Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.2/10 từ 16 lượt Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hào môn thế gia, Cưới trước yêu sau, Chủ thụ, Khế ước tình nhân, Nhẹ nhàng, 1v1, Mỹ thụ. GIỚI THIỆU Tống Thính Tuyết có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, đôi mắt nâu nhạt tinh xảo như một chú mèo Ba Tư. Thế nhưng, tất cả những ai từng gặp cậu đều không khỏi thốt lên một tiếng “Tiếc thay”. Tiếc thay cậu là một người khiếm thính, tiếc thay cậu không lớn lên ở nhà họ Tống từ nhỏ. So với cậu, đứa con nuôi khác của nhà họ Tống là Tống Thời Nguyện lại may mắn hơn nhiều. Đôi khi Tống Thính Tuyết cảm thấy, lý do mà nhà họ Tống nhận lại cậu, không phải vì sai sót của y tá bệnh viện năm đó, cũng không phải vì cậu là con ruột thực sự của nhà họ Tống. Mà bởi vì họ coi cậu như một công cụ. Một công cụ vẫn còn giá trị lợi dụng đối với nhà họ Tống. Vì vậy, khi mẹ cậu đề nghị cậu thay Tống Thời Nguyện liên hôn với người nắm quyền của Phó gia là Phó Dạ Hi, Tống Thính Tuyết không hề bất ngờ. Phó Dạ Hi là kẻ lạnh lùng vô tình, máu mủ thân thích cũng chẳng thể lại gần. Nghe nói ngay khi vừa chào đời, hắn đã khắc chết mẹ ruột, sau này lại dùng thủ đoạn máu lạnh để leo lên vị trí người nắm quyền của nhà họ Phó, đổi lại là sự xa lánh và kiêng dè của tất cả những người thân xung quanh. Ở Ninh Thành, có một thầy tướng nổi tiếng từng khẳng định: Phó Dạ Hi mang mệnh Thất Sát, khắc vợ khắc con. Người như vậy, chẳng ai dám đến gần. — Người ngoài đều cho rằng vào nhà họ Phó rồi, sớm muộn gì Tống Thính Tuyết cũng sẽ bị Phó Dạ Hi ghét bỏ, dù sao hai người trông cũng chẳng hợp nhau chút nào. Nhưng không ai ngờ rằng vào một ngày tuyết rơi dày, chính Phó Dạ Hi đã tự mình đội tuyết lớn, ôm Tống Thính Tuyết chỉ hơi cảm mạo một chút đến bệnh viện khám bệnh, vẻ mặt căng thẳng, bước chân vội vã. Khi tờ báo lá cải đăng ảnh Phó Dạ Hi ôm Tống Thính Tuyết đến bệnh viện, giật ngay tiêu đề: — Nghi ngờ Phu nhân nhà họ Phó mắc bệnh nặng. Tin đồn lan rộng khắp nơi. Thế nhưng, bộ phận quan hệ công chúng của Phó thị lại phản ứng vô cùng nhanh nhạy, thậm chí chính Phó Dạ Hi cũng ra mặt đính chính: — “Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Người nhà tôi chỉ bị cảm mà thôi, quan tâm quá hóa loạn rồi.” Toàn bộ Ninh Thành chấn động. Đây còn là Phó Dạ Hi trước nay luôn kín tiếng, lạnh lùng xa cách với tất cả mọi người kia sao? Một tháng, hai tháng,… điều mà người ngoài mong chờ vẫn không xảy ra. Ngược lại, họ tận mắt chứng kiến Phó Dạ Hi ngày càng chiều chuộng người nọ hơn. Thậm chí, toàn bộ Phó thị còn hủy bỏ văn hóa làm thêm giờ – lý do là ông chủ không cho phép, bởi vì hắn phải tan làm đúng giờ, ở nhà còn có người chờ. — Trong ngày tuyết rơi, Tống Thính Tuyết tháo ốc tai điện tử xuống, lặng lẽ nhìn ngắm thế giới trắng xóa trước mặt: “Thế giới yên tĩnh như vậy, anh nói gì, em lại chẳng nghe được.” Phó Dạ Hi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên dái tai cậu: “Không cần nói, anh có thể viết cho em xem.” Trên nền tuyết, hắn dùng cành cây nghiêm túc viết xuống ba chữ. Cả đời này, Phó Dạ Hi chưa từng sợ ai, vậy mà lại có một lần thật sự sợ hãi trước lời phán bậy bạ của ông thầy bói nói hắn khắc vợ kia. Nhưng cũng may, hắn chẳng tin vào số mệnh. Người của mình, đương nhiên phải do chính mình bảo vệ. 💙 Công lạnh lùng bên ngoài, cưng chiều vợ bên trong vs Tiểu mỹ nhân khiếm thính 💙 Lưu ý: 1. Một số kiến thức về y học và bệnh lý trong truyện là hư cấu, không hoàn toàn chính xác. 2. Công hơn thụ 8 tuổi. Thể loại: Hào môn thế gia | Tình yêu độc nhất | Hợp đồng hôn nhân | Ngọt sủng | Nhẹ nhàng | Cưới trước yêu sau Góc nhìn nhân vật chính: Tống Thính Tuyết, tương tác với Phó Dạ Hi. 🔹 Một câu tóm tắt: Nghe không được thì viết cho em xem. 🔹 Thông điệp: Chỉ khi ngày càng mạnh mẽ hơn, tôi mới có thể bảo vệ những người bên cạnh. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 52

