phố, hay là nằm trên giường chơi điện thoại và trò chuyện với người khác?

Dù là gì, cũng không thể nào là chạy đôn chạy đáo khắp nơi làm thêm như Tống Thính Tuyết.

Thậm chí ngay cả tối hôm nay, bên cạnh không có công cụ thuận tay, cậu vẫn tự nhốt mình trong phòng vẽ tranh.

Dường như cậu chưa từng để bản thân ngơi nghỉ lấy một giây.

Rõ ràng Phó Dạ Hi cũng giống vậy — bận đến mức không có thời gian ăn cơm — nhưng vào khoảnh khắc này, hắn bỗng cảm nhận sâu sắc rằng: Như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?

Cậu nên có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Nhưng đối với điều này, Phó Dạ Hi lại bất lực.

Hắn trở về phòng, mở điện thoại, nhấn vào ảnh đại diện của Tiêu Dĩ Hằng, gửi tin nhắn:

[AAF: Rảnh không.] [AAF: Hỏi cậu chuyện này.] [AAF: Làm sao để âm thầm bao trọn thời gian rảnh của một học sinh, đưa cho em ấy một khoản tiền lớn mà không khiến em ấy tổn thương lòng tự trọng.]

Tiêu Dĩ Hằng như thể đang ngồi trực bên điện thoại, trả lời rất nhanh.

[Tiêu Nhị:] [Tiêu Nhị: Không phải chứ anh bạn, cậu bị đoạt xác rồi à, tính bao nuôi ai đấy?] [Tiêu Nhị: Đừng nói là đứa nhỏ nhà cậu nha? Cái tiến triển này hơi phi logic đó… Tôi phải lục lại mấy cuốn tiểu thuyết tôi từng đọc, nghiên cứu rồi trả lời cậu sau, chờ tôi xíu!]

Phó Dạ Hi: "…"