Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.2/10 từ 16 lượt Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hào môn thế gia, Cưới trước yêu sau, Chủ thụ, Khế ước tình nhân, Nhẹ nhàng, 1v1, Mỹ thụ. GIỚI THIỆU Tống Thính Tuyết có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, đôi mắt nâu nhạt tinh xảo như một chú mèo Ba Tư. Thế nhưng, tất cả những ai từng gặp cậu đều không khỏi thốt lên một tiếng “Tiếc thay”. Tiếc thay cậu là một người khiếm thính, tiếc thay cậu không lớn lên ở nhà họ Tống từ nhỏ. So với cậu, đứa con nuôi khác của nhà họ Tống là Tống Thời Nguyện lại may mắn hơn nhiều. Đôi khi Tống Thính Tuyết cảm thấy, lý do mà nhà họ Tống nhận lại cậu, không phải vì sai sót của y tá bệnh viện năm đó, cũng không phải vì cậu là con ruột thực sự của nhà họ Tống. Mà bởi vì họ coi cậu như một công cụ. Một công cụ vẫn còn giá trị lợi dụng đối với nhà họ Tống. Vì vậy, khi mẹ cậu đề nghị cậu thay Tống Thời Nguyện liên hôn với người nắm quyền của Phó gia là Phó Dạ Hi, Tống Thính Tuyết không hề bất ngờ. Phó Dạ Hi là kẻ lạnh lùng vô tình, máu mủ thân thích cũng chẳng thể lại gần. Nghe nói ngay khi vừa chào đời, hắn đã khắc chết mẹ ruột, sau này lại dùng thủ đoạn máu lạnh để leo lên vị trí người nắm quyền của nhà họ Phó, đổi lại là sự xa lánh và kiêng dè của tất cả những người thân xung quanh. Ở Ninh Thành, có một thầy tướng nổi tiếng từng khẳng định: Phó Dạ Hi mang mệnh Thất Sát, khắc vợ khắc con. Người như vậy, chẳng ai dám đến gần. — Người ngoài đều cho rằng vào nhà họ Phó rồi, sớm muộn gì Tống Thính Tuyết cũng sẽ bị Phó Dạ Hi ghét bỏ, dù sao hai người trông cũng chẳng hợp nhau chút nào. Nhưng không ai ngờ rằng vào một ngày tuyết rơi dày, chính Phó Dạ Hi đã tự mình đội tuyết lớn, ôm Tống Thính Tuyết chỉ hơi cảm mạo một chút đến bệnh viện khám bệnh, vẻ mặt căng thẳng, bước chân vội vã. Khi tờ báo lá cải đăng ảnh Phó Dạ Hi ôm Tống Thính Tuyết đến bệnh viện, giật ngay tiêu đề: — Nghi ngờ Phu nhân nhà họ Phó mắc bệnh nặng. Tin đồn lan rộng khắp nơi. Thế nhưng, bộ phận quan hệ công chúng của Phó thị lại phản ứng vô cùng nhanh nhạy, thậm chí chính Phó Dạ Hi cũng ra mặt đính chính: — “Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Người nhà tôi chỉ bị cảm mà thôi, quan tâm quá hóa loạn rồi.” Toàn bộ Ninh Thành chấn động. Đây còn là Phó Dạ Hi trước nay luôn kín tiếng, lạnh lùng xa cách với tất cả mọi người kia sao? Một tháng, hai tháng,… điều mà người ngoài mong chờ vẫn không xảy ra. Ngược lại, họ tận mắt chứng kiến Phó Dạ Hi ngày càng chiều chuộng người nọ hơn. Thậm chí, toàn bộ Phó thị còn hủy bỏ văn hóa làm thêm giờ – lý do là ông chủ không cho phép, bởi vì hắn phải tan làm đúng giờ, ở nhà còn có người chờ. — Trong ngày tuyết rơi, Tống Thính Tuyết tháo ốc tai điện tử xuống, lặng lẽ nhìn ngắm thế giới trắng xóa trước mặt: “Thế giới yên tĩnh như vậy, anh nói gì, em lại chẳng nghe được.” Phó Dạ Hi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên dái tai cậu: “Không cần nói, anh có thể viết cho em xem.” Trên nền tuyết, hắn dùng cành cây nghiêm túc viết xuống ba chữ. Cả đời này, Phó Dạ Hi chưa từng sợ ai, vậy mà lại có một lần thật sự sợ hãi trước lời phán bậy bạ của ông thầy bói nói hắn khắc vợ kia. Nhưng cũng may, hắn chẳng tin vào số mệnh. Người của mình, đương nhiên phải do chính mình bảo vệ. 💙 Công lạnh lùng bên ngoài, cưng chiều vợ bên trong vs Tiểu mỹ nhân khiếm thính 💙 Lưu ý: 1. Một số kiến thức về y học và bệnh lý trong truyện là hư cấu, không hoàn toàn chính xác. 2. Công hơn thụ 8 tuổi. Thể loại: Hào môn thế gia | Tình yêu độc nhất | Hợp đồng hôn nhân | Ngọt sủng | Nhẹ nhàng | Cưới trước yêu sau Góc nhìn nhân vật chính: Tống Thính Tuyết, tương tác với Phó Dạ Hi. 🔹 Một câu tóm tắt: Nghe không được thì viết cho em xem. 🔹 Thông điệp: Chỉ khi ngày càng mạnh mẽ hơn, tôi mới có thể bảo vệ những người bên cạnh. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 12

