Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.2/10 từ 16 lượt Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hào môn thế gia, Cưới trước yêu sau, Chủ thụ, Khế ước tình nhân, Nhẹ nhàng, 1v1, Mỹ thụ. GIỚI THIỆU Tống Thính Tuyết có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, đôi mắt nâu nhạt tinh xảo như một chú mèo Ba Tư. Thế nhưng, tất cả những ai từng gặp cậu đều không khỏi thốt lên một tiếng “Tiếc thay”. Tiếc thay cậu là một người khiếm thính, tiếc thay cậu không lớn lên ở nhà họ Tống từ nhỏ. So với cậu, đứa con nuôi khác của nhà họ Tống là Tống Thời Nguyện lại may mắn hơn nhiều. Đôi khi Tống Thính Tuyết cảm thấy, lý do mà nhà họ Tống nhận lại cậu, không phải vì sai sót của y tá bệnh viện năm đó, cũng không phải vì cậu là con ruột thực sự của nhà họ Tống. Mà bởi vì họ coi cậu như một công cụ. Một công cụ vẫn còn giá trị lợi dụng đối với nhà họ Tống. Vì vậy, khi mẹ cậu đề nghị cậu thay Tống Thời Nguyện liên hôn với người nắm quyền của Phó gia là Phó Dạ Hi, Tống Thính Tuyết không hề bất ngờ. Phó Dạ Hi là kẻ lạnh lùng vô tình, máu mủ thân thích cũng chẳng thể lại gần. Nghe nói ngay khi vừa chào đời, hắn đã khắc chết mẹ ruột, sau này lại dùng thủ đoạn máu lạnh để leo lên vị trí người nắm quyền của nhà họ Phó, đổi lại là sự xa lánh và kiêng dè của tất cả những người thân xung quanh. Ở Ninh Thành, có một thầy tướng nổi tiếng từng khẳng định: Phó Dạ Hi mang mệnh Thất Sát, khắc vợ khắc con. Người như vậy, chẳng ai dám đến gần. — Người ngoài đều cho rằng vào nhà họ Phó rồi, sớm muộn gì Tống Thính Tuyết cũng sẽ bị Phó Dạ Hi ghét bỏ, dù sao hai người trông cũng chẳng hợp nhau chút nào. Nhưng không ai ngờ rằng vào một ngày tuyết rơi dày, chính Phó Dạ Hi đã tự mình đội tuyết lớn, ôm Tống Thính Tuyết chỉ hơi cảm mạo một chút đến bệnh viện khám bệnh, vẻ mặt căng thẳng, bước chân vội vã. Khi tờ báo lá cải đăng ảnh Phó Dạ Hi ôm Tống Thính Tuyết đến bệnh viện, giật ngay tiêu đề: — Nghi ngờ Phu nhân nhà họ Phó mắc bệnh nặng. Tin đồn lan rộng khắp nơi. Thế nhưng, bộ phận quan hệ công chúng của Phó thị lại phản ứng vô cùng nhanh nhạy, thậm chí chính Phó Dạ Hi cũng ra mặt đính chính: — “Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Người nhà tôi chỉ bị cảm mà thôi, quan tâm quá hóa loạn rồi.” Toàn bộ Ninh Thành chấn động. Đây còn là Phó Dạ Hi trước nay luôn kín tiếng, lạnh lùng xa cách với tất cả mọi người kia sao? Một tháng, hai tháng,… điều mà người ngoài mong chờ vẫn không xảy ra. Ngược lại, họ tận mắt chứng kiến Phó Dạ Hi ngày càng chiều chuộng người nọ hơn. Thậm chí, toàn bộ Phó thị còn hủy bỏ văn hóa làm thêm giờ – lý do là ông chủ không cho phép, bởi vì hắn phải tan làm đúng giờ, ở nhà còn có người chờ. — Trong ngày tuyết rơi, Tống Thính Tuyết tháo ốc tai điện tử xuống, lặng lẽ nhìn ngắm thế giới trắng xóa trước mặt: “Thế giới yên tĩnh như vậy, anh nói gì, em lại chẳng nghe được.” Phó Dạ Hi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên dái tai cậu: “Không cần nói, anh có thể viết cho em xem.” Trên nền tuyết, hắn dùng cành cây nghiêm túc viết xuống ba chữ. Cả đời này, Phó Dạ Hi chưa từng sợ ai, vậy mà lại có một lần thật sự sợ hãi trước lời phán bậy bạ của ông thầy bói nói hắn khắc vợ kia. Nhưng cũng may, hắn chẳng tin vào số mệnh. Người của mình, đương nhiên phải do chính mình bảo vệ. 💙 Công lạnh lùng bên ngoài, cưng chiều vợ bên trong vs Tiểu mỹ nhân khiếm thính 💙 Lưu ý: 1. Một số kiến thức về y học và bệnh lý trong truyện là hư cấu, không hoàn toàn chính xác. 2. Công hơn thụ 8 tuổi. Thể loại: Hào môn thế gia | Tình yêu độc nhất | Hợp đồng hôn nhân | Ngọt sủng | Nhẹ nhàng | Cưới trước yêu sau Góc nhìn nhân vật chính: Tống Thính Tuyết, tương tác với Phó Dạ Hi. 🔹 Một câu tóm tắt: Nghe không được thì viết cho em xem. 🔹 Thông điệp: Chỉ khi ngày càng mạnh mẽ hơn, tôi mới có thể bảo vệ những người bên cạnh. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 55