Chương 52

Bên trong xe, hệ thống sưởi ấm áp vô cùng dễ chịu, nhiệt độ vẫn không ngừng tăng lên từng nấc một.

 

Phó Dạ Hi nhẹ nhàng xoa bóp phần eo của Tống Thính Tuyết, trong ánh mắt hắn cuộn trào một dòng cảm xúc khó kiềm chế.

 

Tống Thính Tuyết chưa từng thấy Phó Dạ Hi như vậy.

 

Đối với người ngoài, hắn lúc nào cũng lạnh lùng xa cách, dường như chẳng có chuyện gì có thể làm khó được hắn.

 

Hắn rất thích dùng giọng điệu thản nhiên để trêu chọc cậu, thích nhìn cậu bị hắn trêu cho phát cáu. Đó dường như là những khoảnh khắc hiếm hoi mà Tống Thính Tuyết nhìn thấy Phó Dạ Hi có tâm trạng thoải mái nhất.

 

Ngay cả khi tức giận, hắn cũng không quá nóng nảy hoặc tỏ thái độ gay gắt, chỉ là lạnh lùng nói ra những lời hắn muốn nói.

 

Đây là lần đầu tiên Tống Thính Tuyết nhìn thấy Phó Dạ Hi để lộ cảm xúc rõ ràng như thế.

 

Thật sự đang căng thẳng và sợ hãi điều gì đó.

 

Tống Thính Tuyết không biết phải an ủi hắn thế nào.

 

Nói rằng "Đây chẳng phải là kết quả mà anh muốn thấy sao?", hay "Em không sao cả, em cũng đoán được chuyện này là anh sắp xếp nên không hề sợ hãi"?

 

Những lời này, dường như đều không đủ.

 

Dù Phó Dạ Hi đã biết điều đó, nhưng vẫn không thể nào kiềm chế được nỗi sợ trong lòng.

 

Rốt cuộc hắn đang sợ hãi điều gì?

 

Tống Thính Tuyết nghĩ, có lẽ cũng giống như bản thân cậu trước đây, dù đôi tai đã không thể nghe thấy gì nữa, nhưng mỗi lần nằm mơ thấy bản thân quỳ trên nền tuyết trắng trong cái đêm ở thôn Tiểu Bạc, cậu vẫn cảm thấy sợ hãi đến tê dại.

 

Nỗi sợ ấy đã khắc sâu vào trong tiềm thức, chỉ cần trải qua chuyện tương tự, sẽ lập tức phản ứng như bản năng.

 

Giống như Rối loạn căng thẳng tâm lý sau chấn thương (PTSD ) vậy.

 

Phó Dạ Hi sẽ sợ điều gì?

 

Là sợ mất đi ư?

 

Lời mà ông thầy bói kia từng nói, cuối cùng vẫn khắc sâu vào trong lòng hắn rồi sao?

 

Tống Thính Tuyết cảm nhận được mùi máu tanh thoang thoảng bên môi mình.

 

Cậu lại bị Phó Dạ Hi cắn rồi.

 

Tống Thính Tuyết nhíu mày.

 

Nhưng cậu không kêu đau như trước nữa. Cậu nghe thấy Phó Dạ Hi vẫn đang hỏi cậu, "Tiểu Tuyết, được không?"

 

Phó Dạ Hi cứ gọi tên cậu hết lần này tới lần khác, Tống Thính Tuyết thở hổn hển, siết chặt lấy áo hắn.