Chương 12

Hôm sau là thứ Hai, Tống Thính Tuyết phải trở lại trường đi học.

Mặc dù tối qua không ngủ sớm, nhưng không hiểu sao trong căn phòng này của nhà họ Phó, cậu lại có một giấc ngủ vô cùng thoải mái.

Sau khi thay quần áo, đeo thiết bị trợ thính, cậu xuống lầu. Dưới ánh nắng hắt qua hành lang, màu mắt của cậu phản chiếu ánh sáng, trông hệt như một chú mèo nhỏ lười biếng.

Trong phòng ăn có người đang bận rộn, từng tiếng chén đĩa chạm nhẹ vào nhau vang lên khe khẽ.

Là một người phụ nữ trung niên, khoác chiếc tạp dề.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tống Thính Tuyết, đối phương ngẩng đầu, cười nói: "Cậu Tiểu Tống, cậu đã dậy rồi à. Ngài ấy dặn tôi hâm nóng bữa sáng cho cậu, nhất định phải ăn xong rồi hẵng đến trường. Tôi chuẩn bị ngay đây. Cậu muốn ăn sáng kiểu Trung hay kiểu Tây?"

Tống Thính Tuyết khựng lại một chút: "Trung đi ạ, cảm ơn cô."

Cậu chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ. Trước kia ở nhà họ Tống, Tống Thời Nguyện thích ăn gì thì cậu ăn theo thứ đó, dường như chưa ai từng hỏi cậu muốn ăn gì.

Nhưng cậu cũng không để tâm lắm, suy cho cùng, hồi còn ở ngôi làng nhỏ heo hút ấy, có thể ăn no đã là một điều may mắn rồi.

Dì giúp việc hâm nóng một bát cháo trắng, rắc thêm chút mè đen, bày lên bàn một đĩa rau xào và một quả trứng ốp la, sau đó lại đi nấu thêm một bát vằn thắn nhỏ.

Bữa sáng hôm nay, Tống Thính Tuyết ăn rất no.

Thấy cậu đứng dậy, dì giúp việc nói: "Cậu Tiểu Tống, xe của Phó tiên sinh đã đợi sẵn bên ngoài, cậu cứ lên xe, tài xế sẽ đưa cậu đến trường."

Ngập ngừng giây lát, dì lại hỏi thêm: "Cậu Tiểu Tống, buổi tối cậu có về ở không?"

Tống Thính Tuyết dừng một chút.

"Ồ, tôi không có ý gì khác đâu," đối phương cười nói, "Phó tiên sinh bận rộn, buổi tối thường phải họp. Nếu tan làm quá muộn ngài ấy sẽ về căn hộ gần công ty để nghỉ lại, ít khi quay về đây."

"Nếu như cậu về, Phó tiên sinh chắc chắn cũng sẽ về. Tôi là giúp việc theo giờ, có người ở đây thì tôi sẽ đến nấu ăn. Nếu cậu ở lại, buổi tối tôi sẽ đến chuẩn bị bữa cơm cho hai người."

Tống Thính Tuyết hỏi: "Nếu buổi tối anh Dạ Hi không ở đây, có người đến căn nhà bên kia nấu cơm cho anh ấy không ạ?"