Chương 55

Đã đến rồi, cả hai tranh thủ lúc trời còn sớm, đều không muốn về ngay nên lại tiếp tục dạo quanh khu phố cổ Ninh Thành.

 

Trong phố cổ có một bức tường cần phải phá dỡ để xây lại. Trên đó đã bị xịt chữ "phá bỏ", chắc là sẽ dỡ trong một hai ngày tới. Trước khi dỡ, khu phố cho phép du khách dùng sơn acrylic hoặc bình xịt màu để vẽ và chụp ảnh trên bức tường này.

 

Có lẽ là biết nhiều khách du lịch mỗi khi đi qua một chỗ, đều có thói quen để lại một số dấu vết ở nơi đó.

 

Rất nhiều bức tường trong phố cổ đều là di tích văn hóa, không thể tùy tiện vẽ bậy, cho dù là đá tường bị phá dỡ, cũng phải đưa đến bảo tàng để bảo quản. Chỉ riêng bức tường này là xây sau, không thuộc diện bảo tồn, trước khi bị phá, cho người ta vẽ tranh coi như phát huy được giá trị cuối cùng của nó.

 

Tống Thính Tuyết nhìn thấy bức tường này thì rất có hứng thú, cậu vỗ vỗ Phó Dạ Hi, ra hiệu bảo hắn đặt cậu xuống, rồi tự mình đi tới đứng ở cuối để xếp hàng.

 

Bên tường có người trông coi, chỉ cho phép vẽ trong một khu vực được đánh dấu, sau khi vẽ xong có thể chụp ảnh lưu niệm rồi rời đi, nhường chỗ cho người kế tiếp.

 

Số người xếp hàng không nhiều, đa phần chỉ đứng xem. Có lẽ vì tranh trên tường có một phần lớn trông rất đẹp, những người không biết vẽ cũng không dám tùy tiện ra tay, sợ mình làm xấu.

 

Tống Thính Tuyết kéo Phó Dạ Hi xếp hàng vài phút, cuối cùng cũng đến lượt họ.

 

Hai người đến bên tường, tìm một góc còn trống, Tống Thính Tuyết cầm lấy cọ, chấm ít màu, một chiếc cho mình, một chiếc đưa cho Phó Dạ Hi.

 

"Vẽ gì đây nhỉ?" Tống Thính Tuyết suy nghĩ một lát rồi cầm bút lên.

 

Chưa đầy mấy nét, một Phó Dạ Hi phiên bản Q nhỏ nhắn, sinh động đã hiện lên trên tường.

 

Phiên bản Q lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, đang ngoái đầu lại. Tống Thính Tuyết quay sang, phát hiện Phó Dạ Hi cũng đang cầm bút vẽ.

 

Gương mặt hắn vẫn lạnh tanh, nghiêm túc như thường lệ, chỉ có điều tác phẩm dưới ngòi bút lại chỉ ngang với trình độ của các bạn nhỏ trong nhà trẻ.

 

Tống Thính Tuyết sờ cằm, đi vòng ra sau lưng hắn để nhìn thử.

 

"Vẽ ai đây?" Cậu cố ý tỏ vẻ trầm ngâm. "Chẳng nhìn ra là ai cả."

 

Phó Dạ Hi quay đầu nhìn cậu một cái, lại chấm thêm một ít màu, vẽ thêm một đôi tai mèo trên cái đầu tròn vo chỉ có mắt, mũi và miệng ấy, còn vẽ thêm ba sợi râu hai bên má.

 

Sau đó hắn viết một dòng chữ phía dưới: Tiểu Tuyết vui vẻ mỗi ngày.