 

Nhiệt độ trong xe càng lúc càng cao, cuối cùng Tống Thính Tuyết cũng không chịu nổi nữa, khẽ cất tiếng cầu xin, nhưng Phó Dạ Hi lại làm như không nghe thấy, thậm chí còn lấy chiếc "ong nhỏ" trên tai cậu xuống.

 

Tống Thính Tuyết: "!"

 

Bên ngoài trời đã tối đen như mực, cậu không nhìn thấy gì, cũng chẳng nghe được gì.

 

Nhưng hơi thở nóng ấm và mùi hương quen thuộc trên người Phó Dạ Hi vẫn còn đó.

 

Tống Thính Tuyết chỉ còn biết đưa tay ra, như thể níu lấy cành cây cứu mạng giữa biển nước mênh mông, ôm chặt lấy hắn không buông.

 

Đợi đến khi về đến nhà thì cũng đã rất muộn rồi.

 

Cuối cùng Phó Dạ Hi vẫn phải giúp Tống Thính Tuyết mặc quần áo chỉnh tề, bế cậu lên xe của chú Lương, để chú đưa hai người về nhà trước, còn chiếc xe đang đỗ ở đó ngày mai hắn sẽ sai người tới lấy sau.

 

Tống Thính Tuyết rất mệt, mệt tới mức không mở nổi mắt, nhưng giờ lại không phải lúc để đi ngủ.

 

Hôm nay, cậu có rất nhiều cảm hứng vào ban ngày, vốn định tối về sẽ nhanh chóng vẽ ra hết những ý tưởng trong đầu, không ngờ lại bị chuyện này làm gián đoạn.

 

Cảm hứng vụt đến rồi vụt đi, cậu muốn tận dụng nốt hôm nay để hoàn thành nó.

 

Dù Phó Dạ Hi đã hối thúc cậu đi ngủ không biết bao nhiêu lần, nhưng Tống Thính Tuyết vẫn kiên quyết tắm rửa sạch sẽ, thay đồ ngủ mềm mại thoải mái rồi chui ngay vào phòng vẽ dưới lầu.

 

Tới lúc hoàn thành xong bức tranh, cũng đã qua nửa đêm.

 

Trên bàn làm việc của Tống Thính Tuyết đặt một ly sữa nóng, là Phó Dạ Hi mang tới cho cậu.

 

Cứ cách một khoảng thời gian, Phó Dạ Hi lại vào xem cậu một lần, không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi.

 

Tống Thính Tuyết vẽ tranh không đeo ốc tai, Phó Dạ Hi sợ đột nhiên vỗ vai cậu sẽ làm cậu giật mình, nên không thúc giục nữa, chỉ lặng lẽ thay ly sữa đã nguội cho cậu.

 

Lần này khi Phó Dạ Hi bước vào, cuối cùng Tống Thính Tuyết cũng thu dọn hết họa cụ, uống cạn ly sữa ấm.

 

[Xong rồi à?] Phó Dạ Hi hỏi.

 

[Có thể đi ngủ được chưa?] Hắn lại hỏi thêm.

 

Tống Thính Tuyết cầm chiếc điện thoại mới lên xem giờ, rồi giơ tay ra hiệu [Được rồi.].

 

Hai người nối gót nhau lên lầu, Tống Thính Tuyết phát hiện phần mềm mạng xã hội có tin nhắn của Ôn Hàm gửi tới, còn có mấy cuộc gọi nhỡ nữa.

 

Tin nhắn đầu tiên được gửi vào buổi chiều hôm qua, chắc là Ôn Hàm đã nghe được chuyện xảy ra ở cổng trường của Tống Thính Tuyết từ đâu đó.

 

[Một người có nội hàm: Tuyết, cậu ở đâu vậy? Tớ nghe nói có chuyện xảy ra ở cổng trường, thật không đấy?]

 

[Một người có nội hàm: Tớ ra cổng trường rồi mà không thấy cậu đâu cả.]

 

[Một người có nội hàm: Rốt cuộc là cậu thế nào rồi? Sao không trả lời tin nhắn?]

 

[Một người có nội hàm: Mẹ nó Tuyết ơi, cái thằng em trai tiện nghi của cậu lại lên hot search rồi này.]

 

[Một người có nội hàm: Nó dám làm trò đó với cậu à?? Có bị điên không vậy? Cậu có sao không?!! Mau trả lời đi!]

 

[Một người có nội hàm: Tớ thấy người ta nói cậu không sao, nhưng dù sao đi nữa cũng trả lời tớ đi!]