"Không có đâu," Dì nói, "Nếu tăng ca muộn, ngài ấy sẽ ăn luôn ở công ty, không cần người qua đó nấu."

Không hiểu sao, trong đầu Tống Thính Tuyết lại hiện lên dáng vẻ Phó Dạ Hi một tay ôm bụng tối qua sau khi uống rượu xong.

"Vậy…" Tống Thính Tuyết nói, "Cô cho cháu số điện thoại đi, nếu chắc chắn anh ấy không tăng ca, cháu sẽ về đây ăn cơm."

"Được!" Đối phương cười nói, "Cậu cứ gọi tôi là dì Chung. Còn thư ký của Phó tiên sinh họ Lý, cũng có thể liên hệ. Thông thường nếu Phó tiên sinh không tăng ca, thư ký Lý hoặc các trợ lý khác sẽ thông báo trước cho tôi. Nếu tôi nhận được tin, tôi cũng sẽ báo cho cậu một tiếng."

Hai người giống như vừa đạt được một thỏa thuận đặc biệt nào đó, liền trao đổi phương thức liên lạc với nhau.

Thứ hai có nhiều tiết học, thời khóa biểu được sắp xếp kín lịch. Trong giờ học đại cương, Tống Thính Tuyết gặp Ôn Hàm cùng tham gia lớp này với cậu. Cả hai nhân lúc giáo viên không để ý, lặng lẽ thảo luận về cuộc thi thiết kế trò chơi sắp tới.

Những lớp học tự chọn kiểu này thường không quá quan trọng, số người tập trung nghe giảng không nhiều, phần lớn đều lơ đãng làm việc riêng. Vì vậy, miễn là không quá ồn ào, giáo viên cũng không quá nghiêm khắc với những người trò chuyện nhỏ.

Tuy nhiên, việc trao đổi bằng lời nói có chút bất tiện, vì Tống Thính Tuyết nghe không rõ. Cuối cùng, Ôn Hàm quyết định dùng giấy bút để giao tiếp với cậu.

[Không phải chứ? Vừa kết hôn xong mà hôm nay cậu đã đi học rồi à? Không nghỉ một hôm sao?]

Tống Thính Tuyết cầm bút, nhanh chóng viết lại: [Cũng phải có lý do thì mới nghỉ chứ! Mình còn chẳng xin phép nghỉ ngày nào đây này!]

Ôn Hàm ngẫm lại thấy cũng đúng, hôm qua là Chủ nhật. Ở đại học, số người kết hôn còn rất ít, chuyện Tống Thính Tuyết vừa mới kết hôn, ngoại trừ một số người quan tâm đến tin tức giới thượng lưu, thì trong trường gần như không ai biết.

Ôn Hàm lại viết: [Hôm qua tớ khổ sở lắm luôn! Bộ vest hôm qua bó chặt phát sợ! Là bố tớ đi thuê từ tiệm may đó, cậu tin được không? Tớ thấy kiểu dáng quê chết đi được! Nhưng may mà cậu xếp chỗ cho tớ rất tốt, không ai chú ý đến tớ cả. Ăn xong một bữa no nê tớ liền chuồn sớm!]

Viết xong, Ôn Hàm đẩy mảnh giấy cho Tống Thính Tuyết đọc, sau đó lại giành lấy, tiếp tục viết: [Hôm qua cậu thế nào? Có ai bắt nạt cậu không? Chỗ ngồi của tớ xa quá, xung quanh cậu toàn người, tớ muốn đến nói chuyện mà chẳng tìm được cơ hội.]

Tống Thính Tuyết đọc xong, trả lời: [Cậu ăn no là được rồi, mình không bị ai bắt nạt cả.]

Ôn Hàm lắc đầu thở dài, dường như vẫn có chút hối hận vì hôm qua không thể nói chuyện với Tống Thính Tuyết, nhưng bản tính cậu ta vốn không phải người hay để bụng, nên nhanh chóng quên mất chuyện này.

Tán gẫu xong, cả hai lại bắt đầu bàn bạc về cuộc thi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đến buổi chiều, Tống Thính Tuyết có một tiết thể dục.

Là môn bắt buộc trong chuyên ngành, điểm chuyên cần cùng với điểm giữa kỳ và cuối kỳ đều ảnh hưởng đến tín chỉ.

Với những sinh viên khác, đây vốn là một môn học đơn giản và dễ dàng qua môn. Nhưng với Tống Thính Tuyết, lại có chút khó khăn.