 

"Ồ, là em à!"

 

Tống Thính Tuyết chợt hiểu ra, chạy về lấy bút vẽ, viết dưới hình Phó Dạ Hi phiên bản Q: Mỗ mỗ luôn miệng cười.

 

Bên kia, Phó Dạ Hi đã kết thúc, hắn bước đến xem cậu viết chữ, đợi Tống Thính Tuyết viết xong, hắn giơ cọ, khoanh tròn hai chữ "mỗ mỗ": "Mỗ mỗ là ai?"

 

Tống Thính Tuyết đáp: "Anh vẽ em mà khiến em không nhận ra thì em viết 'mỗ mỗ' cũng khiến anh đoán không ra."

 

Phó Dạ Hi dùng bút vẽ gạch bỏ hai chữ "Mỗ mỗ", viết đè lên đó hai chữ "ông xã".

 

Tống Thính Tuyết: "…"

 

Cậu quay đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của Phó Dạ Hi: "Muốn anh thật sự cười vui vẻ chắc khó lắm nhỉ."

 

"Ừm, cũng giống như muốn em 'cười ha ha' thật to vậy, nhưng lời chúc thì anh nhận rồi."

 

"Anh đang chê em cười không có tiếng sao?" Tống Thính Tuyết ghé sát mặt lại, nhìn Phó Dạ Hi.

 

Phó Dạ Hi xoay mặt qua phải, cậu liền vòng sang phải. Hắn xoay qua trái, cậu cũng vòng sang trái, nhất quyết phải để hắn thấy được vẻ mặt tức tối của mình.

 

Trong mắt Phó Dạ Hi lộ ra ý cười: "Được rồi, phía sau còn người đang xếp hàng, chụp ảnh thôi."

 

Hai người lưu lại một bức ảnh chụp chung tại bức tường, là Phó Dạ Hi cầm điện thoại, hai người cùng selfie.

 

Về đến nhà, Phó Dạ Hi lập tức đặt bức ảnh đó làm hình nền điện thoại.

 

+++

 

Cuối cùng Tống Thời Nguyện cũng bị nhà họ Tống đưa đi. Nghe nói hôm đó, Lâm Khả Mạn và Tống Thời Sâm còn đích thân tiễn cậu ta.

 

Nhưng chuyện này đã không còn liên quan gì đến Tống Thính Tuyết nữa.

 

Người mà cậu ghét nhất cuối cùng đã rời khỏi tầm mắt của cậu, bất kể sau này đối phương ở nước ngoài sống thế nào, cậu chỉ muốn mở tiệc ăn mừng cho xứng đáng.

 

Chớp mắt đã sắp đến Tết.

 

Bức tranh mà Tống Thính Tuyết chuẩn bị để đưa cho Phùng lão làm lễ bái sư cuối cùng cũng đã hoàn thành.

 

Gần đây cậu không còn nhận đơn vẽ online nữa, cuộc thi thiết kế game của Đằng Duệ đã kết thúc vòng bỏ phiếu trên mạng, tác phẩm của Tống Thính Tuyết bỏ xa các đối thủ khác, người phụ trách tổ chức cuộc thi đã đích thân gửi email cho Tống Thính Tuyết, mời cậu tiếp tục tham gia vòng thi tiếp theo. Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tống Thính Tuyết đã kiên quyết từ chối.

 

Tất nhiên trong thư hồi đáp, cậu cũng giải thích lý do không tiếp tục dự thi. Một là vì cậu cho rằng, số phiếu lần này của mình có thể cao như vậy là nhờ độ hot trên mạng, mang nhiều yếu tố "thổi phồng", hơn nữa đúng là cậu có vi phạm, dù Phùng lão cố ý hay vô tình thì cũng đã công bố sớm tác phẩm dự thi của cậu, lỗi này cậu sẵn sàng gánh chịu. Hai là hiện tại cậu đã có kế hoạch mới cho tương lai, không phù hợp với định hướng của cuộc thi, nên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cậu quyết định từ bỏ cơ hội này.

 

Thông thường, email gửi cho các thí sinh tham gia cuộc thi đều mang tính chất hình thức, mặc định người nhận đọc rồi cũng sẽ không phản hồi. Ấy vậy mà Tống Thính Tuyết lại nghiêm túc đến mức gửi thư trả lời cho người phụ trách, còn cẩn thận liệt kê rõ lý do sẽ không tiếp tục tham gia nữa. Lịch sự tới nỗi không giống một sinh viên đại học lười biếng thời nay, khiến người phụ trách khi mở email ra lại bất giác cảm thấy có phần cảm động.