 

[Một người có nội hàm: Được rồi, cậu giỏi thật, chuyện to như thế mà không thèm nghe điện thoại cũng chẳng trả lời tin nhắn!! Thấy tin nhắn nhớ trả lời lại tớ nhé!]

 

Dù đã là nửa đêm, nhưng giờ Tống Thính Tuyết mới thực sự nhìn thấy tin nhắn.

 

Cậu tiện tay trả lời: [Tớ không sao, yên tâm đi, mai liên lạc sau nha.]

 

Sáng hôm sau, Tống Thính Tuyết không có tiết học, có thể thoải mái nghỉ ngơi ở nhà. Phó Dạ Hi phải đi làm, trước khi đi còn hôn cậu dậy, nói với cậu rằng buổi trưa hắn sẽ về ăn cơm.

 

Phó Dạ Hi rất ít khi về căn hộ ăn cơm trưa, nhưng Tống Thính Tuyết vẫn còn đang buồn ngủ, không kiên nhẫn nhìn Phó Dạ Hi ra dấu tay, cậu mặc kệ vết thương nhỏ trên khóe miệng lại bị hắn cắn rách, ấn lòng bàn tay lên mặt hắn đẩy hắn ra.

 

Sau đó cậu ngủ tiếp một mạch đến tận 10 giờ sáng.

 

Đây là lần ngủ nướng thoải mái nhất của Tống Thính Tuyết trong mấy năm gần đây.

 

Cậu ngồi dậy tựa vào đầu giường, trong lòng vẫn còn mơ màng.

 

Không cần đi làm thêm, cậu cũng đã nói rõ với ông chủ giới thiệu việc làm thêm rằng dạo này cậu quá bận, tạm thời không nhận việc làm thêm nữa.

 

Trên trang web chính thức của Đằng Duệ, số phiếu bầu cho tác phẩm của cậu vẫn rất cao, có lẽ là nhờ bức tranh sáng tạo tự do của cậu được Phùng lão khen ngợi lần trước.

 

Nhưng có thể Tống Thính Tuyết sẽ không tham gia vòng tiếp theo nữa.

 

Cậu đã chấp nhận sự giúp đỡ và "tài nguyên" mà Phó Dạ Hi dành cho mình, nên giờ cậu chỉ muốn toàn tâm toàn ý vẽ ra một tác phẩm có thể khiến Phùng lão hài lòng để chính thức bái sư.

 

Loại cảm giác tập trung tinh thần, dốc lòng dốc sức làm một việc gì đó, vừa có chút lạ lẫm, vừa cảm thấy tràn đầy, lại hơi không chân thực.

 

Cậu mơ màng mở điện thoại, nhớ ra tối qua đã hứa hôm nay sẽ liên lạc với Ôn Hàm.

 

[Chuyên tâm vẽ vời Tiểu Tuyết: Cậu dậy chưa?]

 

Ôn Hàm trả lời rất nhanh.

 

[Một người có nội hàm: Dậy rồi, sáng nay tớ có tiết! Còn cậu thì sao! Giờ mới ngủ dậy à? Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì ở cổng trường vậy? Không sao chứ?]

 

Tống Thính Tuyết gửi tin nhắn thoại, kể lại đại khái chuyện ngày hôm qua.

 

[Một người có nội hàm: Vậy cũng giống mấy cái tin trên hot search… Nhưng mà cậu nói mấy người kia là do chồng cậu tìm từ thôn Tiểu Bạc tới hả?]

 

[Một người có nội hàm: Thế thì khác với hot search rồi đó, trên mạng toàn miêu tả thằng em trai tiện nghi của cậu như một tên hề ghen ghét đố kỵ phát điên luôn.]

 

[Một người có nội hàm: Tớ thấy lần này mấy tài khoản marketing đều vào cuộc, hướng dư luận chủ yếu xoay quanh nhà họ Tống với thằng em của cậu thôi, không giống lần trước đâu, lần này gần như không ai đào được thông tin gì mới về cậu cả, nói tới nói lui đều là những gì đã nhắc đến ở hot search lần trước… Cậu nói xem có phải chồng cậu thuê đội ngũ PR hoặc mua truyền thông dẫn dắt dư luận không?]

 

Tống Thính Tuyết còn chưa kịp xem hot search, đương nhiên cũng chẳng rõ thật giả. Nhưng nếu chuyện này có sự nhúng tay của Phó Dạ Hi, cậu cũng không thấy ngạc nhiên.

 

Cậu sẽ lựa chọn tin tưởng Phó Dạ Hi, bất kể hắn làm gì.