Việc đeo ốc tai điện tử không thích hợp để vận động quá mạnh, thế nhưng cậu theo học tại một trường bình thường, không phải trường chuyên biệt, không có ai sẽ đặc biệt quan tâm đến cậu, mở cửa sau cho cậu.

Trước đây, khi học cấp ba, cậu và Tống Thời Nguyện cùng theo học một trường trọng điểm của thành phố. Đó là nhờ Lâm Khả Mạn tìm cách đưa cậu vào, dù rằng thực tế cậu cũng đã tự mình vượt qua kỳ thi tuyển sinh.

Lúc đó, Lâm Khả Manh cho rằng việc học chung một trường với Tống Thời Nguyện sẽ giúp hai anh em tiện chăm sóc lẫn nhau hơn.

Nhưng thực tế, Tống Thời Nguyện không cần Tống Thính Tuyết chăm sóc. Cậu ta là nhân vật nổi bật trong trường, hòa nhập rất tốt, quan hệ rộng rãi. Còn Tống Thính Tuyết… sao Tống Thời Nguyện có thể quan tâm cậu được?

Trong đợt kiểm tra thể chất ở trung học, trường yêu cầu Tống Thính Tuyết nộp giấy chứng nhận của bệnh viện để miễn tham gia các hoạt động thể chất.

Hơn nữa, giấy chứng nhận này còn cần có chữ ký của phụ huynh.

Khoảng thời gian đó, Lâm Khả Manh và Tống Tiên Minh đều rất bận, mỗi lần về nhà, Tống Thính Tuyết đều không gặp được họ.

Một tuần trước khi kỳ kiểm tra thể chất diễn ra, Tống Thính Tuyết quay về nhà họ Tống, nhưng lại nghe nói Lâm Khả Manh và Tống Tiên Minh đã đưa Tống Thời Nguyện đi du lịch cùng.

Cậu gọi điện cho Tống Thời Sâm, đối phương cũng nói rằng mình không thể về nhà vì đang bận việc ở công ty.

Cuối cùng, Tống Thính Tuyết không nộp giấy chứng nhận đó cho trường.

Chẳng phải là tiết thể dục sao, thực ra cũng không có gì không thể.

Khi cấy ghép ốc tai điện tử, bác sĩ đã từng bàn bạc với gia đình họ Tống và cả Tống Thính Tuyết về vấn đề thích ứng.

Tình trạng mất thính lực của Tống Thính Tuyết là do tác nhân bên ngoài gây ra, một dạng suy giảm thính giác đột ngột không rõ nguyên nhân. Điều này có nghĩa là khi mất đi thính giác, rất có thể não bộ của cậu cũng chịu tổn thương nhất định. Việc cấy ghép ốc tai điện tử có thể cải thiện thính lực, nhưng cũng không loại trừ khả năng khi gặp tác động đặc biệt nào đó, cậu sẽ bị ù tai, chóng mặt, thậm chí có thể mất thính lực vĩnh viễn, không bao giờ nghe thấy âm thanh nữa.

Những rủi ro này, bác sĩ đã nói rõ từ trước.

Nhưng ở nhà họ Tống, ngoài cậu ra, chẳng ai bận tâm đến chuyện này cả.

May mắn là trong kỳ kiểm tra thể chất năm đó, Tống Thính Tuyết tháo thiết bị trợ thính ra rồi chạy 1000 mét. Ngoài việc không nghe được hiệu lệnh xuất phát khiến cậu chậm hơn một nhịp, thì không có sự cố gì xảy ra.

Từ đó trở đi, cậu cũng không trông cậy vào nhà họ Tống để làm bất kỳ việc gì nữa.

Cuộc đời của mình, đương nhiên phải tự mình chịu trách nhiệm.

Sau khi trải qua đợt kiểm tra thể chất ở trung học, Tống Thính Tuyết dần thích nghi với cường độ vận động từ nhẹ đến trung bình trong giờ thể dục. Đôi khi cậu còn có thể dậy sớm để giãn gân cốt, chạy một vòng quanh sân, dù sao thì phần lớn công việc làm thêm cũng cần thể lực.

Giờ đây, cậu không còn quá sợ hãi khi phải vận động nữa.

Nhưng hôm nay trường tổ chức kiểm tra môn bóng chuyền, điều này vẫn khiến cậu có chút lo lắng.