 

Nhân tiện, trước Tết cũng phải kết thúc luôn đơn hàng cuối cùng trên mạng, Tống Thính Tuyết phát hiện trong hộp thư của nền tảng nhận vẽ còn hai tin nhắn riêng chưa đọc – là vị khách ruột thường gọi cậu là "Mi" gửi tới.

 

[Chăm chỉ nuôi OC (nhân vật gốc) – Đông Qua: Mi ơi! Em thấy anh đang lên hot search nè! Cái đó chắc chắn là anh rồi đúng không! Em nhận ra qua nét vẽ đấy!]

 

[Chăm chỉ nuôi OC – Đông Qua: Nếu nhận nhầm thì xin lỗi nha! Có thể anh cũng không muốn bị "lộ thân phận" ngoài đời thật. Hu hu hu, em hấp tấp quá, coi như em chưa từng hỏi nhé!]

 

Đã là tin nhắn riêng từ hai tháng trước rồi, giờ Tống Thính Tuyết mới thấy. Nhưng cậu nghĩ một lúc, rồi vẫn quyết định trả lời.

 

[Tuyết Tuyết: Là anh, để em chê cười rồi.]

 

Hình như hôm nay đối phương rảnh, được một lúc, Tống Thính Tuyết đã thấy cô ấy trả lời tin nhắn.

 

[Chăm chỉ nuôi OC – Đông Qua: A a a Mi! Cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi! Còn nhận đơn vẽ không vậy?]

 

[Tuyết Tuyết: Dạo này anh không mở nhận nữa, xin lỗi nhé.]

 

[Chăm chỉ nuôi OC – Đông Qua: Mi định đi theo thầy Phùng Diên Hoa học vẽ tranh đúng không? Hì hì, vậy cũng tốt! Không ngờ tên trong giới của Mi lại chính là tên thật, còn không ngờ Mi lại là con trai QAQ! Em cứ tưởng Mi vẽ đẹp vậy, màu sắc sinh động, lại còn tinh tế thấu hiểu yêu cầu của người đặt, chắc chắn là con gái cơ!]

 

[Tuyết Tuyết: Đúng là anh chuẩn bị học vẽ. Nhưng nếu em vẫn muốn đặt thì anh có thể tranh thủ thời gian vẽ thêm cho em một bức, sau đó thì sẽ không nhận nữa.]

 

[Chăm chỉ nuôi OC – Đông Qua: Không cần đâu Mi! Nếu anh bận thì thôi vậy! Thật ra em muốn hỏi, bức tranh của anh được thầy Phùng Diên Hoa trưng bày ấy, anh đã bán chưa?]

 

[Tuyết Tuyết: ?]

 

[Chăm chỉ nuôi OC – Đông Qua: Hì hì, thật ra em vẫn hay theo dõi giới hội họa đó! Bố mẹ em đều là nhà sưu tập tranh, ở nhà cũng có mấy bức danh họa, còn từng đấu giá được một bức của thầy Phùng luôn!]

 

[Chăm chỉ nuôi OC – Đông Qua: Em định nói là, nếu bức tranh đó của anh vẫn chưa được bán, mà anh cũng có ý định bán, thì anh ra giá đi. Nếu hợp lý thì em có vinh hạnh được trở thành người mua không? [Chắp tay]]

 

[Tuyết Tuyết: !!]

 

Tống Thính Tuyết thật sự bị chấn động! Cậu sững người một lúc lâu mới gõ chữ trả lời: [Xin lỗi, bức tranh đó không bán, bởi vì trên đó vẽ anh và người nhà anh, bức tranh này hiện tại đã tặng cho anh ấy rồi…]

 

[Chăm chỉ nuôi OC – Đông Qua: Hiểu rồi! A a! Giờ mới nhớ thầy Tuyết Tuyết đã kết hôn rồi! Em hiểu, em hiểu mà! Chúc thầy Tuyết Tuyết và người ấy trăm năm hạnh phúc nha! PS: Em nghe nói bức tranh đó có người trong giới sẵn sàng trả 300.000 tệ mua lại, còn tưởng đã bị người khác mua mất rồi, hehe… Em còn chuẩn bị sẵn 500.000 để mua nếu thầy chưa bán, định sẽ tăng giá luôn, nhưng giờ biết đó là món quà anh dành tặng người thân, em sẽ không giành giật nữa đâu!]