 

Nhưng thật ra giờ Tống Thính Tuyết còn có một nỗi phiền não khác.

 

Nỗi phiền não này đối với cậu còn cấp bách hơn tất cả những chuyện khác, cần phải giải quyết gấp.

 

[Chuyên tâm vẽ vời Tiểu Tuyết: Ôn Hàm, cậu với Lâm Nùng quen nhau rồi à?]

 

[Một người có nội hàm: ???]

 

Ôn Hàm hoàn toàn không hiểu Tống Thính Tuyết đang nghĩ gì, sao tự dưng lại đổi đề tài nhanh như vậy, mà còn đổi sang một chủ đề chẳng liên quan gì cả.

 

[Một người có nội hàm: Đây là chuyện cậu nên quan tâm lúc này sao?]

 

[Chuyên tâm vẽ vời Tiểu Tuyết: Với tư cách là bạn bè, quan tâm đến chuyện tình cảm của cậu chẳng phải là bình thường sao?]

 

[Một người có nội hàm: Ừ thì… bình thường thì đúng, nhưng cậu không thấy thời điểm này nó hơi không hợp lý à? Thật ra tụi tớ quen nhau lâu rồi, chỉ là chưa nói với cậu thôi, bởi vì tớ cảm thấy cô ấy rất ngại ngùng, tớ muốn đợi tình cảm của chúng tớ ổn định rồi mới định giới thiệu cô ấy với cậu và những người khác.]

 

[Chuyên tâm vẽ vời Tiểu Tuyết: "Những người khác" là ai? Bạn bè của cậu hay là gia đình?]

 

[Một người có nội hàm: Gặp gia đình thì sớm quá rồi, tụi tớ mới quen nhau thôi. Hơn nữa tớ cảm giác cô ấy thích tớ nhưng chưa bằng tớ thích cô ấy. Tình cảm cần thời gian vun đắp mà, đợi sau này cô ấy xác định muốn kết hôn với tớ rồi tớ mới đưa về ra mắt ba mẹ. Chuyện tương lai ai mà biết trước được…]

 

Nhắc đến Lâm Nùng, dường như Ôn Hàm có rất nhiều chuyện để nói.

 

[Chuyên tâm vẽ vời Tiểu Tuyết: Vậy sau này cậu thật sự muốn cưới cô ấy sao? Ý tớ là… không tính tới ý nguyện của cô ấy.]

 

[Một người có nội hàm: Tất nhiên là muốn rồi! Không muốn cưới thì theo đuổi cô ấy làm gì?! Nếu Nùng Nùng đồng ý, tốt nghiệp xong rồi kết hôn ngay cũng được!]

 

Dòng chữ của Ôn Hàm tràn ngập sự kích động, tốc độ gõ tin nhắn cũng nhanh không tưởng.

 

Nhưng Tống Thính Tuyết lại cảm thấy những lời ấy chẳng có bao nhiêu giá trị tham khảo.

 

Trải nghiệm của cậu với Phó Dạ Hi hoàn toàn không giống câu chuyện tình yêu giữa Ôn Hàm và Lâm Nùng.

 

Ôn Hàm nhạy bén nhận thấy ý định của Tống Thính Tuyết khi hỏi cậu ta những vấn đề này: [Sao vậy, Tuyết? Có vấn đề tình cảm gì cần tư vấn à?]

 

Tống Thính Tuyết suy nghĩ một chút.

 

[Chuyên tâm vẽ vời Tiểu Tuyết: Tớ cảm thấy anh ấy rất tốt với tớ, bản thân anh ấy cũng rất tốt. Trước khi kết hôn, tớ từng nghĩ kiểu gì cũng sẽ có một ngày ly hôn với anh ấy… Nhưng giờ có lẽ tớ sẽ không nghĩ tới chuyện đó nữa. Tớ muốn sống với anh ấy thật tốt, nhưng tớ với anh ấy khác biệt quá lớn, nhiều khi tớ cảm thấy bản thân mình không xứng, không biết nên điều chỉnh tâm trạng thế nào.]

 

[Một người có nội hàm: Không muốn điều chỉnh thì đừng điều chỉnh! Tuyết à! Cậu phải tin tưởng! Một ngày nào đó cậu sẽ xứng với anh ta! Cậu nghĩ đi, anh ta bao nhiêu tuổi rồi, bây giờ cậu bao nhiêu tuổi?!]