Lỡ như cậu không cẩn thận bị ngã, làm thiết bị trong não bị lệch thì sao?

Lỡ như cậu bị bóng đập trúng đầu, lại đau đầu thì phải làm sao?

Nhưng lần kiểm tra thể dục này, cậu không muốn bỏ qua.

Bởi vì cậu muốn giành học bổng.

Cậu vẫn còn thiếu rất nhiều tiền, phải tìm đủ mọi cách để kiếm tiền.

Năm ngoái, cậu đã nằm trong danh sách nhận học bổng của trường, năm nay cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội.

Trước khi bắt đầu thi đấu, một bạn cùng nhóm hỏi cậu: "Thính Tuyết, cậu ổn chứ? Thực ra kỳ thi lần này cũng không ảnh hưởng gì mấy, chỉ tính vào điểm chuyên cần thôi, thành tích tích lũy của cậu cao như vậy, thiếu một điểm chắc cũng không vấn đề gì đâu."

Tống Thính Tuyết lắc đầu: "Tôi sẽ cố gắng hết sức để không ảnh hưởng đến mọi người."

Tiêu chuẩn chấm điểm của kỳ thi thể dục khá dễ dàng, chỉ cần đạt yêu cầu tối thiểu là được. Thắng thua của trận đấu đồng đội cũng không ảnh hưởng đến thành tích cá nhân, mọi thứ phụ thuộc vào màn thể hiện của mỗi người. Vì vậy, những bạn cùng lớp khác đều rất thoải mái, chỉ coi như đến lấy điểm chuyên cần, vận động qua loa cho xong.

Chỉ có Tống Thính Tuyết là vừa nghiêm túc, vừa tập trung cao độ.

Cậu mặc bộ đồng phục thể dục của trường: áo thể thao ngắn tay cùng quần đùi, chân đi giày thể thao cùng với tất dài, trông vừa khỏe khoắn, vừa đẹp trai lại tràn đầy sức sống.

Trước khi bài kiểm tra bắt đầu, cậu luôn một mình ở góc sân tập tâng bóng, đây là một trong những nội dung thi, cậu nhất định phải làm tốt. Nếu vượt qua bài này, cậu sẽ không cần tham gia thi đấu nhóm nữa, cũng tránh làm khó những bạn cùng lớp.

Nắng thu vẫn còn mang theo chút hơi ấm, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ gương mặt Tống Thính Tuyết.

Cậu hơi nheo mắt, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời trên cao, cảm nhận những giọt mồ hôi li ti chậm rãi lăn xuống theo thái dương.

Bình thường cậu không vận động nhiều, những bài tập thể chất nghiêm túc thế này vẫn dễ khiến cậu mệt mỏi. Nhưng vận động vừa phải lại giúp tinh thần trở nên minh mẫn hơn. Ban đầu còn căng thẳng, nhưng dần dần cậu đã thả lỏng, khóe môi thấp thoáng nụ cười nhẹ nhàng.

Mỗi khi cười, bên môi cậu sẽ lộ ra một chiếc răng khểnh nhỏ, kết hợp với đôi mắt hơi nheo lại, thoạt nhìn chẳng khác nào một chú mèo con láu lỉnh.

"53, 54…" Tống Thính Tuyết thầm đếm trong lòng, ánh mắt vô thức liếc sang bên cạnh, bỗng nhiên trông thấy một bóng dáng cao gầy đứng ngoài sân bóng chuyền.

Là Phó Dạ Hi.

Bây giờ mới ba giờ rưỡi chiều, vẫn chưa đến giờ tan học của cậu, cũng không phải thời gian tan làm của hắn. Sao hắn lại ở đây?

Trong khoảnh khắc mất tập trung, cậu vô ý làm rơi bóng. Vội vàng bắt lấy rồi đặt xuống đất, cậu không chần chừ mà chạy về phía Phó Dạ Hi.

"Anh Dạ Hi!" Tống Thính Tuyết vừa chạy vừa gọi, đến gần hắn rồi mới lên tiếng hỏi: "Sao anh lại đến đây? Không đi làm à?"

Phó Dạ Hi nhìn Tống Thính Tuyết chạy về phía mình bằng những bước chân nhỏ, giọng nói mềm nhẹ gọi tên hắn, như một chú mèo con vừa nhìn thấy bóng dáng của chủ liền vội vã chạy đến chào đón.