 

Chủ đơn – Đông Qua giờ đã đổi cách xưng hô, gọi Tống Thính Tuyết là "thầy Tuyết Tuyết" luôn rồi.

 

Nhưng… Tống Thính Tuyết vẫn còn rất sốc.

 

Ai mà ngờ được, người từng bị cậu nghi ngờ là chưa đủ tuổi thành niên, từng khiến cậu canh cánh lo sợ có ngày phụ huynh của cô bé phát hiện con mình tiêu quá nhiều tiền đặt vẽ rồi đến tìm cậu đòi hoàn tiền, thì ra lại là người có thể ra tay hào phóng như vậy!

 

Tống Thính Tuyết từng tưởng rằng cô nàng không hay lên mạng là vì bị phụ huynh tịch thu điện thoại cơ QAQ!

 

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong…

 

Tối hôm đó, khi Phó Dạ Hi tan làm về nhà, Tống Thính Tuyết thuận miệng kể lại chuyện này, nói là cậu không ngờ vị khách ruột mà cậu vẫn tưởng là trẻ con, hóa ra lại là tiểu thư nhà giàu.

 

"Ồ," Phó Dạ Hi nghe xong, hờ hững nói, "Tiểu thư nhà giàu cũng giành mua tranh của em sao? May mà anh ra tay sớm, tốn hẳn 300 ngàn, nếu không bức tranh này của anh sẽ bị người ta cướp mất bằng 500 ngàn rồi."

 

"Mà nói đi cũng phải nói lại," Giọng hắn vẫn lạnh nhạt, "Trong tranh đó có em cũng có anh. Em thì không nói làm gì, nếu đem bán đi, vậy quyền chân dung của anh, em định bồi thường thế nào đây?"

 

Cuối cùng Tống Thính Tuyết cũng ngửi thấy trong không khí có một mùi chua không rõ, cậu nhún mũi: "Ừm? Hửm?"

 

Cậu kéo dài giọng: "Có người đang ghen rồi thì phải? Lạ ghê á?"

 

Phó Dạ Hi vừa ăn cơm xong, rút một tờ giấy ăn lau miệng, rồi bất ngờ đứng dậy khỏi ghế, nhào tới gãi vào chỗ nhột ở eo Tống Thính Tuyết, rồi bế ngang cậu lên.

 

Tống Thính Tuyết kêu thất thanh, vai run run vì cười: "A a — thả em xuống đi mà! Anh Dạ Hi~ em còn chưa uống canh xong đâu! Ăn cơm mà còn giỡn như này dễ đau bao tử lắm đó nha…"

 

Phó Dạ Hi mặc kệ, bế cậu đến bên ghế sô pha trong phòng khách rồi đặt xuống, hai tay chống lên lưng ghế, giam cậu giữa hai cánh tay của mình.

 

"Ngửi kỹ lại xem, cho em cơ hội lần nữa, là mùi gì?"

 

Phó Dạ Hi cúi xuống hôn cậu.

 

Tống Thính Tuyết không nhịn được cười, né trái né phải: "Em chưa lau miệng đâu đó…"

 

Phó Dạ Hi đuổi theo hôn cậu: "Anh không ngại."

 

"Vậy nếu… nếu anh cứ nhất định phải …" Tống Thính Tuyết vừa bị anh đuổi theo hôn vừa cố né tránh, những cái hôn nhẹ như mưa phủ khắp từng góc gương mặt cậu. Cuối cùng cậu đầu hàng, chu đôi môi bóng mỡ lên "chụt" hắn một cái.

 

Thành công khiến miệng Phó Dạ Hi vừa lau sạch lại bị dính dầu.

 

"Em thấy là mùi sườn xào chua ngọt vừa ăn xong." Tống Thính Tuyết vòng tay ôm lấy cổ hắn, nói.

 

"Ừm…" Phó Dạ Hi nghĩ một lát, lại cúi xuống hôn, "Anh thì thấy là mùi bánh ngọt dâu tây."

 

Hắn lại cắn nhẹ vào khóe môi cậu một cái.

 

"Á—" Tống Thính Tuyết hít một hơi, ôm miệng giận dỗi: "Lần sau em cũng phải cắn anh mới được! Xem anh có đau không!"

 

"Xin lỗi, cục cưng, anh không nhịn được…" Phó Dạ Hi lại cúi xuống hôn, "Tại em ngọt quá."

 

Tống Thính Tuyết bị hắn hôn đến mức th* d*c, còn đang nhớ đến ngụm canh cuối cùng chưa uống… nhưng xem ra, cũng chẳng uống được nữa rồi.