 

[Một người có nội hàm: Kinh nghiệm sống của hai người không cùng cấp độ, bây giờ anh ta giỏi hơn cậu là điều bình thường thôi! Mà nghĩ kỹ lại xem, dù anh ta mãi mãi giỏi hơn cậu thì sao chứ? Khoảng cách giữa người với người luôn tồn tại mà. Ví như tớ cũng rất ngưỡng mộ cậu, cậu vẽ tranh đẹp như vậy, còn được Phùng Diên Hoa thu nhận làm học trò! Cậu phải tin rằng cho dù cậu không xuất sắc bằng anh ta thì cũng tuyệt đối không phải đồ bỏ đi!]

 

[Một người có nội hàm: Với lại, tại sao cứ phải nghĩ ngợi chuyện đó? Hai người ngủ chung một giường, có thể cùng nhau tiến bộ hoặc thậm chí khi bản thân chưa có năng lực vẫn chấp nhận được đối phương nâng đỡ mình, chẳng có gì phải ngại ngùng cả! Nếu một ngày nào đó Nùng Nùng gặp khó khăn, dù thời gian khó khăn đó có kéo dài, tớ cũng tình nguyện giúp cô ấy. Khi con người thật sự muốn cho đi, họ sẽ sẵn lòng dốc hết tất cả! Cậu thử nghĩ mà xem, nếu chồng cậu gặp chuyện, cậu có sẵn lòng giúp anh ta không?]

 

Đương nhiên là có.

 

Tống Thính Tuyết bất giác cảm thấy khúc mắc trong lòng mình dường như đã được tháo gỡ.

 

Cuối cùng cậu cũng đã hiểu ra, cuối cùng cũng thông suốt rồi.

 

[Chuyên tâm vẽ vời Tiểu Tuyết: Cảm ơn cậu, Ôn Hàm! Lần sau tớ mời cậu ăn cơm nhé!]

 

Đột nhiên Tống Thính Tuyết cảm thấy trong lòng như trào dâng nguồn cảm hứng vô tận, cậu kết thúc cuộc trò chuyện với Ôn Hàm, bỏ điện thoại xuống, nhảy khỏi giường, rửa mặt xong liền chui vào thư phòng tầng dưới tiếp tục vẽ tranh.

 

Buổi trưa Phó Dạ Hi trở về, hắn không vào ngay mà đứng ở ngoài phòng sách, lặng lẽ nhìn Tống Thính Tuyết tập trung vẽ tranh. Đợi đến khi Tống Thính Tuyết vẽ xong, đặt bút xuống vươn người duỗi lưng, hắn mới thả một cuộn băng dính từ trong tủ đựng đồ lăn nhẹ trên sàn tới bên chân Tống Thính Tuyết.

 

Cuộn băng khẽ chạm vào chân, Tống Thính Tuyết liền biết Phó Dạ Hi về rồi, cậu lập tức quay đầu lại.

 

"Anh Dạ Hi!" Hai bàn tay dính đầy màu vẽ, Tống Thính Tuyết cũng mặc kệ, lập tức nhào tới ôm lấy hắn.

 

Lúc ôm hắn còn nhớ cong tay lên, không để lòng bàn tay dính màu chạm vào bộ âu phục đắt tiền trên người Phó Dạ Hi.

 

Phó Dạ Hi đỡ lấy cậu một cách vững vàng, dùng ngón trỏ cào nhẹ đầu mũi của cậu.

 

"Anh đứng ngoài lâu rồi phải không? Chắc dì Chung cũng nấu cơm xong rồi nhỉ? Sao không gọi em ra ăn cơm chứ!" Tống Thính Tuyết chun mũi nói, "Bây giờ anh không tăng ca nữa, việc cần làm mỗi ngày chắc chắn càng lúc càng nhiều hơn, trưa về nhà thì phải tranh thủ ăn cơm thật nhanh, no bụng rồi mới có sức làm việc, sao lại đứng ngoài cửa nhìn em lâu như vậy…"

 

"Có phải anh không nỡ rời xa em không?" Tống Thính Tuyết cười híp mắt, đôi mắt trong veo lấp lánh, tiến lại gần Phó Dạ Hi.

 

Phó Dạ Hi ôm cậu chặt hơn, cúi đầu, khẽ hạ người, khó khăn đặt cằm vào hõm vai mềm mại của cậu: "Ừ, không nỡ rời xa em dù chỉ một giây."

 

"Dính người quá!" Tống Thính Tuyết dụi má vào người hắn.

 

Giống như là một chú mèo nhỏ biết hắn đang lo lắng, cố gắng dụi dụi để an ủi hắn.